Nha Thần từ Thần Vực giáng xuống trần thế 3
Lục Cổ vốn đang xử lý chuyện của hắn, bên phía phế tích, hôn lễ và một số việc đối ngoại khác.
Rất nhiều chuyện không cần hắn phải tự làm, thế nhưng cũng có rất nhiều chuyện cần hắn phải đích thân làm.
Trong lúc Lục Cổ đang xử lý mọi việc, thì hắn nhận được một cuộc điện thoại.
“Mộ huynh?”
Khi Lục Cổ nhận được điện thoại thì không khỏi có chút nghi hoặc.
Sau đó, bọn họ nói chuyện vài câu, thì Lục Cổ bắt đầu cảm thấy không đúng.
“Ý của Mộ huynh là?”
Lục Cổ thử hỏi.
Rất nhanh sau đó, Lục Cổ đã mở to mắt, nhưng mà cũng rất nhanh sau đó, Lục Cổ đã cúp điện thoại.
Câu nói cuối cùng chính là:
“Chuyện này đương nhiên là không thành vấn đề.
Ta sẽ xem xét thời gian nhanh nhất có thể, tới lúc đó ta sẽ trả lời Mộ huynh.
Chuyện này rất dễ thương lượng mà.
Mộ gia có khó khăn gì thì cứ nói, nếu như cần sự giúp đỡ của Lục gia ta, thì chúng ta có thể giúp các ngươi giải quyết.”
Cúp điện thoại, Lục Cổ trực tiếp đẩy mọi việc qua cho An Dật,
Còn bản thân thì quay về tìm phu nhân của mình.
Tốc độ của Lục Cổ cũng không nhanh, nhưng ra mỗi bước đều rút ngắn khoảng cách rất nhiều.
Chỉ một lát sau, hắn đã tới được viện tử của chính mình.
Lúc này, phu nhân của hắn đang ngồi ở bên cạnh bàn để viết thiệp mời.
Danh sách khách mời và ngày tháng…
Tại sao lại là nàng viết?
Bởi vì, chữ nàng đẹp.
Con gái của Đông Phương gia, chữ người nào cũng đẹp, đây là một truyền thống vô cùng tốt.
Trà Trà cũng viết chữ rất đẹp.
Đông Phương Lê Âm vừa mới đặt bút xuống viết được một chữ, thì nàng đột nhiên thấy phu quân nhà mình quay trở lại, nụ cười trên mặt nàng càng tươi hơn:
“Trong lúc làm việc, Tộc trưởng đại nhân có nhớ ta hay không?”
“Xảy ra chuyện rồi.”
Lục Cổ ngồi xuống đối diện Đông Phương Lê Âm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói.
Một câu nói lập tức dọa sợ Đông Phương Lê Âm.
“Có chuyện gì vậy?”
“Mộ gia gọi điện thoại tới, nói rằng họ muốn dời hôn lễ lên sớm hơn.”
Vẻ mặt Lục Cổ vô cùng nghiêm túc.
Đông Phương Lê Âm:
“...”
Nàng đặt bút xuống, sau đó ôm bụng, tỏ vẻ đau đớn.
“Phu nhân, ngươi không sao chứ?”
Lục Cổ vốn dĩ đang có hơi nghiêm túc lập tức trở nên luống cuống.
Đông Phương Lê Âm ngẩng đầu nhìn phu quân của mình, cười nói:
“Có lẽ là con gái đói bụng rồi.”
Lục Cổ:
“...”
Sau đó, Đông Phương Lê Âm khôi phục lại bình thường, không khỏi có chút nóng nảy nói:
“Điều mà Tộc trưởng đại nhân nói là thật sao? Mộ gia muốn dời hôn lễ lên sớm hơn?”
Đúng là nghĩ cái gì liền tới cái đó.
Đông Phương Lê Âm cảm giác vận khí của mình rất tốt.
Có con gái, hôn lễ của con trai cũng được diễn ra sớm hơn.
Thật là nhiều chuyện vui.
“Thật sự.
Có điều, việc bọn họ đột nhiên nói việc này, khiến cho ta cảm thấy có hơi kinh ngạc.”
Lục Cổ nói.
Đúng thật là rất bất ngờ, không thể tưởng tượng nổi.
Ngoại trừ nhà bọn họ ra, vậy mà lại còn có người sẽ muốn dời hôn lễ lên sớm hơn.
Mộ gia gấp gáp muốn gả con gái đi như thế sao?
“Là ai nói? Có thể nào trái với ý của Đường Y tiên tử không?”
Đông Phương Lê Âm hỏi.
Mộ Tuyết có quan hệ rất tốt với Đường di, nếu như trái với ý của nàng, thì không được hay cho lắm.
Mặc dù, bọn họ cũng rất muốn dời hôn lễ lên sớm hơn, nhưng mà không hề muốn gây nên ảnh hưởng không tốt nào cả.
Dù sao thì đây cũng là chuyện thành hôn của hai đứa nhỏ, tương đương với việc tạo dựng nên một gia đình.
Đến lúc đó, còn phải gặp gia đình hai bên.
Nếu như có gì sai sót sẽ không tốt.
Cho nên, dù bọn họ muốn nó được diễn ra sớm hơn, nhưng mà cũng tôn trọng quyết định của đối phương.
Dù sao cũng chỉ 3 tháng mà thôi, bọn họ có thể chịu được.
“Nghe nói hình như là chính nàng ta nói.”
Lục Cổ không khỏi cảm thấy khó hiểu,
Đương nhiên là hắn cũng có hỏi qua chuyện này rồi.
Sớm thì sớm, nhưng mà bọn họ cũng không phải là loại người không nói phải trái.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đối phương cũng phải biết điều.
Không biết điều thì không dễ nói chuyện, phải xem ai mạnh ai yếu.
Nếu bọn họ là bên phía yếu, thì bọn họ sẽ không nói gì cả.
“Là như vậy sao?”
Đông Phương Lê Âm dùng tay kéo má, đi lòng vòng, hai mắt mở thật to, nở nụ cười giảo hoạt:
“Tộc trưởng đại nhân, ngươi nói xem có phải việc giữa con trai và Tiểu Tuyết Nhi đã bại lộ ở Mộ gia rồi không?
Cho nên mới khiến cho Đường Y tiên tử đưa ra yêu cầu này?”
“Không thể nào đi?”
Lục Cổ suy nghĩ một chút rồi nói:
“Hai người bọn chúng không đến mức không biết nặng nhẹ như thế.
Nếu như ngươi không đi thăm dò, thì hoàn toàn không có ai biết được.”
“Cũng đúng.”
Đông Phương Lê Âm gật gật đầu, nàng cũng không suy nghĩ tiếp nữa:
“Vậy một chút nữa ta sẽ liên lạc với Đường Y tiên tử, thảo luận về thời gian thích hợp.
Đúng rồi, tiến độ ở Mộ gia cũng là một nan đề.”
“Các ngươi cứ quyết định thời gian trước đi, những thứ khác cứ để ta lo, việc tiếp theo sau đó chính là phải thu hồi thiệp mời.
Rồi phát lại một lần nữa.”
Lục Cổ bình tĩnh nói.
“Có phải rất giống một trò đùa hay không?”
Đông Phương Lê Âm cười nói.
“Ba vị trưởng lão mà biết được, có lẽ là sẽ vỗ tay khen hay.”
Lục Cổ thở dài nói.
Lục gia có không ít chuyện, ba vị trưởng lão cũng rất bận rộn.
Việc hôn lễ này đương nhiên là diễn ra càng sớm càng tốt.
Bọn họ sẽ không cần phải quá lo lắng về những việc khác.
“Xem thử xem có thể sớm hơn một cái rằm hay không, giữa tháng sau.
Con trai và Tiểu Tuyết Nhi mà biết được, chắc chắn sẽ rất vui.
Nhưng mà, Tiểu Tuyết Nhi sẽ hàm súc hơn một chút.”
Đông Phương Lê Âm cười nói:
“Hôn lễ dời lịch sớm hơn tới tận hai lần, đúng là chuyện chưa từng có từ trước tới giờ.
Con trai chắc chắn sẽ rất xúc động.”
…
Lục Thủy ăn bữa sáng mà Mộ Tuyết đưa cho hắn, hắn cảm thấy Mộ Tuyết quá kiêu ngạo.
Thế mà lại nói với hắn rằng, không cho phép hắn ăn phần còn lại, sau đó tự tay cầm điểm tâm đi tìm Đường di.
Nói rằng muốn đi hỏi xem khi nào sẽ phát thiệp mời.
Hừ!
Nữ nhân phách lối.
Lục Thủy cảm giác rằng nếu như trực giáp vả mặt của mình mà thất bại, sẽ lập tức thăng lên thất giai vào tháng sau, sau đó thăng cấp lên thành bát giai trước khi thành hôn.
Hắn mà là bát giai, dù cho có bị gọt đi, cũng có thể dùng tay không để đánh cửu giai, Đại Đạo cũng không phải là không có khả năng.
Có sự gia tăng của Thiên Địa Chi Lực.
Đại trưởng lão cũng phải dè chừng.
Thì Mộ Tuyết chẳng phải sẽ chẳng là gì sao?
Đến lúc đó, hắn lại đến Mộ gia một chuyến, để cho mọi người đồn rằng hắn muốn tới để từ hôn.
Để cho cha vợ tức giận, cảm thấy Mộ gia vậy mà lại bị từ hôn.
Hừ hừ!
Hắn sẽ đi tới đại sảnh của Mộ gia, gọi tên của Mộ Tuyết, để cho nàng biết thế nào là sợ hãi.
Sau đó…
Tới đó rồi tính tiếp.
Lỡ đâu không đánh lại, thì khi Mộ Tuyết vừa nghe được lời đồn thôi, hắn đã không còn rồi.
Nhưng mà, không có lý gì mà hắn không thể đánh lại được cả.
Lục Thủy không nghĩ nữa, chờ mấy người bị vả mặt.
Thành công hay không thì hắn có lẽ đều có thể thăng cấp, cũng có thể xem là tốt.
Có điều…
Phải cực kỳ chú ý tới quyển sổ nhỏ tối hôm qua phải, nó rất vướng bận.
Sau đó, hắn lấy Thiên Địa Trận Văn ra, tiếp tục đọc sách.
Hiện tại, hắn đã thành công thăng cấp lên 6.2 rồi, tốc độ thăng cấp đúng là nhanh hơn trước đó rất nhiều.
…
Giữa trưa.
Chân Võ và Chân Linh đi tới chỗ của Lục Thủy.
Trên mặt của hai người đều có chút ngoài ý muốn, nhưng mà không hề có nét u sầu nào.
Lục Thủy vô cùng tò mò, nhìn hai người hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì à?”
Chân Võ và Chân Linh liếc mắt nhìn nhau, Chân Võ nói trước:
“Thiếu gia, trong tộc có truyền tới một vài tin tức, vẫn chưa xác định được là thật hay giả.”
“Là cái gì?”
Lục Thủy cũng có hơi kinh ngạc.
Chân Võ và Chân Linh đều rất ít khi nói về những tin tức chưa biết thật hay giả.
Lần này là chuyện gì?
“Nghe mấy người An Ngữ nói, trong tộc đột nhiên ra lệnh, nói là phải thu hồi hết tất cả những thiệp mời có liên quan tới đám cưới của thiếu gia.”
Những lời này là do Chân Linh nói.
Lục Thủy nghe xong liền có hơi không hiểu, có ý gì?
Thu hồi thiệp mời?
Lão cha bị điên à?
“Có biết là tại sao không?”
Lục Thủy hỏi.
“Có.”
Chân Võ khẽ gật đầu, thấy thiếu gia không hề có ý định nói tiếp, cho nên hắn liền nói tiếp:
“Căn cứ theo thông tin nghe được, thì hình như là muốn phát lại một lần nữa.
Nghe nói là do trong tộc quyết định.
Dự tính sẽ cử hành hôn lễ của thiếu gia sớm hơn một chút…”
Lục Thủy hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Lão cha đúng là bị điên rồi.