Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1195 - Chương 1195: Nhị Trưởng Lão Gia Nhập Vào Đại Quân Tế Đàn 2

Chương 1195: Nhị trưởng lão gia nhập vào đại quân tế đàn 2 Chương 1195: Nhị trưởng lão gia nhập vào đại quân tế đàn 2

Nhị trưởng lão gia nhập vào đại quân tế đàn 2

Khi tế đàn hoàn thành, hắn sẽ hành động, một khi thành công sẽ tính toán thù lao cho mọi người.

Người mà Trùng cốc liên hệ là Thiên Nữ Tông, đưa linh thạch qua cho bên kia là được rồi.

Sau đó mới chính là vấn đề.

Cần phải chuẩn bị một chút,

Trước mắt có hai loại khả năng, một là lúc đó thăng cấp lên thất giai, như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nếu như không thể nào thăng cấp lên thất giai được, như thế sẽ có hơi phức tạp.

“Thiếu gia, gần đây bọn họ vẫn luôn muốn biết làm sao để đặt câu hỏi.

Chỉ là tò mò mà thôi.

Hy vọng có thể hé lộ ra một chút.”

Một khi rời đi, muốn báo cáo việc này sẽ phải đợi tới hai, ba ngày sau.

Cho nên, Chân Võ cảm thấy có thể hỏi vấn đề này trước.

Cũng có thể nói sơ qua về tiến triển cho thiếu gia.

Lục Thủy nghe xong việc này thì không nói thêm gì nữa, nói thẳng:

“Tay.”

Chân Võ có hơi không hiểu, nhưng mà hắn vẫn đưa tay ra, hắn muốn biết thiếu gia sẽ làm gì.

Chân Võ đưa tay ra, Lục Thủy bắt đầu vẽ phù văn lên trên không trung.

Chỉ mấy hơi thở, một đạo phù văn khó hiểu đã xuất hiện giữa không trung, sau đó khắc vào trong tay Chân Võ.

“Đưa cái phù văn này cho bọn họ, đến thời điểm đó, phù văn sẽ phát sáng.”

Lục Thủy thu tay lại, sau đó nói:

“Đến lúc đó, bọn họ có thể thông qua việc cầu nguyện để đặt ra câu hỏi,

Ta sẽ kéo bọn họ vào trong không gian mệnh lý, để trả lời tất cả các câu hỏi của bọn họ.”

“Không gian mệnh lý?”

Chân Võ không hiểu lắm.

Lục Thủy khẽ gật đầu, nói:

“Nhất niệm vĩnh hằng, quan ta mệnh lý chân thân, Vạn Thế Chúa Tể.”

Góc nhìn mờ ảo.

Nếu như thật sự để cho bọn họ quan sát mệnh lý chân thân, đó chính là lấy oán trả ơn.

Cũng chỉ có như vậy, mới có thể trả lời câu hỏi của bọn họ.

Dù sao thì cũng có rất nhiều người.

Trực tiếp kéo bọn họ vào một chỗ, sau đó hỏi, vậy là được rồi.

Chân Võ vẫn không quá hiểu, nhưng mà nghe thì hình như có rất lợi hại.

Với hắn mà nói thì cũng rất là đơn giản, phát phù văn ra là được, đến thời điểm đó chỉ cần cầu nguyện rồi đặt ra câu hỏi, là có thể nhận được đáp án rồi.

Không biết hắn có thể hỏi hay không nữa.

Ách. hắn có thể đứng ngay trước mặt để hỏi mà.

Thứ hắn muốn hỏi chính là, nếu một ngày nào đó Tam trưởng lão phát hiện ra sự đặc thù của thiếu gia, thì hắn và Chân Linh sẽ chịu trừng phạt như thế nào?

Đây là chuyện mà hai người bọn họ vẫn luôn muốn biết.

Nhưng mà, nếu như bọn họ hỏi thiếu gia, thì thiếu gia chắc chắn là cũng không biết.

Chân Võ không suy nghĩ về việc này nữa, tiếp tục nói:

“Thiếu gia, gần đây còn xuất hiện một vài vấn đề.”

Lục Thủy có chút ngoài ý muốn:

“Còn có chuyện gì nữa?”

Chỉ có vấn đề của Trùng cốc mới là vấn đề thôi, những thứ khác hẳn là không có vấn đề mới đúng chứ.

Chân Võ có chút khó khăn, nói:

“Bản tham khảo trước đây có thể có chút không đủ.”

Việc này khiến cho Lục Thủy có hơi ngạc nhiên, hắn nhìn Chân Võ, đợi hắn nói tiếp.

Hắn muốn biết chuyện mà Chân Võ muốn nói có tình hình cụ thể là như thế nào, chỗ nào xảy ra vấn đề,

Thâm Hải Thủy Long?

Bọn họ cũng rất thích bảo vật, đúng là tồn tại có hơi phiền phức.

Nhưng mà, giá trị của tế đàn có hạn, bảo vật mà bọn họ muốn rõ ràng là không thích hợp.

“Bên phía Tịnh Thổ có chút vấn đề,:

Chân Võ cúi đầu giải thích:

“Tịnh Thổ là một không gian tự hình thành, lục địa vô cùng rộng lớn, có vô số dân chúng.

Thế nhưng, lại thiếu tài nguyên để tu luyện…

Cho nên…

Bọn họ có thể cũng giống như Trùng cốc vậy.

Dân chúng bình thường thì lựa chọn linh thạch, cường đại thì lựa chọn hỏi một câu hỏi.

Với lại…”

Chân Võ lén nhìn Lục Thủy một cái rồi nói:

“Số lượng của bọn họ cũng không ít như Trùng cốc.”

Lục Thủy:

“...”

Lại có cả đống tế đàn tới nữa?

Lục Thủy trầm mặc một chút rồi nói:

“Biết mấy cái quảng cáo ở trên đường không?”

Chân Võ có chút không hiểu, quảng cáo thì liên quan gì tới việc này?

“Có một vài cái quảng cáo lừa đảo, đọc xong liền sẽ dễ dàng bị lừa.

Ngươi quay về đó nói với bọn họ rằng, ta xem một cái quảng cáo như thế, bị lừa một tỷ.”

Lục Thủy bình tĩnh nói.

“Một viên cửu phẩm cũng không đủ mà.”

Chân Võ nói.

Lục Thủy quay đầu sang nhìn về phía Chân Võ, trầm giọng nói:

“Ngươi chỉ cần nói với bọn họ rằng ta đã xem qua mấy chục cái quảng cáo như thế chẳng phải là xong rồi sao?”

Chân Võ nghe xong liền choáng váng.

“Thiếu gia.”

Gương mặt của hắn vô cùng u sầu.

Như này có phải là quá tùy tiện rồi không?

Muốn lấy linh thạch ra thật sự là rất khó.

Thiếu gia nhất định sẽ bị tộc trưởng hỏi thăm tới, nhẹ thì bị nghiêm phạt, nặng thì… không biết nữa.

Lục Thủy không quan tâm, chỉ hỏi hắn còn có chuyện gì nữa hay không.

Nếu lão cha mà đến tìm hắn, thì cũng chỉ nhận được câu trả lời như thế mà thôi.

Con trai của hắn kém cỏi như thế, bị lừa không phải là chuyện rất bình thường hay sao?

Dù sao thì cũng tốt hơn việc bị biết ra tay với chính cha mẹ ruột của mình không phải sao?

Việc đó chắc chắn là còn nguy hiểm hơn như vậy nhiều, cái nào nặng, cái nào nhẹ, nhìn qua là biết ngay.

Chân Võ cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở nói như thế.

“Bên phía Thu Cảnh Cung có lẽ là thất bại rồi, nhưng mà Thạch Minh có nói, một mình hắn có thể xây dựng được một cái tế đàn.”

Chân Võ nói.

Trong lúc nhất thời, hắn vậy mà lại cảm thấy rằng Thạch Minh đúng là làm cho người khác rất an tâm, một người vậy mà lại có thể xây được một tòa.

Chỉ sợ cũng giống như bên Trùng cốc bên kia, không chịu làm người.

Cuối cùng, tất cả áp lực đều đặt trên người hắn.

Lục Thủy cũng có hơi ngoài ý muốn, nhưng mà Thu Cảnh Cung đúng là không dám làm loạn thật.

E ngại phải đối mặt với tam đại thế lực cũng là chuyện hiển nhiên.

Thạch Minh muốn tự mình xây dựng tế đàn, khả năng cao là vì muốn hỏi sư tỷ của hắn có thích hắn hay không, hoặc là có ghét hắn hay không.

Lục Thủy hoàn toàn không muốn trả lời vấn đề này.

Hy vọng đến lúc đó đối phương sẽ thông minh lên một chút.

Hỏi về mấy chuyện như tu vì gì đó.

Hắn chắc chắn sẽ mở cửa sau cho tên đó, nói kỹ càng hơn một xíu.

“Còn gì nữa không?”

Lục Thủy hỏi.

Lúc này, hắn đã quay người rời khỏi nhà ra, hắn tính đi tìm cha vợ của mình.

Đây là thời điểm bắt đầu bước kế tiếp chuyện của Minh Nguyệt.

Hy vọng sẽ có thu hoạch.

Nhưng mà, có nhiều tế đàn tới như thế, đến lúc đó cũng có thể thu hoạch được đủ hết.

“Bên phía Sơ Vũ thì vẫn chưa nghe nói gì cả.

Nha Đông tiên nhân đã thả người, có điều những người kia hỏi rằng khi sự kiện kết thúc, thì bọn họ có thể được tự do hay không?”

Chân Võ hỏi.

Những người kia là bị thiếu gia nhốt vào, dường như bọn họ biết được thân phận của thiếu gia.

“Bảo với bọn họ rằng sau khi hoàn thành mọi chuyện, hỏi lại vấn đề này, đến lúc đó, ta sẽ trả lời cho bọn họ.”

Lục Thủy nói.

Chân Võ lập tức gật đầu.

Những người này khác với nhóm người Sơ Vũ.

Nhóm người Sơ Vũ dù có biết được thân phận của thiếu gia, thì cũng không thành vấn đề gì lớn cả.

Nhưng mà những người kia thì khác, mức độ nguy hiểm quá cao, vẫn là không nên thả ra thì tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment