Nhị trưởng lão gia nhập vào đại quân tế đàn 1
Gần tới buổi trưa.
Lục Thủy và Mộ Tuyết cùng nhau đi về phía nhà ga.
Đường di cũng đang chờ họ ở nhà ga, Mộ Tuyết cần phải đi phát thiệp mời.
Lục Thủy không thể đi theo, hắn phải ở lại chỗ này và chờ Mộ Tuyết quay lại.
Sau này sẽ cùng nhau rời đi, chỉ có điều, tháng 12 này Mộ Tuyết còn phải trở về, nàng phải ở lại Mộ gia chờ ngày xuất giá.
Đây là chuyển hiển nhiên.
Nếu như đã muốn lập gia đình rồi mà nàng vẫn còn ở lại Lục gia, điều này không được hay cho lắm.
Đúng lúc Lục Thủy cũng phải đi ra ngoài để xử lý một số công việc, không phải lo rằng có người ở nhà đang chờ mình lấy.
Ách…
HÌnh như cũng phải về sớm một chút.
Dù sao cũng phải làm đám cưới, nếu mà hắn không quay về thì mấy vị trưởng lão rất có thể sẽ làm ra hành động quá khích.
Ví dụ như, bắt hắn về, nếu vậy thì xong đời rồi.
Mặt mũi của Lục thiếu gia hắn sẽ bị ném đi mất.
Lúc nhỏ thì bị như thế cũng không sao, nhưng mà sắp làm đám cưới rồi không thể tiếp tục bị như vậy được.
Trưởng thành đôi khi chỉ là bên cạnh bản thân có thêm một người nữa.
Một người không đủ, thì hai người là đủ rồi.
Nếu như mà có tới tận hai người vẫn không thể trưởng thành được, vậy thì đúng là thất bại.
Vợ con phải trông cậy vào ai đây?
Cha mẹ già rồi, phải trông cậy vào ai đây?
Được rồi, Lục Thủy phát hiện ra rằng mặc dù cha mẹ của hắn già rồi, nhưng họ vẫn rất có sức sống. Hiện tại, bọn họ cũng đã là những con người bước vào tuổi năm mươi mấy rồi, nhưng mà không hề có khí chất của lão nhân gia một chút nào cả.
Mẹ hắn vẫn luôn giữ bộ dạng của một thiếu nữ, đi ra ngoài với nàng, mẹ hắn cũng có thể bảo hắn gọi nàng là chị.
Nhưng mà, mẹ hắn sẽ không đi ra ngoài chung với hắn, chỉ đi ra ngoài chung với Lục đại Tộc trưởng mà thôi.
“Mộ tiểu thư, chuyến đi này cũng không dễ dàng gì, dẫn theo Chân Linh thì tốt hơn.”
Lục Thủy nói.
“Chỉ có một mình Chân Võ ở bên cạnh ngươi, có đủ người nướng cá hay không?”
Mộ Tuyết nhẹ giọng hỏi.
Đương nhiên, nếu có thể dẫn theo Chân Linh đúng là một chuyện tốt.
Mặc dù Đinh Lương vẫn luôn học tập theo Chân Linh, nhưng mà không biết có phải do không đủ thiên phú hay không, nàng không thể nào đạt được tới trình độ như Chân Võ và Chân Linh cả.
Thiên phú mà Chân Võ và Chân Linh có được, quả thực là khiến cho người ta vô cùng ngoài ý muốn.
Trong trữ vật pháp bảo của bọn họ rốt cuộc chuẩn bị bao nhiêu thứ vậy?
Ừm, về điểm này thì trữ vật pháp bảo của Đinh Lương không thể theo kịp.
Nên biết rằng Chân Võ và Chân Linh là người được Tam trưởng bảo chuẩn bị cho Lục Thủy, đồ vật ở trên người bọn họ không hề tệ một chút nào cả.
Trữ vật pháp bảo của Lục Thủy cũng chỉ là đồ vật thông thường mà thôi.
Chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác, Lục Thủy thật sự rất khiến cho người ta lo lắng, với lại còn rất dễ làm mất trữ vật pháp bảo.
Trừ khi trong trữ vật pháp bảo có món đồ gì đó vô cùng quan trọng, nếu không thì Lục Thủy chắc chắn là sẽ không đi tìm trữ vật pháp bảo, chỉ có thể đi lấy một cái mới.
“Không có việc gì, lúc Mộ tiểu thư không có ở đây, ta sẽ không ăn cá nướng.”
Giọng nói của Lục Thủy nhẹ nhàng vang lên.
Hắn sánh vai đi bên cạnh Mộ Tuyết, bước đi chậm rãi.
Lúc này, Mộ Tuyết thắt bím tóc, mặc một cái tiên váy khá là bình thường, nhưng nhìn qua vẫn xinh đẹp như cũ.
Cái bím tóc đó đương nhiên là do Lục Thủy thắt cho nàng.
“Bởi vì không có ta ở đây, cho nên một mình ngươi ăn không thấy ngon?”
Mộ Tuyết khẽ ngẩng đầu lên nhìn Lục Thủy, dường như muốn nói ra trước lời mà Lục Thủy muốn nói.
Khiến cho Lục Thủy không thể nói được gì nữa.
“Sao có thể như thế chứ.”
Lục Thủy nghiêng đầu nhìn đôi mắt sáng tỏ của Mộ Tuyết, nói khẽ:
“Ta chỉ sợ một mình ta ăn không hết mà thôi, sẽ cảm thấy rất lãng phí.”
Mộ Tuyết nở một nụ cười khách khí rồi nói:
“Ủy khuất cho Lục thiếu gia rồi.”
“Mộ tiểu thư nói…nghiêm trọng quá rồi.”
Lục Thủy vốn dĩ đang duy trì nụ cười của mình, nhưng mà khi hắn nói gần xong, thì chân liền bị đạp một cái.
Có hơi đau.
“Hừ.”
Mộ Tuyết quay đầu lại, bước về phía trước:
“Lần sau, nếu như không biết nói cái gì, thì tốt nhất là đừng có nói.”
Lục Thủy ngồi xuống xoa xoa cái chân của mình, sau đó đuổi kịp Mộ Tuyết.
Còn về việc không biết nói cái gì, thì cứ làm như không nghe thấy là được rồi, sợ gì chứ?
Trước mặt mọi người, Mộ Tuyết dám động thủ với hắn à?
Chỉ dám thể hiện uy phong ở chỗ ít người mà thôi.
Lục đại thiếu gia như hắn, thì sợ cái gì?
Trong lòng Lục Thủy vừa mới bắt đầu nói lời hùng hồn, thì đột nhiên ngừng lại, Mộ Tuyết quay đầu lại.
“Lục thiếu gia, ngươi không có chút thông minh nào à.”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nói.
Lục Thủy nghe thấy câu này xong liền run lên.
Sau đó, hắn đi tới trước mặt Mộ Tuyết, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm một cái vào môi của Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết mở to hai mắt, nhưng mà cũng không hề lùi lại.
Cho tới khi Lục Thủy dời đi, Mộ Tuyết mới lùi về sau một bước, sau đó bắt đầu kiểm tra xung quanh.
Cũng may là trên con đường này không có người.
Nếu như mà bị nhìn thấy thì lập tức xong đời.
“Lần này đã thông minh chưa?”
Lục Thủy mở miệng hỏi.
“Hừ, tự cho là thông minh.”
Mộ Tuyết trừng mắt nhìn Lục Thủy, sau đó đi tới bên cạnh hắn, sánh vai đi với Lục Thủy.
“Lục thiếu gia sẽ nhân dịp mấy ngày này để chạy loạn sao?”
“Sẽ không, Mộ tiểu thư không cần phải lo lắng việc Mộ gia lại phải đổi mới một lần nữa.
Ta sẽ ở đây để quan sát.”
“Vậy càng nguy hiểm hơn.”
“Mộ tiểu thư phải có niềm tin với ta.”
“Có niềm tin rằng ngươi sẽ lại lật Mộ gia một lần nữa à?”
“...”
Lục Thủy và Mộ Tuyết từng chút từng chút đi gần tới nhà ga.
Chỉ dùng một chút thời gian, Lục Thủy đã đưa Mộ Tuyết tới chỗ xe lửa.
Đường di dẫn theo Nhã Nguyệt, Nhã Lâm, Mộ Tuyết thì dẫn theo Đinh Lương và Chân Linh.
Một nhóm 6 người, cùng nhau rời khỏi Mộ gia.
Lục Thủy nhìn xe lửa rời đi.
Hắn hoàn toàn không lo lắng cho Mộ Tuyết, nếu như thật sự có người đắc tội với nàng, vậy hắn phải nên lo lắng cho người kia mới đúng.
Đại khái là bọn họ sẽ biết được cảm giác sợ hãi khi bị Y Tử Thần Nữ chi phối.
“Chân Võ.”
Lục Thủy nói khẽ.
“Thiếu gia.”
Chân Võ đi tới bên cạnh Lục Thủy chờ lệnh.
“Quay về Lục gia chuẩn bị linh thạch đi.
Tháng 11.
Tế đàn sẽ hoàn thành trong vòng một tháng.”
Lục Thủy nói.