Mộ gia lại bị hủy một lần nữa? 4
Mộ Tuyết tay bưng điểm tâm còn đầu thì ngẩng lên nhìn trời, nàng cảm thấy lực lượng này có chút quen thuộc.
“Giống với ấn ký ở trên tay của Nhã Nguyệt, xem ra Lục thiếu gia đã ra tay với Khởi Nguyên Thạch rồi.”
Mộ Tuyết cũng đã nghĩ tới việc này rồi.
Nhưng mà, không trung cũng chỉ vặn vẹo một chút, cũng như là xuất hiện một chút sấm sét mà thôi.
Không ảnh hưởng tới Mộ gia.
Có lẽ là vậy.
Sau đó, Mộ Tuyết đặt đồ ăn xuống trước mặt Lục Thủy:
“Lục thiếu gia, lần sau ngươi tốt nhất là nên đi tới phòng bếp nấu cơm cùng với ta đi.”
“Tại sao?”
Lục Thủy có hơi kinh ngạc.
Hắn cũng đâu có biết nấu.
“Lỡ như qua một khoảng thời gian nữa, ta không thích hợp để xuống bếp thì sao.”
Mộ Tuyết múc thêm cho Lục Thủy một chén cháo thịt nạc, ngồi xuống đối diện Lục Thủy nois.
“Vậy ta có thể đi mua cho Mộ tiểu thư ăn, nếu không thì có thể đi xuống đó nhờ người ở trong phòng bếp làm.”
Lục Thủy khép sách lại, nói.
“Nhưng mà, có đôi khi ta sẽ muốn ăn đồ do chính tay Lục thiếu gia nấu.”
Mộ Tuyết dùng hai tay nâng má lên nhìn Lục Thủy rồi nói.
Lục Thủy trầm mặc một lúc, nói:
“Ta bỗng nhớ ra có một loại thuật pháp có thể đổi tay.
Đến lúc đó, ta và Mộ tiểu thử đổi tay với nhau.
Mộ tiểu thư có thể tự tay nấu bữa sáng cho mình rồi.”
Mộ Tuyết:
“...”
Mộ Tuyết không thèm nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Thủy.
Lục Thủy uống cháo, giương mắt lên nhìn Mộ Tuyết đang trầm mặc, cuối cùng đành thở dài nói:
“Vậy thì, lần sau Mộ tiểu thư nhớ kêu ta.”
Gương mặt vốn dĩ đang nghiêm túc của Mộ Tuyết lập tức trở nên tươi cười.
Sau đó, nàng im lặng nhìn Lục Thủy ăn điểm tâm, nàng thích làm đồ ăn cho Lục Thủy, cũng thích nhìn Lục Thủy ăn hết những món mà nàng làm.
Gió thu thổi qua, lá đỏ trên cây bắt đầu rời khỏi nhành lá.
Chậm rãi rơi xuống mặt bàn.
Từ sau khi mang thai em gái của Lục Thủy, thế giới đã khôi phục lại bình thường.
Mùa thu cũng đúng hạn mà tới.
“Lục thiếu gia, lá của cái cây này vậy mà cuối cùng lại biến thành màu đỏ xinh đẹp như thế sao?”
Mộ Tuyết cầm cái lá trên mặt bàn lên, ngẩng đầu nhìn nhánh cây ở phía trên.
“Biến thì sẽ biến đó, nhưng mà nó có đẹp hay không, còn phải xem Mộ tiểu thư có ở đó hay không.”
Lục Thủy uống cháo rồi nhẹ nhàng nói.
“Có ta ở đây, ta liền trở nên không đẹp?”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy hỏi.
“Không.”
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết rồi lắc đầu nói:
“Trái ngược với nó.
Có Mộ tiểu thư ở đây, mới có thể khiến cho ta phát hiện ra được thứ có thể phụ họa cho mỹ cảnh của Mộ tiểu thư.
Nếu không có ngươi ở đây, tất cả trong mắt ta đều vô cùng buồn tẻ nhàm chán.
Cái cây này cũng như vậy.
Có đẹp hay không, phải xem Mộ tiểu thư có đứng ở bên cạnh ta hay không.
Có Mộ tiểu thư ở đây, tất cả đẹp có thể trở nên rất đẹp.”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, quay đầu hừ một tiếng, nói:
“Hôm nay Lục thiếu gia ăn phải món điểm tâm ngọt à?
Sao lại nói chuyện sến súa như thế.”
Lục Thủy cúi đầu nhìn xuống chén cháo thịt nạc, sau đó múc một muỗng, đưa nó tới trước mặt của Mộ Tuyết rồi nói:
“Mộ tiểu thư thử xem.”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy một cách vô cùng kinh ngạc, sau đó nghiêng người về phía trước, ăn thử một ngụm.
Tại sao Lục Thủy lại đột nhiên đút cháo cho ta ăn?
“Ngọt hay là mặn?”
Lục Thủy hỏi.
“Ngọt.”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy rồi nhỏ giọng nói:
“Bởi vì, nó là do Lục thiếu gia đút cho ta ăn, cho nên từ trong miệng tới trong lòng đều ngọt.”
Lục Thủy:
“...”
Coi chừng sâu răng đó.
Với lại, ăn quá nhiều đường còn rất dễ mập.
Lục Thủy không nói tiếp nữa, yên lặng tiếp tục dùng điểm tâm.
Ăn no trước rồi lại nói sau.
Có lẽ đến tận giữa trưa Mộ Tuyết cũng sẽ không rời đi.
Lúc này, Mộ Tuyết dùng hai tay chống cằm nhìn Lục Thủy, chờ Lục Thủy ăn xong, nàng mới nói:
“Lục thiếu gia, lần này ta phải đi ra ngoài một chuyến.
Lúc ta quay trở về, trong nhà sẽ không phải lại đổi mới đó chứ?”
Mộ Tuyết nói xong liền dùng đôi mắt to tròn của mình nhìn Lục Thủy, dường như đang hỏi thăm, nhưng cũng dường như là đang uy hiếp.
Lục Thủy không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhìn hắn rất giống với loại người đó hay sao?
Không phải là do có hai tiền án trước đó chứ.
“Mộ tiểu thư xin hãy tin tưởng cách làm người của ta.”
Lục Thủy nghiêm túc nói.
Ầm ầm!
Bầu trời càng thêm vặn vẹo, dường như có thể ảnh hưởng tới phạm vi của Mộ gia bất cứ lúc nào.
Có thể khiến cho nơi này bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không ai mở miệng nói chuyện cả.
Sức mạnh của Minh Nguyệt, dù chỉ là một tia thôi, Mộ gia cũng không thể tiếp nhận được.
Đây chính là thực lực của cường giả nằm trong danh sách Thí Thần.
Đặc biệt là những người đã tham dự Thí Thần kia.
Mặc dù Thiên Cơ không am hiểu mệnh lý, nhưng mà nếu như hắn muốn hủy diệt Mộ gia, thì đại khái chỉ cần cho thiên địa mệnh lý chấn động một chút là được.
Đương nhiên, nếu như đồng giai với nhau, thì hắn sẽ không dễ dàng khiến cho nó chấn động như thế.
Cho nên, trong những người trước kia, Thiên Cơ là người yếu nhất, chẳng qua là, không có ai tìm được hắn cả.
Vừa có nguy hiểm, hắn liền tránh đi rất xa.
Lục Thủy vô cùng tò mò, Thiên Cơ xuất phát từ tâm lý gì mới chạy tới khiêu chiến Lục.
Chuyện này hắn đã từng nghe Ma Tu Huyết Trần nói qua rồi.
Tất cả mọi người đều đi khiên chiến với Lục, nhưng mà không có ai là không bị ngược cả.
Kiếm Nhất còn bị ngược nói chi tới người khác.
Mộ Tuyết dùng một tay chống cằm nhìn Lục Thủy, có chút u oán nói:
“Chính là do ta tin tưởng Lục thiếu gia, cho nên mới có thể cảm thấy khi ta quay về, Mộ gia có thể lại sẽ phải đổi mới một lần nữa.
Ngươi nói xem có đúng hay không hả Lục thiếu gia?”
Lục Thủy:
“...”
Không đến mức đó, không đến mức đó.