Nhị trưởng lão gia nhập vào đại quân tế đàn 4
“Sẽ thành công sao?”
Nhị trưởng lão hỏi.
“Cái này thì ta cũng không biết được.”
Cửu đi tới đằng sau lưng của Nhị trưởng lão, bắt đầu chải tóc cho nàng:
“Chuyện này liên quan rất lớn, ta cũng rất khó nhìn ra được.”
Nhị trưởng lão không hề tin câu nói này của nàng một chút nào cả.
Nhưng mà, nàng cũng không để ý lắm, chỉ hiếu kỳ hỏi:
“Mệnh lý chân thân ngươi nói ban đầu là cái gì?”
Cửu nghe thấy câu hỏi này liền lập tức cảm thấy hứng thú, nói:
“Không phải là Lục Thủy cần phải trả lời câu hỏi của mọi người sao?
Hắn quyết định sẽ mở ra nhất niệm vĩnh hằng, bày ra mệnh lý chân thân, để giải đáp câu hỏi của mọi người.
Đến lúc đó, những người tham gia có thể dùng cách cầu nguyện để tiến vào không gian mệnh lý, nhìn thấy vĩ lực của hắn.
Tiểu Tiểu Đinh có muốn đi vào trong đó dọa hắn một chút hay không?
Không cần phải lo lắng, hắn không biết rằng ngươi đã biết hắn đâu.”
Nhị trưởng lão nhìn Cửu, nàng cảm thấy tâm tư của Cửu thật là đen tối.
“Lúc là Thần, ngươi cũng như thế này sao?”
Cửu suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ban đầu, ta có lẽ là một người rất ngây thơ lương thiện.
Sau đó, không biết như thế nào, ta bắt đầu bị người ta mang trật đường ray rồi.”
Nhị trưởng lão:
“...”
“Có muốn hay không?”
Cửu nhìn Nhị trưởng lão rồi nói:
“Chúng ta có thể đi tới Hải Yêu, Bỉ Chi Hải Ngạn, hoặc là Kiếm Nhất Phong, Đạo Tông.
Còn nếu không được nữa, thì đi tới Trùng Cốc, dọa bọn họ trước, sau đó lại dọa Lục Thủy sau.”
“...”
“Vẫn là nên ở lại để lo cho Lê Âm thì hơn.”
Nhị trưởng lão nói.
“Có cánh cổng không gian ở đây, dù ngươi đang ở đằng sau núi, hay là ở Hải Ngạn, cũng chẳng có gì khác nhau cả.”
Cửu nhìn Nhị trưởng lão rồi nói:
“Mấy người bên Tiên Đình cũng phái người đi xem thử.”
Nhị trưởng lão nhìn Cửu, cuối cùng nàng bình tĩnh nói:
“Đi tới Hải Yêu đi.”
Nhị trưởng lão dừng lại một chút, nàng tò mò hỏi:
“Nếu như ta hỏi mối quan hệ giữa ngươi và Lục gia là gì, thì ta có thể biết đáp án hay không?”
Cửu đang rất vui vẻ, khi nàng nghe xong câu này liền không vui vẻ nổi nữa:
“...”
“Thôi bỏ qua đi, chúng ta vẫn là không nên đi thì hơn.”
Cửu lập tức nói.
Cạch!
Nhị trưởng lão khép sách lại, sau đó đứng lên nói:
“Chúng ta sẽ xuất phát ngay bây giờ.”
…
Ở một ngọn núi lớn ở phía xa xa của Thu Cảnh Cung.
Thạch Minh tự mình đi tới chỗ này để xây dựng tế đàn.
Hắn đã đi tìm Chưởng môn rồi, nhưng mà cuối cùng đối phương vẫn không đồng ý, chủ yếu là do hắn không giỏi ăn nói cho lắm.
Với lại, hắn đi gặp Chưởng môn không bao lâu, Chưởng môn liền ngã xuống.
Chuyện này đúng là khó mà nói rõ ràng được.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể tự minh đi xây dựng tế đàn mà thôi.
Đến nay sư tỷ vẫn chưa thể khỏi hắn, hắn muốn hỏi thử xem có biện pháp nào khác hay không.
Mặc dù có thể hỏi ngay bây giờ, nhưng mà bây giờ lại không phải thời gian thích hợp để hỏi.
Nếu như hắn xây dựng xong tế đàn, như thế sẽ có thể an tâm mà hỏi.
Chỉ có điều, việc xây dựng tế đàn có chút khó khăn, phải tốn không ít thời gian và sức lực mới có thể xây dựng lên được.
Không biết hắn có thể hoàn thành trong kỳ hạn được hay không.
Thời hạn chính là trước tháng 12.
Trên lý thuyết thì có thể, có điều không nhất định sẽ có thời hạn một tháng, lỡ đâu thời hạn bị dời lên trước nữa thì sao.
Cho nên, hắn phải ngày đêm xây dựng nó, bảo đảm phải xây cho đúng, cũng phải bảo đảm là hoàn thành trong tiến độ.
Đáng tiếc, chỉ có một mình hắn, không có ai để bàn luận cùng cả.
Thạch Minh thở dài một tiếng.
Suy nghĩ một chút thì đây cũng là điều hiển nhiên, ai dám tới gần hắn cơ chứ?
Trừ khi, người đó đang ghét bỏ mệnh quá dài mà thôi.
“Vẫn nên nhanh chóng xây xong thôi, nếu không thì sẽ không kịp.”
Thạch Minh cảm thấy có vài chỗ không hiểu, vẫn nên hỏi mấy người Sơ Vũ một chút thì hơn, tránh việc làm sai ở chỗ nào đó.
Sau đó, Thạch Minh cầm hòn đá lên đặt vào vị trí của nó, nhưng mà phải vẽ một chút phù văn lên đó nữa, hắn lại không am hiểu về việc này, vì vậy mà khiến cho hắn bị mất rất nhiều thời gian.
Hắn chau mày, chuyên tâm khắc họa trận pháp.
Có lẽ hắn quá mức chuyên tâm, cho nên việc hòn đá ở bên cạnh xuất hiện dao động hắn cũng không biết.
Rầm rầm!
Một âm thanh khá lớn đột nhiên vang lên.
Lúc này, Thạch Minh mới phát hiện ra rằng tảng đá ở bên cạnh đang bắt đầu rơi xuống.
Hắn vội vàng dùng tay đỡ lấy, chỉ có điều hắn không thể không để ý tới hòn đá đang ở trên tay mình.
Ngay khi hòn đá ở trên tay hắn xuất hiện lung lay, hắn lập tức đỡ lấy hòn đá ở trước mặt.
Từ bỏ hòn đá ở bên cạnh.
Rầm!
Sau đó, hắn chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hòn đá ở bên cạnh rơi xuống đất.
Hắn chỉ có thể nhìn, yên lặng mà nhìn nó.
Khi tảng đá đó rơi xuống mặt đất, Thạch Minh cũng không hề có bất kỳ động tác nào cả.
Rất lâu sau đó, nội tâm của hắn mới thầm thở dài một cái.
Một mình quá lâu sẽ dần quen thôi.
Chờ tới khi Thạch Minh ổn định được hòn đá ở trên tay mình, định cầm nó.
Chỉ có điều, hắn chưa kịp đụng tới nó, thì đã có một đôi tay trắng nõn ngọc ngà đụng vào hòn đá đó trước.
Sự thay đổi đột ngột này khiến cho Thạch Minh sững sờ, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn qua.
Là gương mặt có hơi tái nhợt của Thiên Ngâm sư tỷ.
Hắn kinh ngạc, sau đó hắn cứ trơ mắt ra mà nhìn Thiên Ngâm sư tỷ đặt hòn đá đó xuống vị trí của nó:
“Đặt ở đây sao?”
Giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên.
Thạch Minh vô ý thức gật đầu, nhưng mà rất nhanh sau đó hắn liền bị hù mà lui về sau.
Lui ra thật xa.
Hắn đang sợ.