Quay lại Mê Đô 1
Thạch Minh giật mình la lên.
Hắn lùi xa ra sau, chạy xa tới phía đối diện của tế đàn.
Sự xui xẻo của hắn càng ngày càng mạnh, dường như không gì có thể áp chế được sự tăng mạnh lên của nó cả.
Ngay cả Chưởng môn còn ngã xuống trước mặt hắn, đừng nói gì tới những người khác.
Trên Đại Đạo, chỉ cần hắn xuất hiện, tất cả mọi người đều phải cung kính lùi đi.
Ai dám nói xấu hắn?
Ai dám tới địa bàn của hắn?
Hắn chỉ cần ở yên một chỗ tu luyện, những người khác sẽ giúp hắn ra mặt.
Họ sẽ kéo những tên trêu chọc tới hắn đi trải nghiệm việc giáo dục bằng vật lý.
Phía sau hắn là toàn bộ các sư huynh, sư tỷ của Tông môn.
Không ai dám ức hiếp hắn, cũng không ai dám tùy tiện mắng hắn.
Cũng chỉ dám lén nói xấu ở sau lưng một chút mà thôi.
Thạch Minh là mặt mũi của Cảnh Thu Cung.
Khi có thế lực thị uy, đều là Thạch Minh dẫn đầu đi tiếp đãi bọn họ.
Cuối cùng, bọn họ đều sẽ trở nên vô cùng khách khí, hy vọng người tới có thể được đổi thành người khác.
Cho nên, hắn biết sự xui xẻo của bản thân mình đáng sợ tới mức nào.
Hắn đã cố tình tránh xa nơi mà sư tỷ đang ở, sợ ảnh hưởng tới nàng.
Bây giờ, sư tỷ lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, sao mà hắn có thể không lo lắng được cơ chứ?
Lỡ đâu hắn lại khiến cho vết thương của nàng càng thêm nghiêm trọng thì sao.
“Sư, sư tỷ, sao ngươi lại tới đây?”
Thạch Minh mở miệng dò hỏi.
Hắn đã không nói chuyện với sư tỷ rất lâu rồi, cho nên nhất thời không biết nên nói cái gì bây giờ.
Mặc dù vẫn dùng điện thoại để trò chuyện, nhưng mà nhắn tin và mở miệng nói chuyện sao mà giống nhau cho được?
Thiên Ngâm cẩn thận đặt tảng đá xuống, nói khẽ:
“Nghe người ta nói rằng, sư đệ đang ở gần đây để xây dựng tế đàn, cho nên ta tới để xem một chút.”
Nàng khá là để ý tới việc Thạch Minh đột nhiên rời đi, nhất là khi trong khoảng thời gian này hắn còn dọn đi chỗ khác ở nữa, nàng đang nghĩ rằng không biết có phải là sư đệ muốn rời đi hay không.
Không chỉ vì áy náy, mà còn là vì lo lắng cho nàng.
Ở một mình.
Nàng, có chút không quen.
Nhưng mà nhất thời nàng không biết làm sao để biểu đạt điều này, nàng không biết đến tột cùng thì suy nghĩ của mình là như thế nào.
Nhưng mà…
Nàng cảm thấy rằng nếu như không có sư đệ, một mình nàng sẽ rất vô vị.
Trước kia, chỉ cần có thể tu luyện là được rồi, nhưng mà sau đó sư đệ lại xông vào trong thế giới của nàng, bây giờ hắn lại rời đi, làm cho nàng có hơi không vui.
Cho nên, nàng khá để ý tới việc không thể nhìn thấy sư đệ trong mấy ngày nay.
Mặc dù hắn có nói rằng phải ra ngoài một khoảng thời gian rồi, nhưng mà lỡ đâu hắn không trở về luôn thì sao?
Có lẽ một tháng sau đó, nàng sẽ nhận được một tin nhắn, nói rằng sư tỷ bảo trọng thì sao?
Vì thế, nàng quyết định vẫn nên tới để xem một chút, như vậy sẽ yên tâm hơn.
“Sư tỷ, nếu như ngươi tò mò về tế đàn, thì có thể nhắn tin cho ta, ta chụp cho ngươi xem, nhưng mà ngươi tuyệt đối không thể tới gần.”
Thạch Minh vội vã nói.
Tới gần đây chính là tự tìm đường chết cho mình.
Toàn bộ người trong Tông môn đều trốn tránh hắn, có ai dám đặc biệt tới gần cơ chứ?
Sẽ bị thương.
Thiên Ngâm cầm một viên đá tới ngồi ở bên rìa tế đàn, nói khẽ:
“Chỉ là ta muốn đến đây để giúp sư đệ một chút mà thôi.
Ở trong phòng một mình, không biết nói chuyện với ai cả.”
“Nhưng mà, sư tỷ đang bị thương.”
Thạch Minh không dám tới gần Thiên Ngâm, hắn cúi đầu nói:
“Với lại, những người tới gần ta đều chết cả.
Đối với sư tỷ mà nói, thì đây cũng là một loại tổn thương.”
Hắn không thể tự lựa chọn thể chất cho mình được.
Nếu như hắn vốn là người có thể chất bình thường, có lẽ sẽ không quen biết với Hải Yến sư muội, càng sẽ không tới gần được với Thiên Ngâm sư tỷ.
Hắn cũng sẽ chỉ là một trong số những đệ tử bình thường kia mà thôi.
Có thể có được cuộc sống như bây giờ, đúng là do thể chất này ban tặng.
Rất kém sao?
Không.
Có được cuộc sống như thế này là điều vô cùng hiếm thấy, cũng khá là đặc sắc.
Chỉ có điều, nó đã định sẵn kết cục của hắn là bi kịch.
Sẽ không ai tới gần hắn, cũng sẽ không ai làm bạn với hắn.
Hắn vốn dĩ nên là người bị chán ghét, trong mấy chục năm nay, điều đó chưa từng thay đổi.
Sư tỷ đối xử với hắn rất tốt, vì thế nên hắn không muốn liên lụy đến sư tỷ.
“Vết thương của ta không nặng như sư đệ nghĩ đâu, với lại…”
Thiên Ngâm quay đầu sang nhìn Thạch Minh rồi nói:
“Sư đệ có từng nghe qua một loại phù văn, một loại phù văn có thể chống cự lại sự xui xẻo của sư đệ.”
Thạch Minh nghe thấy câu này thì cảm giác có chút nghi hoặc, hắn ngẩng đầu nhìn sang sư tỷ.
Nhưng mà, khi thấy sư tỷ cũng đang nhìn mình, hắn liền có hơi không được tự nhiên, tránh đi ánh mắt của sư tỷ:
“Sao, sao có thể có loại phù văn này cơ chứ?”
“Có.”
Thiên Ngâm vẫn chăm chú nhìn Thạch Minh như cũ, giọng nói của nàng vô cùng kiên định:
“Ta gặp được một vị tiền bối.
Nàng đã vượt ra khỏi sự hiểu biết của ta.
Nàng cho ta…cái phù văn này.
Ta…”
Thiên Ngâm tiên tử nói tới đây thì có hơi do dự một chút, nhưng mà rất nhanh sau đó nàng lại kiên định nói tiếp:
“Ta biết sư đệ có thể không tin, ta cũng không biết phù văn kia có hữu dụng hay không.
Cho nên…
Có thể để cho ta ngồi ở đây, giúp đỡ sư đệ một chút, để cho ta xem thử phù văn có hữu dụng hay không, được chứ?”
Thạch Minh mở to miệng, hắn nhìn Thiên Ngâm sư tỷ với ánh mắt tràn đầy sự khó tin.
Một lúc sau, Thạch Minh mới bình thường lại, hắn nói:
“Sư tỷ, ngươi đang nghiêm túc sao?”
Thiên Ngâm đưa tay ra, phù văn chợt xuất hiện ở trên bàn tay nàng, nàng dịu dàng nói:
“Sư đệ giúp ta xem thử hiệu quả của phù văn, ta giúp sư đệ xây dựng tế đàn.
Không phải rất tốt sao?”
“Sư tỷ, ngươi không sợ sao?”
Thạch Minh nhìn Thiên Ngâm sư tỷ.
Cảm giác sư tỷ của hắn đang liều mạng.
Thiên Ngâm tiên tử nhìn Thạch một lúc sau đó nói khẽ:
“Trên đời này, có lẽ không có chỗ nào an toàn hơn vị trí ở bên cạnh sư đệ cả.”
Thạch Minh lập tức giật mình.
Hắn rõ ràng là người nguy hiểm nhất.
Sư tỷ bị như ngày hôm nay, tất cả đều là do hắn hại.
Nếu không thì sư tỷ đã sớm thăng cấp, có lẽ cũng đã đang truy cầu tới cảnh giới cao hơn rồi.
…
Hợp Hoan Tông.
Trong gian phòng tràn đầy màu sắc cổ xưa.
Lúc này, có hai người đang ngồi ở trên bàn, một người thì trong mắt tràn đầy ý cười, một người thì sắc mặt lại có hơi tái nhợt.
Hai người này đương nhiên là Miêu Đồng và Minh Vũ Thanh Y.
Miêu Đồng nhìn Minh Vũ Thanh Y, bộ dạng của hắn chính là muốn nói lại thôi.
“Có ý kiến gì?”
Minh Vũ Thanh Y nhìn Miêu Đồng hỏi.
Trên đường trở về, hắn cứ luôn như vậy,
Giống như là có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng mà lại không chịu nói.
“Tông chủ không dễ nói chuyện đúng không?”
Miêu Đồng nói:
“Ta đã hỏi Chân Võ, hắn nói hiện tại tế đàn có thể có hơi nhiều, cho nên chúng ta không thể làm cho Tông chủ đồng ý thực ra cũng chẳng sao cả.”
“Không.”
Minh Vũ Thanh Y nhìn Miêu Đồng rồi chân thành nói:
“Ngươi kia đã nói rằng sẽ cho ngươi một tia Tiên Thiên Khí, nhưng mà lại không nói rõ chất lượng của nó.
Cho nên, cần phải đưa ra được kết quả tốt nhất.”
“Thực ra, ta cảm thấy việc đặt cho hắn một câu hỏi vẫn tốt hơn.”
Miêu Đồng nhìn đạo lữ nhà mình rồi nói:
“Có lẽ ngươi sẽ có thể thăng cấp thì sao?”
“Ta tạm thời không muốn vào giai.”
Minh Vũ Thanh Y nói khẽ:
“Ngươi tiến giai rất nhanh, ta cũng sẽ không bị kẹt lại.
Nói gì đi nữa thì cũng phải có được Tiên Thiên Khí.”
Miêu Đồng vô cùng không hiểu, đa phần mọi người đều muốn đặt câu hỏi, không thì cũng là linh thạch.
Ban đầu, đạo lữ của hắn cũng rất vui, còn có thể hỏi một câu hỏi.
Nhưng mà, đột nhiên đối phương lại lật lọng.
Không cho bọn họ đặt câu hỏi, chỉ có thể cho bọn họ một tia Tiên Thiên Khí.
Miêu Đồng muốn thử thương lượng lại, nhưng mà…
Đạo lữ nhà hắn điên rồi.
Nói gì mà phải lấy được nó, hơn nữa còn dốc hết toàn lực để hoàn thành nhiệm vụ.
Vì để quy mô trở nên đủ lớn, nàng trực tiếp cầu kiến Tông chủ.
Nếu không thì với thân phận và địa vị của nàng, đã đủ để cho không ít người tham dự vào chuyện này rồi.
Tóm lại, độ khó của vấn đề bị tăng lên rất nhiều, nhưng mà chỉ cần một mình đạo lữ của hắn thôi là đã chống đỡ được rồi.
Hắn cũng không biết nên nói gì nữa.
Rất nhiều chuyện có thể thương lượng được, nhưng mà chuyện này thì không.
Miêu Đồng đương nhiên là chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận nó.
Nhưng mà, hắn cũng rất tò mò, không biết Tông chủ là nam hay nữ.