Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1200 - Chương 1200: Quay Lại Mê Đô 3

Chương 1200: Quay lại Mê Đô 3 Chương 1200: Quay lại Mê Đô 3

Quay lại Mê Đô 3

Mộ Uyên và Mộ Khương đứng ở bên ngoài viện nơi Mộ Trạch đang ở, bọn họ nhíu mày nhìn cái viện tử này.

Vừa nãy, bọn họ định tới đây để xem tình trạng thân thể của Mộ Trạch, sau đó nói cho hắn biết tình hình ở bên tổ địa.

Nhưng mà…

Lúc bọn họ tới thì bị một lực lượng thần bí ảnh hưởng, không thể nào tiến vào trong viện tử của Mộ Trạch được. Dù cho bọn họ có dùng biện pháp gì đi nữa, thì tất cả đều vô cụng.

Trận pháp, thuật pháp, tất cả đều vô dụng trước cỗ lực lượng kia.

Hơn nữa, tuy rằng sự vặn vẹo ở trên bầu trời cũng biến mất rồi, nhưng mà trong sân của Mộ Trạch dường như lại xuất hiện vặn vẹo.

“Nơi ở của Mộ Trạch không thích hợp.”

Mộ Uyên nói.

“Lời của ta truyền vào trong đó như đá chìm xuống đáy biển vậy.”

Gương mặt của Mộ Khương cũng đầy sự mờ mịt.

Bọn họ có một vài phỏng đoán có hơi không được tốt cho lắm.

Đây tuyệt đối không phải là sức mạnh của Mộ Trạch, mà Mộ Trạch lại là người tiếp xúc với tổ địa nhiều nhất.

Ở phía bên kia có một tồn tại vô cùng mạnh mẽ.

Bây giờ lại có một cỗ lực lượng vô cùng cường đại và thần bí xuất hiện ở nơi ở của Mộ Trạch, điều này không khỏi khiến cho bọn họ nghĩ nhiều.

Hiện tại, lực lượng thần bí này bắt đầu co lại.

Mộ Uyên và Mộ Khương lập tức trở nên cảnh giác, hiện tại bọn họ cảm nhận được rằng mình đã có thể tiến vào trong viện tử của Mộ Trạch được rồi, có điều…

Nhất thời có hơi không dám đi vào trong đó.

“Có người đi ra.”

Mộ Uyên đột nhiên nói.

Lúc này, Mộ Khương cũng nhìn thấy, trong sân có một bóng người đang đi ra ngoài. Hơn nữa, nếu như bọn họ không cảm giác sai, thì cổ sức mạnh thần bí đó đang bao trùm lên người này.

Có cảm giác như một con thú dữ vừa đi ra khỏi hang động vậy.

Việc này khiến cho Mộ Uyên và Mộ Khương có chút khẩn trương.

Bởi vì, bọn họ không biết thứ đang đi ra ngoài đây rốt cuộc là cái gì. Mặc dù nhìn người đó rất giống với Mộ Trạch, nhưng mà không ai biết rằng Mộ Trạch có bình yên vô sự thật hay không cả.

Dù sao thì Mộ Trạch cũng không thể có được loại sức mạnh đáng sợ tới như thế.

Đúng vậy, người đi ra chính là Mộ Trạch.

Bước chân của hắn có hơi trầm trọng, mỗi một bước đều mang theo âm thanh nặng nề, như có ngàn cân ở trên đó vậy.

Dường như trên vai người đang bước đi kia đang khiêng cả một ngọn núi lớn.

Mộ Trạch đi từng bước từng bước tới chỗ của Mộ Uyên và Mộ Khương.

Lúc này, hình ảnh trong mắt của Mộ Uyên, chính là một người đàn ông đang kéo lê thân thể của mình, xung quanh hắn có sức mạnh khủng bố đang cuộn trào, dường như nó vặn vẹo cả không gian ở xung quanh.

Quỷ dị khó lường, sâu không thấy đáy.

Giống như vực sâu di động.

Cái này…

Mộ Uyên và Mộ Khương có hơi e ngại, cái này chắc chắn đến từ cường giả ở phía bên kia Khởi Nguyên Thạch.

Trong lúc nhất thời, bọn họ không khỏi có chút do dự, không biết có nên lui về sau hay không, nhưng mà điều này hữu dụng sao?

Nếu như đối phương muốn đối phó với bọn họ, khi nãy đã ra tay rồi.

Mộ Trạch càng tới gần, áp lực mà bọn họ cảm giác được càng lớn, dường như sắp có ngọn núi lớn đè xuống người bọn họ, nghiền ép bọn họ vậy.

Cảm giác nặng nề này khiến cho bọn họ không chịu nổi.

Rất nhanh, Mộ Trạch đã đi tới trước mặt bọn họ, bọn họ nhất thời không dám chủ động mở miệng.

“Đại ca, nhị tỷ.”

Mộ Trạch nói, có điều giọng của hắn có hơi trầm thấp, có chút khó chịu nói:

“Tại sao các ngươi lại ở đây?”

Giọng nói đột nhiên vang lên khiến cho Mộ Uyên và Mộ Khương sững sờ, dường như ngọn núi lớn kia đã không còn nữa.

Tự mình dọa mình.

“Tình trạng hiện tại của ngươi là như thế nào?”

Mộ Uyên hỏi.

Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà trên người của Mộ Trạch chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

Bọn họ cảm nhận được rất rõ ràng loại lực lượng này.

Hơn nữa, lúc này bọn họ cũng cảm nhận được loại sức mạnh đã ngăn chặn bọn họ, không cho bọn họ tiến vào trong viện tử.

Sức mạnh này đang hội tụ ở xung quanh người Mộ Trạch.

“Ta đã có thể đối thoại được với Khởi Nguyên Thạch, cũng đã tìm được một nửa khác của Khởi Nguyên Thạch.

Bây giờ, ta đang cố gắng lén nhìn trộm câu chuyện ở phía sau nó.”

Giọng nói của Mộ Trạch có hơi trầm thấp:

“Nhưng mà các ngươi cứ yên tâm đi, có cực hạn, nếu xảy ra chuyện gì ta sẽ lập tức dừng lại.

Tuyệt đối sẽ không làm tổn hại tới Mộ gia.

Không biết được rõ ràng chuyện này, có lẽ chúng ta đều sẽ không ngủ được.”

Mộ Uyên nhíu mày, sau đó nhìn Mộ Trạch rồi nói:

“Hiện tại, ngươi muốn đi tới tổ địa à?”

Mộ Trạch gật gật đầu:

“Đúng vậy.”

“Đi một mình?”

Mộ Khương cũng mở miệng hỏi.

Mộ Trạch gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Trong Mộ gia thì đúng là chỉ có một mình hắn đi mà thôi, chẳng qua là còn có thêm một người bên Lục gia nữa.

Những người khác không thể tiến vào.

Cuối cùng, Mộ Uyên và Mộ Khương chỉ có thể đồng ý với hắn, nhìn Mộ Trạch đi tới tổ địa.

Chỉ một thoáng sau, bọn họ đã thấy Mộ Trạch biến mất.

“Trên người Mộ Trạch có rất nhiều bí mật.”

Mộ Uyên thở dài một tiếng rồi nói.

“Đúng vậy, nhất là sau khi hắn đưa Mộ Tuyết về.”

Mộ Khương cũng thở dài:

“Sau khi Mộ Tuyết được hắn dẫn về đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không hề đề cập tới.

Tính tình cũng thay đổi rất lớn.

Mấy tháng sau lại mang về thêm một chuyện, chính là việc làm đám hỏi cùng với Lục gia.

Hoàn toàn không thể biết được nguồn gốc của những việc này là gì.

Bây giờ nghĩ lại, ta mới cảm thấy quái dị.

Chúng ta không hề có chút qua lại nào với Lục gia cả, nhưng mà chuyện đám hỏi lại được diễn ra vô cùng thuận lợi.

Gần đây cũng như thế, biết bao thế hệ đều không thể hiểu được Khởi Nguyên Thạch, vậy mà hắn lại hiểu.

Nhìn bộ dạng này của hắn, sau lưng sẽ còn có rất nhiều bí mật nữa.”

“Thôi kệ đi.”

Mộ Uyên lắc đầu nói:

“Chỉ cần không tổn hại gì tới Mộ gia là được.

Mộ Trạch chắc chắn sẽ biết điều này.

Nhưng mà, vẫn phải luôn cảnh giác xung quanh, phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”

Sau đó, hai người bắt đầu âm thầm phòng bị, bảo đảm sẽ không phát sinh chuyện gì mà bọn họ không thể xử lý được.

Tổ địa của Mộ gia.

“Kỹ thuật diễn của tiền bối cũng không tệ.”

Lục Thủy đi ra từ phía sau lưng của Mộ Trạch, nói.

Mặc dù cơ thể của cha vợ có hơi suy yếu, nhưng mà nếu như chỉ khiến cho bước chân trầm trọng hơn thôi thì chẳng sao cả.

Chỉ là vì để phối hợp với sự trầm trọng của Thiên Địa Chi Lực.

“Lục thiếu gia cứ nói đùa, ở trước mặt của Lục thiếu gia, kỹ thuật diễn của ta cũng chỉ giống như trò đùa của trẻ con mà thôi.”

Mộ Trạch khiêm tốn nói.

Lục Thủy là ai?

Phế thiếu của Lục gia.

Không phải chỉ có người ngoài cảm thấy như thế, mà ngay chính bản thân Lục gia cũng cảm thấy như thế.

Một lần diễn liền diễn mười mấy năm, hắn sao có thể so được với Lục Thủy?

Khác nhau một trời một vực.

Thứ mà Lục Thủy diễn chính là cuộc đời, còn hắn chỉ là một đoạn tiểu phẩm mà thôi.

Múa rìu qua mắt thợ.

"Tiếp theo Lục thiếu gia muốn làm gì?"

Lúc này, bọn họ đã đi tới chỗ của Khởi Nguyên Thạch.

"Thử để cho Nguyệt và Minh liên thông với nhau một chút trước đã.

"Tiền bối chỉ cần đặt tay lên trên Khởi Nguyên Thạch là được."

Lục Thủy nhẹ nhàng nói.

Hắn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên trực tiếp khởi động Thiên Địa Chi Lực, bao trùm Khởi Nguyên Thạch.

"Ta bắt đầu đây."

Mộ Trạch để tay lên trên Khởi Nguyên Thạch, dự định kết nối song phương.

Trông thấy Lục Thủy gật đầu, Mộ Trạch bắt đầu dùng sức mạnh kết nối hai bên.

"Ta nối liền lối đi cho các ngươi."

Mộ Trạch nói với Minh và Nguyệt.

Sau khi hai bên đều đồng ý, tất cả sẽ bắt đầu.

Hai đạo vốn không thể nào liên thông được, giờ phút này lại bắt đầu kết nối với nhau.

Dường như hai tồn tại hoàn toàn khác biệt đang tiến hành kết nối.

Ngay khi hai thông đạo chạm vào nhau.

Sức mạnh của thế giới cũng bắt đầu bộc lộ ra.

Thiên Địa rung lắc, vạn vật chấn động.

Oanh!!!

Tiếng vang vô hình phát ra từ thiên địa.

Vạn sự vạn vật đều phải hứng chịu xung kích không biết tới từ đâu, dường như có thứ gì đó đang giáng xuống trần thế.

Một vết nứt đột nhiên xuất hiện trên thiên địa, đồ vật vốn không ở trần thế bắt đầu hiện thế.

Bình Luận (0)
Comment