Mê Vụ Chi Đô bên trong ghi chú (3)
Lục Thủy đứng im tại chỗ.
Bởi vì bọn họ đang đi về phía hắn, sẽ chạm mặt nhau.
Quả nhiên, chỉ mấy giây sau, sói hoang đi trước đã phát hiện ra hắn.
Bóng người đột nhiên xuất hiện, tự nhiên hù dọa sói và bà lão.
Lúc này, sói hoang không chút do dự bỏ đống cá trên lưng xuống, trực tiếp đứng trước người bà lão, gầm nhẹ với Lục Thủy.
Giống như đang uy hiếp.
“Ngươi, ngươi là?” Bà lão không hề hoảng hốt mà trấn an sói hoang, nhìn Lục Thủy hỏi.
Lục Thủy lại lần nữa bỏ mũ xuống, hắn nhìn bà lão, nói khẽ:
“Bà còn nhớ rõ ta chứ?”
“Nhớ rõ.” Bà lão vừa nhìn thấy Lục Thủy, lập tức gật đầu nói:
“Ân nhân cứu mạng.”
Sau đó, bà vỗ vỗ lưng sói hoang, nói:
“Đừng sợ, không có chuyện gì.”
Sói hoang nhìn Lục Thủy, không còn địch ý trước đó, nhưng vẫn có chút cảnh giác.
“Cần ta giúp một tay không?” Lục Thuỷ cúi đầu nhìn đống cá rơi vãi trên đất, hỏi.
“Tạ ơn.” Bà lão cũng không khách khí.
Sau đó, Lục Thủy hỗ trợ nhặt cá lên, đặt trên lưng sói hoang, hắn hỏi bà lão bên cạnh:
“Nơi này chính là nơi bà lớn lên sao?”
“Đúng thế.” Bà lão đi phía trước, khẽ nói:
“Vẫn luôn lớn lên ở đây, rất ít khi rời khỏi nơi này.
Có đôi khi sẽ ra ngoài tìm đồ ăn.
Lần trước ra ngoài lại đột nhiên gặp nhiều người như vậy, đa tạ thiếu hiệp tương trợ.”
“Có ai nuôi dạy bà không?” Lục Thủy hỏi.
Dưới tình huống bình thường, không có ai nuôi dạy, một người rất khó có thể trưởng thành.
Đương nhiên, ở Mê Vụ Chi Đô, khả năng gì cũng có.
Có thể là trời sinh đã biết.
Cũng không phải không thể.
Lục Thủy một đường đi theo bà lão, theo bà trở lại chỗ ở của mình.
Trên đường đi, bà lão cũng trả lời vấn đề của Lục Thủy:
“Có, một quả cầu ánh sáng.”
“Cầu ánh sáng?” Lục Thủy ngạc nhiên.
“Quả cầu ánh sáng biết nói chuyện, nó dạy ta nói chuyện, dạy ta trồng trọt, dạy ta thu hoạch đồ ăn, sử dụng vài đồ vật.
Ví dụ như quyền trượng trước đó.
Sau khi dạy dỗ ta đủ, quả cầu ánh sáng kia liền mất đi ánh sáng, rất ít khi phát ra âm thanh.” Trong mắt bà lão mang theo hoài niệm, nói.
Dường như quả cầu sáng ấy chính là phụ huynh khi còn bé nàng dựa vào.
Về sau phụ huynh không còn.
Lục Thủy không nói gì nữa.
Hắn có chút suy đoán, quả cầu sáng kia có khả năng chính là hệ thống xác minh.
Vì sao dạy người sống sót thì hắn không hiểu, nơi này có người bình thường vốn đã là chuyện ly kỳ.
“Nơi này có gì đặc biệt không?” Lục Thủy hỏi.
Hắn bị kéo đến Mê Vụ Chi Đô, nhưng không thấy bất kỳ vật gì liên quan tới Minh.
Lại không hiểu vì sao nhìn thấy hòn đảo này, ít nhiều hẳn là có chút đồ vật gì đó.
Nếu như không có, có thể là do phương thức tìm kiếm không đúng.
Nơi này còn có hệ thống xác minh, thì càng chứng tỏ nó có chỗ đặc biệt.
Cũng không thể nơi nào cũng có hệ thống xác minh chứ?
Quần đảo Mê Vụ cũng không có.
“Chỗ đặc biệt?” Bà lão khổ sở nói:
“Ta sinh sống ở chỗ này từ nhỏ, cũng không thể phân biệt được cái gì đặc biệt, cái gì bình thường.”
Lúc này sói hoang đi đến phía trước, đuổi thẳng một con lợn rừng không biết từ đâu xuất hiện.
Sợ bà lão bị thương.
Bà lão nhẹ giọng khen sói hoang một câu.
Lục Thủy nhìn, nói khẽ:
“Ta tới đó thì có thể thấy cái gì cụ thể không?
Ví dụ như cầu ánh sáng, ví dụ như quyền trượng, mấy thứ đồ như vậy.”
“Được.” Bà lão không từ chối, hoặc là cũng không từ chối được.
Lục Thủy khẽ gật đầu, từng bước đi theo một người một sói trở về.
Lát sau.
Ở gần một đồng ruộng, Lục Thủy nhìn thấy một ngôi nhà lá, phía sau nhà lá có một gốc đại thụ.
Dưới cây có vài thứ gì đó.
Cụ thế có cái gì, Lục Thủy không vội đi xem, mà chờ bà lão dẫn đường.
Bà lão về tới nơi thì nhanh chóng thả mấy con cá xuống hồ cá, còn có thể nuôi được một đoạn thời gian.
Trong khoảng thời gian này cũng không cần đi bắt cá nữa, có thể thường xuyên ăn.
Chờ sắp xếp xong xuôi, bà lão mới nhìn Lục Thủy, nói:
“Mời đi theo ta.”
Lúc này, bà mang theo Lục Thủy đi về phía sau nhà lá, phía sau có một cây đại thụ, dưới cây có một cái sân nhỏ, trong sân có một cái bàn Trương Thạch, trên bàn đá có để đồ vật.
“Quyền trượng để ở bên cạnh.” Bà lão chỉ chỉ về phía đồ vật để bên cạnh sân nhỏ.
Có quyền trượng có trường kiếm, có Phương Thiên Kích, có giáo…
Hầu như là vũ khí công kích, toàn bộ đều có.
Hơn nữa, vị trí để cũng không bình thường, có sức mạnh hội tụ ở đó.
Đây cũng là nguyên nhân pháp bảo có thể bổ sung năng lượng.
Sói hoang đi theo phía sau, nhìn chằm chằm Lục Thủy.
Dường như đang cảnh giác.
Lục Thủy không quá quan tâm tới những vật kia, mà đưa ánh mắt về phía bàn đá.
Phía trên bàn đá có một quả cầu đá, và một phiến đá được khắc thành sách.
“Đây chính là quả cầu sáng đã dạy ta, nhưng rất nhiều năm rồi không tiếp tục phát sáng nữa.” Bà lão đưa Lục Thủy tới trước bàn đá.
Trong giọng nói của bà mang theo sự hoài niệm, dường như muốn nhìn thấy quả cầu phát sáng lần nữa.
Lục Thủy liếc nhìn quả cầu một cái, cũng không thấy bất kỳ chỗ đặc biệt nào.
“Đây là sách sao?” Lục Thủy nhìn phiến đá, hỏi.
Hắn có cảm giác sách này cũng không phải là một phiến đá.
Hoặc là nói, dưới phiến đá, thật ra còn có đồ vật khác.
Vật này là cái gì, Lục thủy không biết, nhưng mở ra là có thể biết được.
“Cái này ta không biết, nó vẫn luôn như vậy.” Bà lão lắc đầu giải thích.
“Ta có thể mở ra xem không?” Lục Thủy hỏi.
“Được.” Bà lão gật đầu.
Nếu như muốn phá hư quả cầu đá thì bà có chút để ý, nhưng là sách, ngược lại không có gì phải để ý.
Cho nên lập tức đáp ứng.
“Đa tạ.”
Lục Thủy nói một tiếng cảm ơn, sau đó chạm tay lên phiến đá.
Ngay lúc Lục Thủy vừa đụng vào, phiến đá bắt đầu nứt ra, tiếp đó, gió nổi lên.
Phiến đá như tro bụi bay theo gió.
Một cuốn sổ phong cách cổ xưa xuất hiện trước mặt Lục Thủy.
Bà lão hơi giật mình, nàng thật ra đã chạm vào phiến đá kia vô số lần, nhưng không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nói cách khác, quyển sách này thật ra là đang đợi người này đến?
Bà lão không nói gì, yên lặng lui ra ngoài, đi nấu ăn.
Hôm nay có khách.
Nên làm phong phú một chút.
Lục Thủy nhìn cuốn sổ, không hề nhiều lời, mà động tay vỗ vỗ, phủi đi lớp tro bụi bên trên.
Rất nhanh sau đó, chữ viết đã hoàn toàn lộ ra.
Khác với Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện, cuốn sổ này chỉ là da thú thô ráp.
‘Không biết là do niên đại lâu hơn, hay là cái gì khác.’
Lục Thủy đưa cuốn sổ lên, phía trên không ghi tên.
Hắn từ từ mở ra.
Trang đầu tiên, Lục Thủy nhìn thấy một đoạn chữ khí thế bàng bạc, rõ ràng là rất bình thường nhưng lại có khí thế như vậy.
Dường như người viết có tài thư pháp kinh thiên động địa.
‘Cuốn sách này đại biểu cho tâm nguyện của ta.’
Trang đầu tiên chỉ có một câu như vậy.
Sau đó, Lục Thủy lật sang trang thứ hai.
Loại sách này hắn chắc chắn không viết ra được, trình độ thư pháp căn bản không cùng một cấp độ.
Được rồi, Lục Thủy không có tài này.
“Năm nay là năm thứ 123 ta sống trên trần thế.
Thân là người bình thường, ta đã đi đến điểm cuối của sinh mệnh.
Ta cũng không thèm để ý.
Đây là lựa chọn của ta, để nhớ rõ lựa chọn của chính bản thân mình.
Tu vi thông thiên? Cực hạn Đại Đạo?
Ta có thể lấy được trong chớp mắt.
Nhưng, ta không cần.
Ta tuy là người bình thường, lại ngộ thiên địa tạo hóa, hiểu đại đạo chí lý.
Vạn vật biến hóa, sinh tử chúng sinh, đều nằm trong lòng bàn tay ta.
Người mạnh nhất đương đại, ta có thể diệt trong nháy mắt.
Mà ta, vẫn là người bình thường.
Một người bình thường sắp đi đến điểm cuối của sinh mệnh.”
Lục Thủy hơi bất ngờ, người này thật sự phách lối.
Có điều nếu lời nói này là thật, vậy người này mạnh tới cỡ nào?
Nhưng cứ có cảm giác những lời này là do đối phương khoác loác ra, dù sao đã qua rất lâu rồi, cũng không ai biết được lời này là thật hay giả.
Lục Thủy lật sang trang thứ ba:
‘Trang trước chỉ là tùy bút viết lời hùng hồn, phu nhân con trai không ở đây, thỏa mãn chút lòng hư vinh.
Ta, với thân hình già nua, tới nơi này.
Hòn đảo này là nơi gần nhất.
Mê Vụ Chi Đô thật sự khiến người ta không thể hiểu nổi, có điều cũng may định cư trên hòn đảo này không có khó như vậy.
Nếu không thật sự là một chuyến tay không.
Nơi này là nơi gần nhất với tâm nguyện của ta.
Ta muốn gặp Mê Đô một lần.
Muốn hiểu biết một chút về khả năng vô tận.
Ta lựa chọn thức tỉnh, cũng là lửa chọn cái chết.
Ta không oán không hối.
Ta chỉ muốn nhìn một chút xem liệu hy vọng kia có tồn tại hay không.’