Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1204 - Chương 1204: Đại Trưởng Lão Là Tông Chủ Ẩn Thiên Tông?(1)

Chương 1204: Đại Trưởng lão là Tông chủ Ẩn Thiên Tông?(1) Chương 1204: Đại Trưởng lão là Tông chủ Ẩn Thiên Tông?(1)

Đại Trưởng lão là Tông chủ Ẩn Thiên Tông?(1)

Đọc hết cuốn sổ, Lục Thủy hơi ngạc nhiên.

Hắn phát hiện một chuyện.

Đối phương nói mình là người bình thường, đã 123 tuổi.

Nhưng đối phương lại nhắc đến Mê Vụ Chi Đô, nhắc đến việc định cư ở hòn đảo này.

Điều này có ý gì?

Tức là người này có khả năng lớn là từ bên ngoài tiến vào Mê Vụ Chi Đô, hơn nữa lại vì mục đích nào đó mà định cư ở hòn đảo này.

Đây là chuyện một người bình thường có thể làm được sao?

Đừng nói là người mình thường, dù là một Đại Đạo Giả, cũng không thể tùy ý tiến vào Mê Vụ Chi Đô, càng không thể định cư ở hòn đảo trong Mê Vụ Chi Đô được.

Người này, những lời trên trang thứ hai, tuyệt đối không phải là giả.

Hắn thật sự nắm giữ sức mạnh không dùng lẽ thường để đoán được.

Là sức mạnh của Đạo.

‘Người này là ai?’

Lục Thủy nhất thời kinh ngạc, có điều nhìn kiểu chữ hẳn là người thời kỳ Viễn Cổ.

Thời kỳ Viễn Cổ có loại người này sao?

Lại là người bình thường.

Mấy người Lục thế nhưng không có ai là người bình thường.

Còn nữa, đối phương nói tới hy vọng, là hy vọng gì?

Tại sao lại muốn ở lại chỗ này, hoặc là nói muốn dựa vào hòn đảo này để nhìn thấy cái gì?

Lục Thủy có rất nhiều nghi vấn, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, mà lật sang trang tiếp theo, xem đằng sau còn ghi chép cái gì.

‘Cả đời này ta không có gì tiếc nuối, nếu như nhất định phải nói một cái, thì chính là muốn có một đứa con gái.

Đáng tiếc, chỉ có con trai.

Cũng may không phải vấn đề lớn gì.

Thê tử vì ta, nhất định khăng khăng cùng ta làm một người bình thường.

Có chút thẹn đối với người thích chưng diện như nàng.

Thiên phú con trai còn khá được, nhưng chỉ kế thừa thiên tư không có bao nhiêu của ta, trên Đại Đạo lộ, hẳn là không đi được quá xa.

Tùy duyên là được.

Không tu luyện, không nắm giữ sức mạnh rời núi lấp biển của tu chân giả, quả thật cũng có chút đáng tiếc.

Một binh sĩ, có ai không mơ ước sức mạnh đâu?

Việc ta trong nháy mắt có thể diệt được người mạnh nhất, có thể không phải là sức mạnh thật sự.

Cũng không cho ta cảm giác thành công.

Những mặt khác cũng không có gì hối tiếc cả.

Sắp chết già, quả thật sẽ có chút nhớ nhung đối với thế giới, nhưng cũng là vẽ xuống một dấu chấm tròn cho sinh mệnh này.

Cũng coi như viên mãn.’

Lục Thủy hơi nhíu mày lại, cảm giác người này vừa bình thường lại vừa đặc biệt.

Có điều cũng không suy nghĩ nhiều, mà tiếp tục lật sang trang tiếp theo.

Xem hết trước rồi lại nói.

‘Tiếc nuối thì không có, có điều chung quy vẫn có một tâm nguyện.

Ta muốn gặp Mê Đô một lần.

Bất kể là Mê Đô dưới hình thức nào đều được.

Có lẽ là có thể biết được, hy vọng có tồn tại hay không.

Ta sống hơn trăm năm, đã tìm mấy chục năm, nhưng chưa từng thấy qua Mê Đô.

Ta biết được rất nhiều bí mật, hiểu rõ Mê Đô là gì.

Cho nên ta muốn gặp mặt.

Ta đến nơi này, vì ta cảm thấy nơi này gần với Mê Đô nhất.

Ta sử dụng tất cả những đồ vật có thể sử dụng, bảo vệ hòn đảo này, giữ lấy hòn đảo này, thậm chí còn để lại một vài đồ vật có thể dạy dỗ sinh linh.

Nếu như có sinh linh nào rơi vào đây, có thể giúp cho nó hiểu chuyện, biết rõ tình cảnh.

Học được cách sống.’

Lục Thủy lật sang trang tiếp theo.

‘Tâm nguyện nho nhỏ này, có lẽ không có khả năng thực hiện được.

Nhưng ta vẫn ôm lấy một tia hy vọng.

Để lại cuốn sổ này, tương lai có lẽ có người có thể đọc được.

Có lẽ có thể bị người ta muốn kia nhìn thấy.

Ha ha.

Hy vọng có chút xa vời.

Đây đã là cực hạn của ta, phải đi về rồi.

Đêm sắp tới, phải ăn cơm tối.

Làm người bình thường chỉ điểm ấy là không tốt, ngày ba bữa không ăn, bụng sẽ lộc cộc gọi.’

‘Đúng rồi, nơi này cách Mê Đô bị che giấu rất gần, nhưng cũng rất xa.

Khu vực không tồn tại, không thể dùng lẽ thường tìm được.

Tu vi thông thiên cũng không đủ.

Chờ đến khi nó xuất hiện, có lẽ có thể tìm kiếm.

Ta không tìm thấy.

Sức lực đã sắp cạn kiệt.

Danh tính không để lại.

Chỉ là một người bình thường 123 tuổi, sắp đi đến điểm cuối của sinh mệnh.’

Lục Thủy đóng cuốn sổ lại.

Khiến hắn hơi ngạc nhiên.

Người này biết Mê Đô, hơn nữa còn muốn gặp Mê Đô.

Gặp được Mê Đô tốt như vậy sao?

Gặp được cũng không biết là cái gì.

Hơn nữa ở đây cũng có một lỗ hổng, nếu như có nhiều Mê Đô, thế giới sẽ xảy ra vấn đề.

Rất nhiều người đều biết đến sự tồn tại của Mê Đô, nhưng cuối cùng, cả đời cũng không ai có thể gặp được Mê Đô.

Giống như việc người bình thường gặp được người tương lai vậy.

Cơ bản không tồn tại.

Cũng không phải là ai cũng giống như Kiếm Nhất, có thể triệu hoán ra một Mê Đô.

Còn không phải lần một lần hai.

Đại khái là Mê Đô kia vừa vặn bị hấp dẫn khi Kiếm Nhất bọn hắn chém ra kiếm đầu tiên của thời đại.

Sau đó Kiếm Nhất mới có thể triệu hoán thành công hai lần.

Đương nhiên, cũng có thể là Kiếm Nhất và Lục quá mức đặc biệt, là kiêu dương của thời đại, quá mức chói mắt.

Cho nên xung quanh mới dễ hình thành Mê Đô.

Lục Thủy cũng chưa bao giờ thấy loại vật như Mê Đô này.

Thấy, liền trực tiếp đánh lên phụ cấp.

Ví dụ như từ trong thế giới vô tận, kéo một người tới thay thế, phong làm Mê Đô.

Giống như người bình thường hay nói, người xuyên không.

‘Không biết người này cuối cùng có nhìn thấy Mê Đô hay không.’

Lục Thủy rất tò mò, thật ra hắn cũng rất muốn biết người này là ai.

Một người bình thường, nắm giữ Đại Đạo chí lý.

Loại người này rất hiếm thấy, nếu như đối phương gặp được Mê Đô, hắn liền có cơ hội nhìn thấy người này.

Nếu như đối phương khoác loác, hắn sẽ tức giận mắng một tiếng, sau đó trực tiếp rời khỏi cuộc trò chuyện nhóm.

Không đánh được thì không đánh được.

Chút chuyện này không quan trọng.

Hắn rời khỏi cuộc trò chuyện nhóm rồi, đối phương có muốn mắng hắn cũng mắng không đến.

Sảng khoái.

‘Có điều, người này biết Minh ở gần Mê Đô sao?’

‘Hoặc là, ta bị kéo tới nơi này, là vì người này động tay động chân?’

Cũng không phải không thể.

Có điều Mê Đô chỗ Minh, đúng là một bí ẩn.

Tạm thời không phát hiện ra gì.

Chỉ có thể chờ tới khi hủy diệt ba ngôi sao xong, rồi thuận tiện nhìn xem.

Còn về cuốn sổ này.

Lục Thủy cất đi.

Thư pháp này thật lợi hại, người bình thường không chừng cũng có thể cảm nhận được sơn hà đại thế.

Ngay cả người hoàn toàn không hiểu thư pháp cũng có thể cảm giác được.

Lục Thủy cảm khái trong lòng, cái này nên bán bao nhiêu tiền đây?

Bán thứ này rồi thì có phải sẽ không cần về nhà lừa tiền nữa không?

Lục Thủy cảm thấy hẳn là nên tìm người trong nhà bán, sau đó đi đổi một phần lớn linh thạch.

Chờ cuốn sách này bị thu nhận tới tầng thứ tư Tàng Kinh Các xong.

Hắn lại cầm về.

Tay không bắt sói*.

*Tay không bắt sói: đánh đổi rất ít nhưng được nhiều.

Một kế hoạch tuyệt vời.

Người khác không bỏ ra nổi bản chính, nhưng hắn không phải là người khác, trong Tàng Kinh Các, không có sách nào hắn không mang ra được.

Dù hắn mang toàn bộ ra, cũng không ai ngăn được.

Cùng lắm là không bao lâu sau sẽ bị bắt trở về, sau đó bị bắt giao sách ra, đến Phong Sương Hà hối lỗi.

Vấn đề không phải quá lớn.

Có điều loại chuyện không hợp thói thường như này, đã lớn như vậy rồi hắn còn chưa từng làm qua, đã gần đến ngày kết hôn, kế hoạch lớn cũng đổ bể, nếu không thì dùng kế hoạch này làm dự bị.

Vui vẻ vui vẻ?

Có thể cân nhắc.

Có điều chủ nhân của cuốn sổ này, ngược lại còn phải suy nghĩ thêm.

Một người bình thường biết tới Mê Đô, còn có thể giết người mạnh nhất trong nháy mắt.

Nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.

Hơn nữa đối phương còn biết tới Mê Đô chỗ Minh.

Như vậy, người này hẳn là thuộc thời đại sau khi Minh giúp Lục thủ hộ Mê Đô.

Cũng chính là sau khi thời kỳ Viễn Cổ hoàn toàn kết thúc.

Lúc đó, Lục đã chết, tam đại thế lực biến mất từ đây, Đạo Tông xuống dốc.

Toàn bộ thế lực, toàn bộ cường giả đều không thấy tung tích.

Thời điểm đó, người mạnh nhất mạnh đến mức nào?

Dù sao cũng không mạnh bằng Đại Trưởng lão.

Bình Luận (0)
Comment