Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1205 - Chương 1205: Đại Trưởng Lão Là Tông Chủ Ẩn Thiên Tông?(2)

Chương 1205: Đại Trưởng lão là Tông chủ Ẩn Thiên Tông?(2) Chương 1205: Đại Trưởng lão là Tông chủ Ẩn Thiên Tông?(2)

Đại Trưởng lão là Tông chủ Ẩn Thiên Tông?(2)

Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, chuyện này trước cứ để đó, hẳn là không liên quan tới thời đại của Chân Thần, tới cuộc chiến cuối cùng thời Viễn Cổ.

Thế giới sau khi Lục chết, hắn không biết bất cứ cái gì, khi đó cũng không có bất kỳ nhân vật truyền kỳ nào xuất hiện.

Nếu như người này thật sự mạnh như vậy, ít nhiều cũng sẽ để lại tên chứ?

‘Ngược lại có thể để Chân Võ Chân LInh đi tra một chút, xem có người bình thường nào khoảng chừng 123 tuổi còn lưu danh đến nay hay không.’

Cất đồ đi, Lục Thủy liền rời khỏi sân nhỏ, đi về phía nhà lá.

Bên kia có khói bốc lên, dường như đang nấu cơm.

Lúc hắn đi tới, xác thực nhìn thấy bà lão đang nấu cơm.

“Thiếu hiệp ở lại ăn một bữa cơm rồi hẵng đi.” Bà lão nhẹ nhàng nói với Lục Thủy.

Nhìn thoáng qua mặt bàn đã có rau xanh và bát đũa, Lục Thủy gật đầu đáp:

“Được.”

“Thiếu hiệp chờ một lát, chờ một lát.” Bà lão cười một tiếng, nói.

Có lẽ đây là lần tiếp khách đầu tiên trong đời bà.

Cũng có thể là lần duy nhất.

Một hồi lâu sau, trên bàn đã dọn lên bữa ăn khá phong phú.

Lục Thủy ngồi xuống, bà lão cũng vội vàng ngồi xuống.

Sói hoang đứng bên cạnh, trên bàn cũng có bát của nó, nhưng nó không có đi lên.

“Ta không để ý.” Lục Thủy nhìn sói hoang một chút, mở miệng nói.

Sau đó, sói hoang mới cẩn thận từng li từng tí leo lên trên ghế cao, ăn tương đối dè dặt.

Dường như sợ ảnh hưởng tới Lục Thủy bên này.

Ngồi cùng bàn với một con sói, cũng là trải nghiệm ly kỳ.

Ăn cơm xong.

Lục Thủy liền định rời đi.

“Đồ ăn thật ngon.” Lục Thủy nhẹ giọng nói.

“Ăn ngon là được.” Bà lão cười cười, sau đó nói:

“Muốn rời đi rồi?”

Lục Thủy khẽ gật đầu, nói một tiếng cảm ơn, lại chào tạm biệt một tiếng, rồi đội mũ lên, đi về phía rừng cây.

Nhìn xem nơi này còn có cái gì.

Nếu như không có gì thì lại đi ra ngoài xem.

Cuối cùng vẫn không phát hiện ra gì thì liền trở về.

Xem Minh và Nguyệt có thể trò chuyện ra cái gì hay không.

Ký ức có cải thiện gì không.

Lục Thủy rời khỏi chỗ ở của bà lão, có lẽ đã quấy rầy đến cuộc sống yên tĩnh của bọn họ, nhưng cũng không tính là bao.

Vốn định chúc bà lão sống lâu trăm tuổi, nhưng người ta cũng đã chín mấy tuổi rồi.

Không nên mở miệng nguyền rủa.

Dựa theo cuốn sổ kia, nơi này hẳn là không có vật gì khác.

Hòn đảo này là nơi đối phương định ở, nếu như quả cầu sáng kia chính là hệ thống xác minh.

Vậy hệ thống xác minh hẳn cũng là do đối phương dời qua đây.

Cái này…

Cũng có chút cao minh.

Cuối thông đạo ở Mộ gia liên thông tới nơi này, cũng hẳn là do đối phương làm.

Nghĩ kỹ một chút, đối phương thật sự là thần thông quảng đại.

Hắn bây giờ khả năng cũng không làm được.

Đi được một lát, Lục Thủy đi tới đỉnh một ngọn núi, đây là ngọn núi cao nhất ở hòn đảo này.

Có lẽ có thể nhìn thấy chút vật hữu dụng ở chỗ này.

Không bao lâu sau, Lục Thủy đã đứng ở đỉnh núi, gió lớn nổi lên, áo bào đen tung bay theo gió.

Nơi mắt nhìn tới là rừng cây vô tận, trong rừng cây có một dòng sông chảy xuyên qua.

Ngẫu nhiên còn có vài sườn núi nhỏ.

Ở một chỗ khá xa là bãi cát, còn có chim bay.

Duy chỉ không có bất cứ thứ gì đặc biệt.

Trên trời cao ngược lại có chút khí tức đặc biệt, hẳn là của hệ thống xác minh.

‘Xem ra nơi này thật sự không có cái gì khác.’ Lục Thủy thở dài trong lòng.

Phải ra bên ngoài nhìn xem.

Tìm mấy ngày, nếu như thông đạo này có thể duy trì đến mấy ngày.

Chỉ là ngay lúc Lục Thủy định rời đi, bất chợt, một trận gió thổi tới.

Vừa cảm nhận được cơn gió này, Lục Thủy lập tức nhìn ra phía sau.

Lúc này, hắn nhìn thấy một bóng người đang chậm rãi đi về phía bên này, từng bước từng bước một tới gần, kiếm ý cường đại như ẩn như hiện.

Đại, Đại Trưởng lão?

Xong…

Đánh không lại.

Hắn phải nghĩ cách chạy khỏi chỗ này, nếu không sẽ bại lộ.

Có điều Đại Trưởng lão không phải đang chống cự công kích của Đế Tốn sao?

Sao lại có thời gian rảnh để chạy tới đây?

Vì thông đạo kết nối của Minh Nguyệt đã ảnh hưởng tới Mê Vụ Chi Đô, cho nên Đại Trưởng lão mới tới sao?

Có thể.

Lục Thủy biết, Đại Trưởng lão vẫn luôn ở trong trạng thái kỳ quái kia, vẫn luôn kết nối với Mê Vụ Chi Đô.

Nơi này xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, lúc nhàn rỗi hắn tự nhiên sẽ tới.

Hơn nữa sức mạnh không hoàn chỉnh, hẳn chỉ là một phần sức mạnh của Đại Trưởng lão.

Nhưng mà…

Cho dù là một phần, cũng đánh không lại.

Hắn bây giờ dù có tăng thêm sức mạnh thiên địa cũng chỉ dám hung một chút với Tam Trưởng lão, còn không thể quá hung.

Nhị Trưởng lão và Đại Trưởng lão, hoàn toàn không dám chọc.

A.

Nhị Trưởng lão tốt như vậy, chắc chắn sẽ không động thủ đánh hắn.

Nhưng che giấu danh tính, Nhị Trưởng lão đánh nhau cũng sẽ không nương tay.

Lại nói, vẫn là Nhị Trưởng lão tốt, hỏi gì đáp nấy, rất đáng yêu.

Muội muội nếu giống như Nhị Trưởng lão, hắn cũng không đến mức sẽ đánh nàng.

Nhị Trưởng lão khi còn bé, chắc chắn rất được người trong tộc yêu thương.

Chính là ngọc quý trên tay danh xứng với thực đi.

Đại khái vậy.

Dù sao cũng không biết Nhị Trưởng lão khi còn bé thế nào, mấy vị Trưởng lão khi còn bé thế nào hắn đều không biết.

Có lẽ cũng có thời kỳ chuunibyou, ví dụ như hắn.

Ai!

Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, Đại Trưởng lão đã đến rồi.

Hắn cũng không lùi lại, mà cố gắng giữ vững bình tĩnh.

Một khi có ý rút lui, vậy sẽ rất dễ bị động.

Lúc này, gió ngừng thổi, Đại Trưởng lão đã đứng bên cạnh Lục Thủy, ngắm nhìn hòn đảo.

Giống như đang thưởng thức phong cảnh.

Lục Thủy cũng đứng đó, nếu như là người khác, hắn cũng không đến nỗi chột dạ.

Nhưng đây là trưởng bối lớn nhất trong nhà.

Khác với tiền bối thời Viễn Cổ.

Người khác không thể dạy dỗ hắn, nhưng Đại Trưởng lão muốn hắn úp mặt vào tường hối lỗi, hắn cũng phải làm.

“Các hạ có thể đến được đây, quả là có chút bất phàm.” Giọng nói thong thả của Đại Trưởng lão vang lên.

Lục Thủy cúi đầu, có chút cung kính nói:

“Là may mắn, so sánh với tiền bối, cũng chỉ là bình thường.”

“Mê Vụ Chi Đô, Đại Đạo Giả bình thường cũng không dám dây vào, các hạ lại có thể tùy ý đi lại ở trong sương mù chỗ này.

Nói may mắn, đúng là khiêm tốn.” Đại Trưởng lão quay đầu nhìn Lục Thủy một chút, giọng nói thong thả lại tiếp tục vang lên:

“Các hạ ở tu chân giới, thanh danh hẳn là rất lớn đi?”

Đại Trưởng lão ở chỗ này không có thân hình rõ ràng, cũng chỉ nhìn ra một cái bóng người.

Lục Thủy vừa bị nhìn thoáng qua, đã cảm thấy có chút hoảng.

Nhỡ đâu Đại Trưởng lão động thủ, hắn sẽ không giấu diếm được.

Nguy hiểm ngược lại không có.

Nhưng bị trưởng bối trong nhà bắt được, luôn khiến người ta cảm thấy sợ sệt.

Ai.

Hắn đường đường là Đại Thiếu gia Lục gia, sao lại sợ sệt người khác như vậy được?

Tam Trưởng lão không dám chọc, Đại Trưởng lão cũng phải cẩn thận đối xử.

Lão cha và mẹ cũng không dễ chọc như vậy.

Cái danh Đại Thiếu gia Lục gia này, làm có chút ủy khuất.

“Tiểu tốt vô danh.” Lục Thủy cung kính nói:

“Vãn bối là Đông Phương Thập Nhất.”

Thanh danh của Lưu Hỏa quá lớn, không dám dùng.

Đông Phương Hạo Nguyệt cha mẹ đã biết, không thể dùng.

Đông Phương Thập Lý tiền bối Hồng Tố biết, cũng không thể dùng.

Bởi vì bọn họ biết, thì Đại Trưởng lão có thể biết.

Dùng thì chẳng khác nào đang nói cho Đại Trưởng lão, ta chính là Thiếu gia phế vật không có tiền đồ kia của nhà ngươi.

Không phát hiện ra sao?

Bây giờ phát hiện ra rồi đấy.

“...” Đại Trưởng lão nhìn Lục Thủy, nhất thời không nói gì.

Một lát sau, hắn mới chậm rãi mở miệng:

“Bản tọa, Tông chủ Ẩn Thiên Tông, không cần rõ tên và danh hiệu.”

Bình Luận (0)
Comment