Đại Trưởng lão là Tông chủ Ẩn Thiên Tông? (3)
“Bản tọa, Tông chủ Ẩn Thiên Tông, không cần rõ tên và danh hiệu.”
Lục Thủy gật gật đầu, Đại Trưởng lão Lục gia, Lục…
A?
Lục Thủy nhất thời ngây người.
Ai?
Tông chủ Ẩn Thiên Tông?
Đại Trưởng lão cũng giống như hắn, chơi thân phận giả sao?
Nhưng rất nhanh, hắn liền bắt đầu nghĩ lại.
Tông chủ Ẩn Thiên Tông đang ở Mê Vụ Chi Đô, Đại Trưởng lão cũng thường xuyên ở Mê Vụ Chi Đô.
Dường như có chút tương xứng.
Còn nữa, hắn là bị Đại Trưởng lão đưa lên Ẩn Thiên Bí Giám, Lệ Thiên Xích bọn hắn nói là nhận từ Tông chủ.
“...”
Còn cả khối ngọc bội kia, đó là tín vật của Tông chủ.
Thứ này ở trên người hắn.
Nếu như Đại Trưởng lão chỉ biết Tông chủ, ngọc bội sao lại ở trên người hắn?
Chỉ khi Đại Trưởng lão là Tông chủ, mới có thể cho hắn khối ngọc bội này, để hắn trở thành Thiếu Tông chủ.
Nhưng mà…
Đại Trưởng lão sao phải đưa cho ta ngọc bội, đã biết ta giả danh Thiếu Tông chủ Ẩn Thiên Tông rồi sao?
Không, không thể nào.
Khi đó ta mới tùy ý giả danh qua một lần.
Đại Trưởng lão không thể biết chuyện này, vậy tại sao lại cho ta?
‘Bởi vì ta từ hôn, để lộ mặt phản nghịch của mình, cho nên Đại Trưởng lão cảm thấy ta thích hợp làm kẻ phản bội, làm hoạt động ám sát?’
Lục Thủy suy đoán trong lòng.
‘Cho nên, ta vẫn luôn tự giả danh chính mình?’
“...”
Còn chưa truyền vị cho hắn, đã đưa hắn lên vị trí ngồi rồi?
Lục Thủy cảm thấy mình đã làm một chuyện rất ngu xuẩn.
Nhưng mà…
Vì sao Đại Trưởng lão lại là Tông chủ Ẩn Thiên Tông?
Không có lý do gì.
Đại Trưởng lão mày rậm mắt to, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ thành lập Ẩn Thiên Tông, làm cái nghề thích khách này.
Kiếm của Đại Trưởng lão, có khi nào cần phải lén lút?
Kiếp trước cũng chưa từng nghe nói về chuyện này.
Có nghe nói thì có đánh chết hắn cũng sẽ không giả danh Thiếu Tông chủ Ẩn Thiên Tông.
Nhìn thấy ngọc bội, xác định nhanh chóng ném đi.
Cho nên, bí lệnh Ẩn Thiên là do Đại Trưởng lão để trong túi trữ vật của hắn.
Cái này thì không có vấn đề gì.
‘Đại Trưởng lão cho ta lên Bí giám, không phải là muốn để cho người ta phát hiện ra thân phận Thiếu Tông chủ của ta, cho ta một kinh hỉ đấy chứ?’
‘Kinh hỉ cái rắm, ngồi cũng đã ngồi vững, cái đồ chơi này còn vứt thế nào đây?’
Giờ phút này, Lục Thủy cảm thấy cả thế giới đều tràn đầy ác ý với hắn.
Trong nhà ngoại trừ Nhị Trưởng lão, tất cả mọi người đều tràn đầy ác ý với hắn.
Cái này khiến hắn nhớ tới khung cảnh lúc tới Cổ thành Họa Loạn báo danh, Đại Trưởng lão không biết có kinh ngạc không?
Nếu như Đại Trưởng lão biết đó chính là tiểu tể nhà mình, không biết còn muốn ăn bao nhiêu dưa xem hắn.
Việc này, nhất định không thể bại lộ.
Còn may vừa nãy không nói tên Lưu Hỏa.
Nếu không, về sau cũng không thể dùng tên Lưu Hỏa nữa.
Đổi cái khác.
Cái gì mà Lưu Hỏa, không liên quan tới Lục Thủy ta.
“Đã nghe qua đại danh của tiền bối, hôm nay gặp mặt, danh bất hư truyền.” Lục Thủy cung kính nói.
Hắn ổn định tinh thần, không vì tin tức này mà khiến cho giọng điệu của mình xuất hiện bất cứ vấn đề nào.
Chỉ có như vậy mới không lộ tẩy, nếu không sẽ rất lúng túng.
Có điều cũng không có việc gì, Đại Trưởng lão chỉ cần không biết hắn là Lưu Hỏa là được.
Ha ha, Lưu Hỏa là ai?
Là ai cũng được, dù sao cũng không phải Lục Thủy ta.
“Các hạ cũng không kém.” Đại Trưởng lão không nhìn Lục Thủy nữa, mà hướng mắt ra xa nói:
“Hệ thống xác minh xuất hiện ở hòn đảo.
Các hạ đã vào đây như thế nào?”
Lục thủy nhìn về phía chân trời, ngược lại có thể nhìn thấy hệ thống xác minh.
Hắn vào bằng cách nào sao?
Ngay từ đầu dùng sức mạnh thiên địa, về sau đối phương nhìn thấy hắn liền phải mở cửa.
“Dùng chút thủ đoạn nhỏ.” Lục Thủy nhẹ nhàng nói.
Hắn ngược lại không hề đường đường chính chính xác minh thân phận.
Lát nữa ngược lại có thể thử chút.
"Vậy sao." Giọng nói của Đại Trưởng lão rất bình tĩnh, không chút chập trùng.
Lục Thuỷ nhìn Đại Trưởng lão, hơi do dự, cuối cùng quyết định thử hỏi Đại Trưởng lão về tình huống của Mê Vụ Chi Đô.
Phải biết, Đại Trưởng lão đã ở chỗ này rất lâu.
Hẳn là khá hiểu rõ nơi này .
Nếu như đại Trưởng lão chịu trả lời, đối với hắn mà nói có không ít chỗ tốt.
"Sao tiền bối lại tới đây vậy?
Bởi vì nơi này có thay đổi gì sao?" Lục Thuỷ mở miệng hỏi.
"Nơi này có khu vực không tồn tại, hoặc là nói khu vực không biết.
Ta cảm thấy nó ở đây, lại không thể nào tìm tới.
Chuyến này cảm giác đó dị thường rõ ràng, dường như đã biết nó ở đâu.
Lúc tới lại vẫn như cũ không có bấy kỳ phát hiện nào." Đại Trưởng lão nhìn Lục Thuỷ, thanh âm thong thả vang lên:
"Các hạ cũng đến vì khu vực kia sao?"
"Đúng vậy, mượn chút thông đạo đến chỗ này, nhất là tới gần khu vực kia.
Đáng tiếc không phát hiện ra gì." Lục Thuỷ trả lời.
"Các hạ biết đó là nơi nào không?" Đại Trưởng lão hỏi.
"Mê Đô." Lục Thuỷ trả lời.
Hắn không định giấu diếm.
Nhỡ đâu Đại Trưởng lão chịu giúp hắn tìm thì sao?
Có điều Đại Trưởng lão cũng không biết Mê Đô là cái gì, hắn phải tìm hiểu rất lâu mới hiểu Mê Đô là cái gì.
"Hoá ra là Mê Đô." Đại Trưởng lão hơi cảm khái.
Cái này khiến Lục Thuỷ hơi kinh ngạc:
"Tiền bối biết Mê Đô sao?"
Vật như Mê Đô này, bây giờ hẳn là không có ai biết tới mới đúng.
Cái này phải đi vào Mê Vụ Chi Đô mới có thể biết được.
Đại Trưởng lão quả thật có thể đi vào Mê Vụ Chi Đô, nhưng không có ai nói cho Đại Trưởng lão biết nha.
Người có thể nói cho Đại Trưởng lão biết hẳn đều không ở Mê Vụ Chi Đô.
Chỉ là rất nhanh, Lục Thuỷ liền bị câu trả lời của Đại Trưởng lão làm cho kinh ngạc.
Lúc này, Đại Trưởng lão mới chậm rãi nói:
"Từng gặp qua."
Lục Thuỷ kinh ngạc, từng gặp?
"Ở đâu?" Hắn mở miệng hỏi.
Có chút không tin nổi.
Mê Đô nói gặp là có thể gặp sao?
Đại Trưởng lão nhìn Lục Thuỷ, một lát sau mới trả lời:
"Ở nhà ta."
Ở trong nhà?
Đáp án này khiến Lục Thuỷ càng cảm thấy khó tin hơn.
Trong nhà chỗ nào có Mê Đô?
Không phải là Đại Trưởng lão vẫn luôn đợi ở chỗ đó chứ?
Cũng không phải không thể.
Như này muốn đi vào thế nào?
Có điều Lục gia bọn hắn, tại sao lại có Mê Đô?
Có Chân Thần Duy Nhất cũng thôi đi, còn có cả Mê Đô, nói không quan hệ gì tới Lục, hắn không tin.
Chân Thần Duy Nhất vào thời kỳ Viễn Cổ là người ở bên cạnh Lục, mà Mê Đô có thể tồn tại cố định, cơ bản đều do Lục phong ấn lại.
Cho nên Lục gia và Lục, chắc chắn có mối quan hệ nhất định.
Lục Thuỷ không tiếp tục hỏi nữa, dù sao hắn bây giờ cũng không biết nhà Đại Trưởng lão ở đâu, đương nhiên nên thức thời, chuyện không nên hỏi sẽ không hỏi.
Có điều có thể gặp được Đại Trưởng lão, cũng coi như vận khí tốt.
Biết một nơi khác có Mê Đô tồn tại.
Có điều Mê Đô này hẳn là có ảnh hưởng không lớn.
Dù sao thì cũng không mang đến bất kỳ biến hoá gì cho Lục gia, vấn đề không lớn.
Không biết Mê Đô chỗ Minh rốt cuộc có ảnh hưởng gì.
"Các gạ trước mắt có cách tìm được khu vực không biết kia không?" Đại Trưởng lão hỏi.
Lục Thuỷ lắc đầu:
"Tạm thời không có."
Sau này sẽ có.
Nhưng bây giờ quả thật không có khả năng tìm được.
Đại Trưởng lão cũng không thể tìm được, thực lực bây giờ của hắn không đủ, hẳn cũng không tìm được.
Có điều hắn có sức mạnh thiên địa, vẫn có ưu thế hơn.
Chờ chút lại đi nhìn xem.
Vù!
Một trận gió nổi lên.
Lục Thuỷ biết Đại Trưởng lão đã rời đi, hẳn là không còn lý do gì để ở lại
Có điều Đại Trưởng lão thật sự dễ nói chuyện, có phong phạm cường giả, khinh thường ra tay với hắn.
Nếu như xuất thủ, vậy hắn liền thảm rồi.
Chờ Đại Trưởng lão hoàn toàn rời khỏi rồi, Lục Thuỷ liền bước một bước hướng ra bên ngoài hòn đảo.
Hắn muốn đi mở mang kiến thức cho hệ thống xác minh.
Chủ yếu là vừa rồi Đại Trưởng lão nhắc nhở hắn.
Hắn chưa từng trải qua quá trình xác minh bình thường, không biết tình huống như thế nào.
Hắn cảm thấy hẳn là sẽ không được.
Cụ thể thế nào, hắn không rõ.
Có điều không thể để hệ thống xác minh mở cửa sau được, nếu không cũng không xác minh ra cái gì.
Rất nhanh sau đó, Lục Thuỷ đã đi tới biên giới hòn đảo.
Ánh sáng của hệ thống không hề chiếu xuống.
"Xuống đây, xác minh thân phận."