Tam Trưởng lão: Lưu Hỏa và Lục gia có quan hệ? (2)
Lúc này, trời đã dần sáng lên, đám mây trên trời như tạo thành một khuôn mặt tươi cười.
Giống như vui vẻ, lại như có chút uể oải.
Lục Thủy xem sách, Chân Võ ở bên ngoài viện nhìn vào bên trong.
Thấy Chân Võ tới, Lục Thủy liền biết là có việc.
Sau đó đi ra bên ngoài.
Thấy Thiếu gia đi tới, Chân Võ lập tức đứng sang một bên, chờ Thiếu gia đi ra trước, hắn mới theo sau nói:
“Thiếu gia, Cổ thành Họa Loạn xảy ra chuyện.”
Lục Thủy cúi đầu xem sách, sau đó phát hiện ở đây có một cái hồ, cạnh hồ có một cái đình.
Ngồi trong đình, Lục Thủy mới mở miệng hỏi:
“Cụ thể?”
Cổ thành Họa Loạn xảy ra chuyện, có chút khiến người ta bất ngờ.
Trước đó, Cổ thành Họa Loạn cũng không xảy ra vấn đề gì.
A, hoặc là nói vấn đề có liên quan tới hắn.
Có điều, lần trước Cổ thành Họa Loạn xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh, lần này không giống lắm, đã được rất lâu rồi.
Không có bất kỳ dị động gì, cũng coi như có chút không bình thường.
“Tối hôm qua Lạc Phong ở gần Cổ thành Họa Loạn, mà sau đó phía dưới Cổ thành Họa Loạn đột nhiên xuất hiện dòng máu.
Bao trùm nước biển.
Dòng máu này phát ra ánh sáng nhàn nhạt, vây xung quanh Cổ thành Họa Loạn.
Có thể nuốt chửng máu thịt, ảnh hưởng tới tinh thần.
Bọn hắn đang tra nguyên do.
Có điều dị động xuất hiện, sau đó rất có thể sẽ thu hút những thứ khác.
Cho nên báo cáo lại tình huống trước.” Chân Võ trực tiếp nói cho Thiếu gia tin tức Lạc Phong báo tới .
Cổ thành Họa Loạn đối với Thiếu gia mà nói hẳn là tương đối quan trọng.
Nếu không cũng sẽ không để hai người Lạc Phong tới xem vào thời điểm này.
Cho nên chuyện này, tương đối lớn.
Lục Thủy cau mày, Cổ thành Họa Loạn xuất hiện loại tình huống này, ngược lại khiến người ta ngạc nhiên.
Nhưng hắn hiểu vô cùng ít về Cổ thành Họa Loạn.
Đau Răng Tiên Nhân biết không nhiều, Cẩu Tử chỉ là một con chó, không trông cậy vào được.
Cửu ngược lại sẽ biết, đáng tiếc không thể hỏi.
Có điều chỉ cần không phải việc nhỏ, hẳn là sẽ không có vấn đề.
“Đúng rồi Thiếu gia.” Chân Võ cắt ngang suy nghĩ của Lục Thủy, nói:
“Có một việc hẳn là có liên quan tới chuyện này, là lời Sơ Vũ truyền tới.”
“Sơ Vũ truyền lời?” Lục Thủy hơi ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh hắn liền hiểu ra, là Thiên Cơ.
“Hắn nói cái gì?” Lục Thủy hỏi.
“Sơ Vũ nói, có người bảo hắn truyền một câu cho Thiếu gia, nội dung là: Một giọt máu tươi của người tộc Bất Tử, có thể giúp được Thiếu gia.” Chân Võ nói.
Lục Thủy suy nghĩ, sau cũng vẫn không hiểu máu tươi của người tộc Bất Tử có thể làm được cái gì.
Hẳn là không có bất kỳ chỗ dùng nào với biển máu.
Những vật kia cũng không gây chút tổn thương nào cho hắn.
Vậy, tác dụng ở đâu?
Tộc Bất Tử gì đó đều không ngăn được hắn.
Hắn chỉ để ý duy nhất một người, đó chính là Cố Lý tộc Bất Tử.
Xem ra có quan hệ với người này.
“Tộc Bất Tử à.” Lục Thủy suy nghĩ, hắn hình như đã gặp tộc Bất Tử ở đâu đó rồi.
A, là vị kia của Thiên Nữ Tông, người phát ngôn của Mộ Tuyết.
“Mấy người Lạc Phong hẳn là biết, để bọn hắn đi xem xem có thấy lấy một giọt máu hay không, hỏi nàng xem cần trao đổi gì.” Lục Thủy nói.
“Vâng.” Chân Võ gật đầu.
Hắn cũng nhớ rõ quả thật có một người như thế.
Chưởng môn Thiên Nữ của Thiên Nữ Tông.
Lúc đó gặp đối phương ở Cổ thành Họa Loạn, khiến tộc Bất Tử ở Cổ thành Họa Loạn xuất thủ, hộ tống nàng rời đi.
Không ai có thể ngăn được.
“Còn gì khác không?” Lục Thủy cúi đầu nhìn nước hồ cạnh đình.
Phát hiện nơi này có rất nhiều cá đang há mồm đớp đớp, giống như đang ăn cái gì.
Chân Võ lập tức cầm cái đĩa đặt bên cạnh Lục Thủy, bên trong toàn là đồ ăn.
Lục Thủy: “...”
Thứ này cũng có?
Có điều hắn cũng không nói gì thêm, mà nắm một nắm ném vào trong hồ.
Soạt.
Một đám cá tranh nhau ăn.
Thật thú vị.
Lát nữa gọi Mộ Tuyết ra, cùng nhau cho cá ăn.
Không biết có được hay không.
“Ngoại trừ một vài tế đàn đã sắp hoàn thành, tạm thời không có nhiều thay đổi.” Chân Võ suy nghĩ, nói:
“Phía Chân Linh bên kia cũng thuận lợi.
Trong tộc đang chuẩn bị cho hôn lễ của Thiếu gia, đại khái cũng cần Thiếu gia sớm trở về.”
Chuyện hôn lễ này cực kỳ quan trọng.
Cho nên Chân Võ cảm thấy nên nhắc nhở một chút, nhỡ đâu Thiếu gia quá bận bịu thì sẽ không tốt.
Ba ngôi sao trên trời hẳn sẽ còn khiến Thiếu gia bận bịu nhiều.
Lục Thủy khẽ gật đầu:
“Tam đại thế lực vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì sao?”
“Bọn hắn vẫn đang làm chuyện lúc trước, toàn bộ tu chấn giới đều bị đối phương rung chuyển, Tiên Đình tiến triển rất nhanh.
Phật Môn có lẽ còn nhanh hơn một bước.
Mà Thần Chúng so với hai thế lực này lại càng nhanh hơn.
Gần như tất cả thần điện đều đang thi triển thần tích.” Chân Võ nói.
“Có tin tức về người kia chưa?” Lục Thủy cũng rất tò mò về chuyện này.
Người này đúng ra không thể không có tiếng tăm gì.
“Tạm thời không có.” Chân Võ thẳng thắn nói.
Thật ra hắn cũng rất tò mò, người mà Thiếu gia nói kia, nghe thế nào cũng thấy là truyền kỳ.
Vì sao ở tu chân giới lại không có bất kỳ ghi chép nào?
Hơn nữa lại không phải nhân vật thời kỳ Viễn Cổ, trên lý thuyết là có thể tra được.
Trừ khi phạm vi hoạt động của đối phương quá nhỏ, thời gian 100 năm quá ngắn, sức ảnh hưởng không đủ.
Nhưng nếu như có thể giết tu chân giả mạnh nhất trong nháy mắt…
Có lẽ là quá hoang đường.
Đổi thành trước kia, Chân Võ nhất định không tin.
Nhưng nếu là Thiếu gia nói, vậy hẳn là thật.
Còn nữa, Thiếu gia cũng là loại người không thể tưởng tượng nổi.
Lúc trước hắn vẫn luôn không tin, cảm thấy Tộc trưởng đã ban cho Thiếu gia pháp bảo.
Tận đến khi Thiếu gia giết Tà Thần, hắn mới hiểu ra.
Thiếu gia chính là rồng trong loài người.
Lục Thủy không nói gì thêm, không tìm được người kia có lẽ cũng là chuyện tương đối bình thường.
Đối phương có vẻ như giấu rất kỹ.
Mặc dù có thể giết người mạnh nhất trong nháy mắt, nhưng hắn không giết.
Đánh giá từ đủ loại ghi chép, đối phương không nói sai.
Hơn nữa người có thể viết ra loại chữ kia, nói láo sẽ phá hỏng nét chữ.
“Tiếp tục điều tra thêm.” Lục Thủy nói.
Hắn không vội, dù sao người này cũng không phải nhân vật quan trọng gì.
Có thể điều tra được hay không, vấn đề cũng không lớn.
Không ảnh hưởng đến bất kỳ kế hoạch gì.
Hắn bây giờ có chút để ý tới trực giác.
Tu vi càng tăng lên, loại trực giác kia càng mạnh hơn, cũng không biết vì sao.
Nhập Đạo hay không, không liên quan tới việc Mộ Tuyết mang thai.
Chính là loại cảm giác này.
Không tấn thăng Thất giai, Mộ Tuyết cũng không thể mang thai.
Cái này mới là vấn đề lớn.
Gần đây vả mặt chăm chỉ như vậy, cũng không biết Mộ Tuyết có tin vui không.
Mộ Tuyết nghiên cứu rất kỹ về dấu hiệu mang thai, một khi có, hẳn là sẽ lập tức biết.
Nhưng cho đến nay vẫn không thấy nói gì.
Vậy chính là không có.
Đêm nay sờ sờ bụng kiểm tra thử.
Lục Thủy cảm thấy có thể thử một chút.
Sau đó hắn tiếp tục xem sách, từ từ mạnh lên.
Chân Võ lui xuống, chờ đợi phân phó mới.
Lúc trời sáng rõ, Lục Thủy liền thấy Đông Phương Tra Tra mang theo bữa sáng tới.
Trên đường còn chào hỏi với Lục Thủy, sau đó chạy tới.
“Cái này cho biểu đệ Lục Thủy, là mẹ tự mình làm, ăn cực kỳ ngon.
Còn lại ta muốn cho chị dâu.”
Đặt đồ xuống, Đông Phương Tra Tra mang theo bữa sáng đi về phía sân nhỏ.
Lục Thủy nhìn thứ Đông Phương Tra Tra nói là ăn cực kỳ ngon, phát hiện là một món giống với nem rán.
Thứ đồ chơi này có thật sự ăn ngon không vậy?
Đông Phương Tra Tra nói ăn ngon, so với ăn ngon trong nhận thức của người bình thường, chắc chắn khác nhau.
Có điều là do bác gái tự làm, vậy nhất định là ăn ngon.
Đảm bảo.
Lục Thủy dùng đũa gắp lên, sau đó cắn một miếng.
Xốp giòn mềm mại, sau khi cắn xuống, vị tươi ngon tràn vào miệng, kích thích vị giác, giống như thượng phẩm nhân gian.
Lại nhìn xuống miếng nem rán đã cắn, phát hiện bên trong lớp da vàng óng giòn tan bên ngoài là tôm bóc vỏ băm nhỏ, ở giữa có nước dùng tràn ra.
Cẩn thận thưởng thức, Lục Thủy phát hiện, thứ này thật sự ăn ngon đến không thể nói ra.
Đều là do người mẹ làm, sao lại có chênh lệch lớn đến vậy?
Nếu như cho mẹ hắn làm, thứ này có thể ngọt, có thể chua.
Không suy nghĩ nhiều, Lục Thủy bưng đĩa đi tìm Mộ Tuyết.
Cho Mộ Tuyết nếm thử.
…
“Chị dâu, cái này cho chị, đặc biệt ăn cực kỳ cực kỳ cực kỳ ngon.”
Đông Phương Trà Trà đi vào trong sân nhỏ, gọi Mộ Tuyết, sau đó liền đưa đồ ăn cho Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết nếm thử một chút, phát hiện quả thực là ăn dị thường ngon.
Nàng còn tưởng rằng Trà Trà nói đặc biệt, thì sẽ rất đặc biệt.
“Chị dâu, còn có cái này, đặc biệt đặc biệt đặc biệt ăn cực kỳ ngon.”
Mộ Tuyết nếm thử, phát hiện Trà Trà nói một chút cũng không sai.
“Không có đặc biệt ăn cực kỳ ngon sao?” Mộ Tuyết tò mò hỏi.
Trà Trà vừa đi vào, đã là ba tiếng ăn cực kỳ ngon.
Dường như một món bình thường cũng không có.
“Có nha.” Đông Phương Trà Trà chân thành nói:
“Đặc biệt ăn cực kỳ ngon, ta đã cho biểu đệ Lục Thủy, hẳn là đang ăn rồi.”
“Vậy món cực kỳ ngon thì sao?” Mộ Tuyết hỏi.
Trà Trà gãi đầu một, cười khúc khích nói:
“Lúc đi tới đây đã bị ta ăn rồi.”