Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1229 - Chương 1229: Tam Trưởng Lão: Lưu Hỏa Và Lục Gia Có Quan Hệ? (1)

Chương 1229: Tam Trưởng lão: Lưu Hỏa và Lục gia có quan hệ? (1) Chương 1229: Tam Trưởng lão: Lưu Hỏa và Lục gia có quan hệ? (1)

Tam Trưởng lão: Lưu Hỏa và Lục gia có quan hệ? (1)

Lạc Phong và Nhiếp Hạo lùi lại một đoạn dài.

Lúc này, nước biển bắt đầu phun trào.

Dường như có thứ gì sắp xuất hiện.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Nhiếp Hạo mở miệng hỏi, hắn không cảm giác được cái gì, có điều chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Rất nhanh sau đó, thứ gì đó màu đỏ như máu bắt đầu trồi lên.

Dưới ánh sáng, nước biển chuyển thành màu đỏ nhạt.

Ánh sáng đỏ này giống như có lực hút, như muốn nuốt chửng toàn bộ máu thịt xung quanh.

Nhiếp Hạo kinh hãi.

Hắn có một cảm giác mơ hồ, tinh thần bất ổn, rơi vào ảo giác.

Lạc Phong kéo theo Nhiếp Hạo tiếp tục lui về sau, nói:

“Xem ra nơi này đã xảy ra biến cố lớn gì đó, cần phải thông báo cho Thiếu Tông chủ.”

Hai người cũng coi như là cách xa chỗ đó, không quá đáng ngại.

Nếu như gần hơn một chút, thì đã không may như vậy.

Chậm một chút cũng sẽ phải trả giá thật lớn.

Thậm chí còn mạng hay không cũng là vấn đề.

“A!!!”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ vài nơi.

Mấy người Lạc Phong ốc còn không mang nổi mình ốc, đương nhiên sẽ không đi để ý tới người khác.

Bọn hắn lùi ra rất xa, mới thấy dòng máu kia ngừng lan ra.

Hơn nữa, dưới dòng máu, toàn bộ Cổ thành Họa Loạn đều bị bao trùm bởi một loại khí tức chẳng lành.

Tựa như từ chối tất cả những người đi tới.

Biến cố đột ngột này không biết vì sao lại xuất hiện.

Nhưng chắc chắn là biến cố lớn, sau đó sẽ có ảnh hưởng gì cũng không biết được.

“Đi, rời khỏi nơi này, có khả năng những thế lực khác sẽ tới gần.

Sau khi nói tin tức này cho Thiếu Tông chủ thì đi điều tra thêm tư liệu.”

Lạc Phong quyết định rời khỏi nơi này trước.

Chỉ cần không để mất dấu Cổ thành Họa Loạn, sẽ không thành vấn đề.

Lúc này, Cổ thành Họa Loạn mới thật sự là Cổ thành Họa Loạn.

Hắn cũng cảm giác được tôm cá dưới biển đang chạy khỏi nơi này.

Dường như tới gần sẽ khó thoát khỏi cái chết.

— —

Khi Lục Thủy nhìn thấy Đông Phương Dạ Minh thì đã rất muộn.

Đông Phương Tra Tra cũng đã đợi đến đói dẹp bụng mới đến cơm tối.

Có điều cũng không uổng công chờ đợi, bữa cơm tối này thật phong phú.

Đầy một bàn lớn.

Ăn không hết sao?

Không thể nào, Đông Phương Tra Tra thật ra ăn rất tốt.

Lục Thủy cũng tùy ý.

Mộ Tuyết thì ăn rất thục nữ.

“Mẹ, cái này cho mẹ ăn, cái này không ăn được, để con ăn.”

“Cha, cái này, cái này chị dâu muốn ăn, cha đừng ăn.”

Mộ Tuyết: “...”

Lục Thủy nhìn Đông Phương Tra Tra, phát hiện nàng ở nhà rất khác, rất khách khí.

Ở nhà hắn cũng không có như vậy.

Có điều ở nhà hắn ăn cũng tốt một chút, còn lại…

Mặt khác Đông Phương gia không có, khó mà so sánh.

Cơm nước xong xuôi, Lục Thủy liền cùng Mộ Tuyết đưa thiếp mời cho vợ chồng Đông Phương Dạ Minh.

Tất cả hai tấm.

“Ha ha, mười chín năm trước ngươi rõ ràng vẫn còn là một đứa bé, bây giờ mới được bao nhiêu năm, đã giống như người lớn rồi.

Lúc nào mới đến phiên Trà Trà lấy chồng đây.” Đông Phương Dạ Minh có chút sầu.

Lục Thủy: “...”

20 tuổi, chính là người lớn rồi.

Có điều cũng không nói ra miệng.

“Bác con thật không biết nói chuyện.” Mộc Cận nhận lấy thiếp mời Mộ Tuyết đưa tới, nói:

“Đến lúc đó, một nhà ba người chúng ta chắc chắn sẽ tới.”

Nàng còn muốn tới phòng bếp hỗ trợ.

Ngược lại sẽ không bận bịu, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Nàng cũng là khách bình thường.

“Mẹ.” Đông Phương Trà Trà đột nhiên giơ tay, nói:

“Con sẽ không tham gia hôn lễ của biểu đệ Lục Thủy.”

Mộc Cận: “???”

Con gái thích ăn đòn rồi?

Sau đó, nàng thấy Đông Phương Trà Trà lấy ra một tấm thiếp mời, nói:

“Con muốn tham gia hôn lễ của chị dâu, chị dâu cũng đã mời, con không thể không đi.”

Mộc Cận: “...”

Đúng là thích ăn đòn.

“Hai đứa muốn đến Xảo Vân Tông sao?” Đông Phương Dạ Minh hỏi.

Sau đó Lục Cổ hẳn cũng sẽ đến một chuyến, em gái của hắn thì không thể tới.

Có chút đáng tiếc.

Nếu không có thể ở trong nhà vài ngày.

Phòng cũng đã giữ lại.

Đương nhiên, về sau vẫn còn rất nhiều cơ hội.

Ví dụ như nếu hoàn cảnh cho phép, để em gái hắn thay thế cháu gái hắn, trở về ở vài ngày.

Cũng không biết hoàn cảnh có cho phép hay không.

Xem ra có chút khó.

“Ngày mốt lên đường, ngày mai Trà Trà sẽ đưa bọn con đi thám hiểm.” Mộ Tuyết nói.

Đông Phương Dạ Minh và Mộc Cận khẽ gật đầu.

Trời không còn sớm.

Bọn hắn kéo theo con gái rời khỏi sân nhỏ.

Mấy người Chân Võ cũng đi theo ra.

Trong sân chỉ còn Lục Thủy và Mộ Tuyết.

Là công của cậu mợ.

Tất cả mọi người đã bị bọn họ kéo đi, thời gian cũng vẫn còn sớm, thật sự là không khí rất tốt.

Cô nam quả nữ…

“Lục Thiếu gia, lúc này không phải chúng ta nên làm chút gì đó sao?” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy hỏi.

Lục Thủy khẽ gật đầu, nói:

“Mộ Tiểu thư nói có lý, vậy…”

Lục Thủy lấy điện thoại di động ra, nói tiếp:

“Ta mở phòng, chúng ta đánh bài.”

“Không, ta mở phòng, chúng ta chơi cờ ca rô.” Mộ Tuyết cũng lấy điện thoại di động ra nói.

“Cờ ca rô không có ý nghĩa, cờ vây hay hơn.”

“Lục Thiếu gia là đang chất vấn sở thích của ta sao?”

“Đúng vậy, Mộ Tiểu thư mới phát hiện ra sao?”

“Lục Thiếu gia có điện thoại cũ không?”

Lục Thủy tìm tìm, sau đó lấy ra một cái điện thoại dự phòng, đưa cho Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết nhận điện thoại, hơi dùng sức.

Choang!

Điện thoại vỡ nát.

“Lục Thiếu gia vừa nói gì nhỉ?”

“... Mộ Tiểu thư, chúng ta đánh cờ ca rô đi.”

Sáng sớm, Lục Thủy đi ra khỏi phòng.

Quá mệt mỏi.

Một đêm đánh cờ ca rô.

Mộ Tuyết còn đi lại.

Không tuân theo quy củ chút nào, còn không bằng đánh cờ vây, đánh cờ vây dù Mộ Tuyết có đi lại cũng vô dụng.

Cờ ca rô, đi lại hai lần liền kết thúc.

Tìm một chỗ ngồi xuống, Lục Thủy liền bắt đầu xem Thiên Địa Trận Văn.

Thời gian càng ngày càng ít, hắn cần mau chóng góp đủ sức mạnh thiên địa.

Có điều lúc này tu vi hắn là 6.3, qua khoảng bốn ngày nữa, hắn liền có thể tấn thăng 6.4, trên lý thuyết, lúc đó sẽ không ở cùng Mộ Tuyết.

Trên thực tế thì khó nói.

Có điều tháng này hẳn là có thể đạt được tới đỉnh phong Lục giai.

Về phần có tấn thăng Thất giai hay không.

Cái này phải xem tình huống khi đó như thế nào.

Một, vả mặt trực giác, có thể tấn thăng Thất giai.

Hai, vả mặt thất bại, trực giác đúng, cũng có thể tấn thăng Thất giai.

Nhìn thì đều có thể tấn thăng Thất giai, nhưng mà… nhỡ đâu vả mặt trực giác cần phải mất thời gian hơn chút thì sao?

Cho nên, vẫn phải xem tình huống.

Sau đó mới quyết định.

Lần tấn thăng này, có vẻ như không cần độ kiếp.

Không có nơi chúc mừng.

Hơn nữa Thất giai cũng có chút khác, động tĩnh sẽ hơi lớn.

Ừm, hẳn là cũng không lớn.

Chỉ là không có chuyện gì, độ kiếp cảm giác không có gì vui.

Vậy thì không độ, trực tiếp tấn thăng Thất giai.

Cho thiên kiếp nghỉ chút.

Bình Luận (0)
Comment