Danh sách khách mời (3)
“Còn ai nữa không?”
Đông Phương Tra Tra nhỏ giọng hỏi.
Những cái tên này lợi hại tới mức khiến cho nàng vô cùng kinh sợ.
Nàng có phải nên ghi thêm gì đó ở phía trước nữa hay không?
Hậu Thổ Nữ Thần, Đông Phương Tra Tra.
Lúc này, Lục Thủy lại tiếp tục nói.
“Nha Đông tiên nhân.”
“A Mãn.”
“Cẩu Tử.”
“Diệp Tân, Thanh Điểu.”
“Hả?”
Đông Phương Tra Tra có hơi kinh ngạc, tại sao lập tức lại bình thường lại rồi?
Mộ Tuyết thấy Tra Tra lại bắt đầu lớn mật thì có chút buồn cười.
“Còn ai nữa?”
Giọng nói của Tra Tra đã hùng hồn trở lại.
“Nhạc Phong.”
“Nhiếp Hạo.”
“Kinh Hải.”
“Hứa Phương.”
“Kiều Dã.”
“Kiếm Khởi.”
“Thạch Minh.”
Lục Thủy dừng lại một chút, để Đông Phương Tra Tra có thời gian viết.
Mộ Tuyết phát hiện ra rằng Lục Thủy quen biết rất nhiều người.
“Làm sao mà Lục thiếu gia quen biết được với những người đó thế?”
Mộ Tuyết hỏi.
“Ta quen biết họ khi đi ra ngoài.”
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết đang kiểm tra thiệp mời, nói:
“Tam trưởng lão thường xuyên bảo ta đi ra ngoài lịch luyện, ta quen biết những người này trên đường đi.”
“Có cần viết em gái của Kiếm Khởi, Kiếm Lạc tiên tử không?”
Đông Phương Tra Tra tò mò hỏi.
“Có gì khác biệt à?”
Lục Thủy hỏi.
Kiếm Khởi và Kiếm Lạc không phải là người một nhà à?
“Không viết tên cảm giác có hơi bị xa lánh, sẽ bị người nàng quen biết chế giễu.
Nhưng mà đã viết Kiếm Khởi rồi, không thích hợp để viết tên nàng lên đằng trước nữa.”
Đông Phương Tra Tra cảm thấy có chút buồn rầu.
Lục Thủy:
“...”
Mộ Tuyết:
“...”
Rốt cuộc thì ai là người thành hôn hả.
“Viết chung với Sơ Vũ đi, ta nhớ rằng hai người bọn họ đang ở cùng với nhau.”
Cuối cùng thì Lục Thủy vẫn quyết định là viết thêm tên của Kiếm Lạc lên trên đó.
Nhưng mà không viết tên nàng chung với Kiếm Lạc, mà là chung một chỗ với Sơ Vũ.
Đông Phương Tra Tra cũng không suy nghĩ nhiều, viết tên Sơ Vũ và Kiếm Lạc trên cùng một tấm thiệp mời.
Mộ Tuyết nhìn tấm thiệp, viết thế này có phải càng dễ bị trêu chọc hơn không vậy?
Nhưng mà cũng không sao cả.
Bọn họ ở cùng với nhau, viết như thế này tốt hơn.
“Minh Dữ Trọng và Mộc Nhiễm cũng viết chung với nhau đi.”
Lục Thủy lại nói.
“Còn có cả Miêu Đồng nữa.”
“À, với cả Ma Tu Cát An và Ma Tu Đương Thời.”
“Viết luôn cả Thâm Hải Thủy Long đi.”
“À, còn có Lệ Thiên Xích và Hòa Vũ Diệp nữa.”
“Cuối cùng là Thiên Cơ Lâu Vũ.”
“À, viết một cái cho Côn luôn đi.”
Lục Thủy ngẫm nghĩ lại một chút nữa, có lẽ là không còn người nào nữa.
Người nên mời thì đều đã mời rồi.
Chắc hẳn là không còn sót ai nữa đâu, nếu như bỏ sót, thì sẽ bổ sung sau.
“Phù, cuối cùng cũng viết xong rồi.”
Đông Phương Tra Tra nhẹ nhàng thở ra.
Nàng có nhìn thấy vài cái tên khá là quen thuộc.
Ví dụ như là Kiếm Lạc tiên tử.
Mộ Tuyết nhìn danh sách khách mời, phát hiện người mà Lục Thủy mời nhiều hơn nàng rất nhiều.
Mấy người bên Thiên Nữ Chưởng Môn tới đây có thể sẽ cảm thấy Thần Nữ như nàng có chút kỳ lạ hay không?
Ngay cả một người bạn cũng chẳng có.
Ừm, tất cả đều là do Lục Thủy cả.
Nhưng mà suy nghĩ thêm một chút nữa, lúc nàng chưa quen biết Lục Thủy, thì một người nàng cũng chẳng nhận ra.
Muốn mời một người nào đó cũng chẳng có để mà mời.
Bây giờ có thể có tới năm sáu người đã là chuyện không dễ dàng gì rồi.
Nhưng mà, nàng dùng tên Thần Nữ để mời bọn họ thật sự là điều tốt sao?
Nên suy nghĩ lại.
…
“Con trai đã tới Đông Phương gia rồi, hai ngày nữa sẽ đi tới Xảo Vân Tông, sau đó có lẽ quay trở lại đi?”
Đông Phương Lê Âm tựa người vào trong ngực Lục Cổ, hỏi.
Hiện tại, bọn họ đang ngồi ở trong đình nhìn lên trên bầu trời, không thể nhìn thấy được mặt trăng.
Chỉ có thể nhìn thấy tam khỏa tinh đang sáng tới chói mắt mà thôi.
Cảm giác giống như đang bị tam khỏa tinh vây lấy vậy.
“Có lẽ sẽ không thể nhanh như thế được.”
Lục Cổ xoa xoa đầu Đông Phương Lê Âm rồi nói:
“Hắn chẳng phải là muốn mời một đống người mà mình quen sao?
Có lẽ sẽ kéo khá nhiều thời gian.”
“Cũng đúng, dù sao thì có quay về nhà cũng không có việc gì cần tới hắn cả.
Nhưng mà, không biết Tiểu Tuyết Nhi sẽ quay về đây hay là Mộ gia.”
Đông Phương Lê Âm gật gật đầu, sau đó lại hiếu kỳ nói:
“Khi nào thì Tộc trưởng đại nhân mới đi phát thiệp mời?”
“Khi Nhị trưởng lão quay về, thì ta sẽ xuất phát.
Đã định sẵn con đường rồi, toàn bộ hành trình chỉ cần một ngày là đủ.”
Lục Cổ nói.
Hắn đã bảo ngươi giúp hắn thành lập một cái trận pháp không gian, có thể dùng nó để di chuyển, sau đó trở về.
“Thân là mẹ ruột mà ta lại không thể đi được, cảm thấy có chút tiếc nuối.”
Đông Phương Lê Âm dựa lên người Lục Cổ, duỗi chân ra đạp đạp hai cái để biểu thị sự bất mãn của mình.
Nhưng mà cũng chẳng thể làm gì được cả.
Trong bụng còn có con gái, Tộc trưởng đại nhân quản rất nghiêm, cái này cũng không được, cái kia cũng không thể.
“Tộc trưởng đại nhân, ngươi quản phu nhân của mình quá chặt rồi.”
Đông Phương Lê Âm ngửa đầu ra sau, nhìn đằng sau Lục Cổ.
Lục Cổ dùng tay xoa xoa bụng của Đông Phương Lê Âm rồi nói:
“Nếu như Tộc trưởng phu nhân mang thai sớm hơn thì đã không như này rồi.”
“Đây chẳng phải là lỗi của Tộc trưởng đại nhân sao?”
Đông Phương Lê Âm nắm lấy tay của Lục Cổ, chu mỏ nói:
“Nếu như Tộc trưởng đại nhân xuống tay với ta trễ một chút, thì ta sẽ mang thai sớm tới như thế sao?
Chắc chắn là do Tộc trưởng đại nhân đố kỵ người làm mẹ lại có nhân khí cao như ta, cho nên mới không cho ta đi phát thiệp mời.
Vì vậy mới nhét đứa con gái vào trong bụng của ta.
Khiến cho ta không thể đi ra ngoài được.
Ngay cả người thân cũng không thể đi xem được, mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy mỗi gương mặt của Tộc trưởng đại nhân mà thôi.”
“Vậy Tộc trưởng phu nhân muốn ta đền bù như thế nào đây?”
Lục Cổ nhẹ giọng hỏi.
“Khà khà.”
Đông Phương Lê Âm đứng dậy, sau đó nhìn Lục Cổ trực tiếp nói:
“Tộc trưởng đại nhân, ngươi đã rất lâu rồi không có nói thích ta.
Nói một lần đi, không phải nói hai lần mới được.”
Lục Cổ nhìn Đông Phương Lê Âm, sau đó đưa tay ra ôm lấy Đông Phương Lê Âm vào trong ngực rồi nói:
“Vậy thì, ta thích Tộc trưởng phu nhân, sau này cứ thế này, không cần phải đi ra ngoài, điều này chẳng phải là rất sao hay sao?”
“Tuân mệnh, Tộc trưởng đại nhân.”
Giọng nói tràn đầy ý cười của Đông Phương Lê Âm vang lên:
“Còn một lần nữa, còn một lần nữa.
Tộc trưởng đại nhân mau nói đi.”
“Sắp làm mẹ rồi, dè dặt một chút.”
Lục Cổ nói.
“Tộc trưởng đại nhân, chúng ta sắp phải làm gia gia và nãi nãi rồi à?
Ta cảm thấy chúng ta đã già rồi, chúng ta đuổi con trai đi đi.”
…
Vô Tận Hải Vực.
Mấy người Nhạc Phong đang chú ý tới Cự Thành.
Cự Thành bay ở trên mặt biển, nó trông giống như là u linh vậy, không cảm nhận được một chút sinh khí nào cả.
Thậm chí còn có một loại cảm giác nó đang thôn phệ bóng tối ở xung quanh.
“Khi nào thì Thiếu tông chủ mới tới?”
Nhiếp Hạo tò hò hỏi.
Hắn nhìn Họa Loạn Cổ Thành, cảm thấy nó có chút đáng sợ.
Không biết tại sao lại có loại cảm giác rằng Cự thú Viễn Cổ đang chuẩn bị thức tỉnh.
Cảm giác cực kỳ khủng bố.
“Không biết, có lẽ cần thêm một chút thời gian nữa, ở đây có lẽ cũng liên quan tới tế đàn.
Tế đàn phải hoàn thành xong trong tháng này.
Hiện tại còn chưa tới giữa tháng nữa.”
Nhạc Phong nhìn Họa Loạn Cổ Thành rồi nói.
“Nhạc Phong, ngươi có cảm thấy rằng tòa thành này càng ngày càng bất thường hay không, giống như có thứ gì đó muốn thoát ra vậy.”
Nhiếp Hạo hỏi.
“Không cảm thấy, nhưng mà…”
Nhạc Phong nhìn xung quanh rồi nói:
“Người ở xung quanh càng ngày càng ít, với lại người tới gần đều biến mất hết.
Tòa thành này bắt đầu xuất hiện sự thay đổi kỳ lạ.
Phải báo cho Thiếu tông chủ.”
“Có người biến mất?”
Nhiếp Hạo khiếp sợ nói:
“Không phải chỉ cần không đi vào trong Họa Loạn Cổ Thành là được rồi sao?”
“Loại thành như thế này vốn dĩ chính là khu vực cấm, tới gần sẽ chết ngay cũng không phải là chuyện kỳ lạ.”
Nhạc Phong nói tới đây thì dẫn theo Nhiếp Hạo lui về sau:
“Trong biển có thứ gì đó, lui.”