Danh sách khách mời (2)
Sau khi xem ảnh xong, Lục Thủy và Mộ Tuyết bắt đầu chọn lựa những gian phòng khác trong viện tử, sau đó mỗi người đi vào trong một gian phòng khác nhau.
Nhưng cả hai gian phòng này chỉ cách nhau có một bức tường mà thôi.
“Chị dâu, đêm nay chị muốn ăn cái gì? Ta sẽ tự mình xuống bếp.”
Đông Phương Tra Tra nói.
“Ngươi biết nấu ăn?”
Lục Thủy kinh ngạc hỏi.
“Không biết.”
Đông Phương Tra Tra nhìn Lục Thủy biểu đệ nói:
“Ta sẽ tự mình đi xuống bếp để tìm mẹ, sau đó nói món ăn để cho nàng làm.
Mẹ ta nói rằng, thiên phú của ta đều nằm trong việc ăn đồ ăn, ai cũng thích kiểu thực khách như ta cả.”
Lục Thủy:
“...”
Có ăn được hay không thì ngươi đều cảm thấy nó ăn rất ngon.
“Đúng rồi, cha và mẹ của Tra Tra có bận nhiều việc lắm không?”
Mộ Tuyết tò mò hỏi.
Hôm nay bọn họ đã tới lâu như thế rồi mà vẫn chưa thấy họ ở đâu cả.
“Không biết, nhưng mà bọn họ nói rằng sẽ tới vào giờ cơm tối.”
Đông Phương Tra Tra ngồi xuống bàn, nàng cảm thấy có hơi đói bụng.
Sau đó, nàng cầm lấy một quả trái cây đút cho Đậu Nha ăn.
Nhìn Đậu Nha ăn ngon lành, nàng không còn cảm thấy đói bụng nữa.
Đậu Nha đã no rồi mà nàng vẫn còn đói bụng, đó chẳng phải là nàng còn chẳng bằng Đậu Nha hay sao.
Lục Thủy cũng không biết cữu cữu và mợ mình đang bận rộn chuyện gì.
Nhưng mà hắn cũng không quan tâm lắm.
Hôm nay khó mà đi tới Xảo Vân Tông được rồi.
Muộn một hai ngày cũng không sao cả.
“Tra Tra.”
Mộ Tuyết cầm một xấp thiệp mời để lên bàn rồi nói:
“Ngươi muốn viết chữ không?”
“Cái này, để cho ta viết?”
Đông Phương Tra Tra hưng phấn hỏi.
Nàng cực kỳ am hiểu việc viết chữ này.
Mẹ nàng cũng thường hay khen nàng, thiên phú nấu ăn có thể bằng một phần mười thiên phú viết chữ là được rồi.
“Đúng vậy.”
Mộ Tuyết khẽ gật đầu, sau đó nàng nhìn về phía Lục thiếu gia Lục Thủy.
“Lục thiếu gia cũng nghĩ như thế có đúng hay không?”
Lục Thủy không nói gì cả chỉ gật đầu.
Đông Phương Tra Tra nhìn Mộ Tuyết, sau đó lặng lẽ hỏi:
“chị dâu, ta có thể bỏ bịt mắt ra để viết được không?
Có khí thế hơn.”
Mộ Tuyết đương nhiên là đồng ý.
Có nàng ở đây, Tra Tra có thể tùy tiện bỏ bịt mắt xuống, không có vấn đề gì cả.
Sau đó, Đông Phương Tra Tra cởi bịt mắt ra, bắt đầu dùng bút để viết thiệp mời.
Tờ đầu tiên, nàng viết tên của mình.
Đông Phương Tra Tra.
“Đông Phương Tra Tra?”
Lục Thủy nhìn chữ mà Đông Phương Tra Tra viết, hắn cảm thấy hình như Đông Phương Tra Tra đã viết sai cái gì rồi thì phải?
“Nó đã là của Tra Tra rồi.”
Đông Phương Tra Tra viết xong, nàng cầm lấy tấm thiệp mời rồi nói:
“Đây chính là tấm thiệp mời của ta.”
Sau đó, nàng đưa tấm thiệp mời cho Mộ Tuyết, nói:
“Chị dâu, ngươi đưa nó cho ta đi, ta sẽ đi uống rượu mừng của chị dâu.”
Lục Thủy:
“...”
Không phải người mời nên là ta hay sao?
“Không phải nên để Lục thiếu gia mời sao?”
Mộ Tuyết hỏi.
“Hả?”
Đông Phương Tra Tra hiếu kỳ nói:
“Nhưng mà, việc Lục Thủy biểu đệ mời ta thì không phù hợp với quy củ, chị dâu mời ta mới phù hợp với quy củ.”
Lục Thủy và Mộ Tuyết đều rùng mình.
Làm sao mới có thể làm rõ được chuyện này?
Nhưng mà Mộ Tuyết cũng không nói thêm gì nữa, nàng đưa thiệp mời cho Tra Tra rồi nói:
“Đông Phương tiên tử, ngươi nhớ phải đến đúng giờ đó.”
Đông Phương Tra Tra vô cùng vui vẻ mà nhận lấy thiệp mời.
Mộ Tuyết thấy nàng như thế cũng không khỏi nở một nụ cười.
Lục Thủy cũng không nói gì cả, còn có rất nhiều thiệp mời cần phải viết.
Nhưng mà chữ của Đông Phương Tra Tra có mang theo khí tức công đức, là do đôi mắt.
Xem ra, khi mở mắt ra viết chữ, đúng là sẽ khiến cho chữ của nàng càng có uy thế hơn.
Lúc về phải cho mẹ mở mang thêm một chút kiến thức mới được.
“Còn muốn viết tên của ai nữa?”
Đông Phương Tra Tra cẩn thận cất thiệp mời đi, sau đó hỏi Lục Thủy và Mộ Tuyết.
Tên trên thiệp mời là do nàng viết, nàng có thể khoe khoang một thời gian dài.
“Ta chỉ cần hai tấm thôi, một cái viết Thiên Nữ Tông, một cái viết Hải Yêu.”
Mộ Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
“À, còn cần thêm một cái nữa, viết Thiên Ngâm tiên tử và Hoan Hoan.”
“Cô bé mập mạp 5 tỷ.”
Đông Phương Tra Tra lập tức nói.
Nàng nhớ kỹ cô bé mập mạp bị lừa 5 tỷ này.
“Ừ, còn có cả Chân Thần duy nhất nữa.”
Mộ Tuyết lại nghĩ tới thêm một người cần mời nữa.
“Chân Thần cũng tới sao.”
Đông Phương Tra Tra lập tức không vui nổi nữa.
Chân Thần sẽ đánh lén nàng, cũng có thể đánh chính diện nàng luôn.
Nói đạo lý cũng đánh.
Đợi tới khi nàng vô địch thiên hạ rồi, đầu tiên là sẽ phản bác lại Hương Dụ, sau đó là khiêu chiến với Lục Thủy biểu đệ, cuối cùng sẽ đi tìm Chân Thần để đọ sức.
Qua một khoảng thời gian nữa, nàng phải hỏi Lưu Hỏa cách để có thể vô địch thiên hạ mới được.
Bụp!
Mộ Tuyết búng nhẹ một cái vào trán của Tra Tra:
“Tập trung vào.”
“A.”
Đông Phương Tra Tra kêu lên một tiếng, sau đó bắt đầu viết chữ.
Người mà Mộ Tuyết mời đúng thật là rất ít, tính tới tính lui cũng chỉ có khoảng năm tấm thiệp mà thôi.
Sau khi Tra Tra viết xong, Mộ Tuyết xác định lại một lần nữa là không có vấn đề gì liền đưa chúng cho Đinh Lương.
Đinh Lương không hiểu tại sao tiểu thư nhà mình lại mời Thiên Nữ Tông và Hải Yêu, nhưng mà nàng cũng không hỏi nhiều.
Chỉ cần tiểu thư không đi tưới hoa vào giữa đêm hôm khuya khoắt, thì không có chuyện là là lớn cả.
Thực ra Hương Dụ cũng không hiểu cho lắm, nhưng nàng cũng không quan tâm.
Trước kia Mộ tiểu thư cũng là thiên kiêu, cho nên nàng quen biết được một vài nhân vật lợi hại là điều rất bình thường.
Chân Võ thì hiểu rất rõ, nhưng mà hắn không nói.
Hắn đã thu thập bản đồ của Đông Phương gia rồi, có nó sẽ giúp thiếu gia và thiếu nãi nãi dễ tìm được người, hoặc là phòng bếp hơn.
Cũng đã biết được những công trình ở xung quanh đây.
Điều phiền toái duy nhất khi chỉ có một người đó chính là, không thuận tiện mua đặc sản ở xung quanh, để phòng ngừa việc thiếu gia và thiếu nãi nãi muốn ăn.
Nếu không ăn, thì lấy về để bán cũng được.
Sẽ không đột ngột tăng thêm chi phí khi đi ra ngoài.
“Còn ngươi?”
Đông Phương Tra Tra dùng vẻ mặt mong đợi mà nhìn Lục Thủy.
Nàng đang chờ đợi càng nhiều cái tên hơn nữa.
“Lục thiếu gia muốn mời những ai?”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy rồi hỏi.
Hắn nói ra thì nàng cũng sẽ biết được đại khái là hắn đang làm cái gì.
Đông Phương Tra Tra cũng nhìn Lục Thủy. đương nhiên là nàng sẽ không mở miệng thúc giục hắn rồi.
Như thế sẽ quấy rầy tới việc Lục Thủy biểu đệ suy nghĩ.
Lục Thủy do dự một chút rồi nói:
“Người đầu tiên, thiên địa độc nhất Chân Thần, Cửu.”
Đông Phương Tra Tra sửng sốt một chút, sau đó nói:
“Năm chữ trước đó cũng phải viết vào luôn sao?”
“Sáu chữ.”
Lục Thủy sửa lại, sau đó nói:
“Viết hết.”
Đông Phương Tra Tra mở tay ra đếm, sau đó nàng mới bừng tỉnh đại ngộ rồi bắt đầu viết chữ.
Mộ Tuyết có chút ngoài ý muốn, nàng cũng có thể mời, nhưng mà người nàng mời là duy nhất, độc nhất thì để cho Lục Thủy.
“Xong rồi.”
Đông Phương Tra Tra nhìn Lục Thủy, chờ đợi cái tên tiếp theo.
Mộ Tuyết thì cầm lấy thiệp mời, kiểm tra xem có sai chỗ nào hay không.
“Đạo Tông, Kiếm Nhất.”
Lục Thủy tiếp tục nói.
“Xong.”
Đông Phương Tra Tra lại tiếp tục nhìn Lục Thủy.
“Tiên Sơn, Thiên Cơ.”
“Ma Tu Huyết Trần.”
“Thiên Linh Tộc, Cơ Tầm.”
“Bất Tử Tộc, Cổ Lý.”
“Nguyệt Tộc, Minh Nguyệt.”
Lục Thủy nói hết tên của những người này ra.
Kiếm Nhất không đi, nhưng mà vẫn phải đưa thiệp mời cho hắn.
Thiên Cơ và Huyết Trần thì không cần phải nói.
Cơ Tầm cũng có thể đưa.
Cổ Lý thì có lẽ sẽ có thể tìm được, mặc dù trước khi hôn lễ diễn ra thì bọn họ đều đã hoàn toàn biến mất cả rồi.
Nhưng mà, đưa thiệp cho đối phương là được. còn việc họ có đến hay không, không quan trọng lắm.
Minh Nguyệt cũng như thế.
Ít nhất thì cũng cho đối phương biết một chút.
Đây là những cái tên mà hiện tại hắn có thể nghĩ tới.
Ngay cả thời gian mình đại hôn mà còn không nói, không hợp tình hợp lý cho lắm.
Cho nên, những người mà hắn từng gặp qua, hắn đều chuẩn bị cho bọn họ một tấm thiệp.
Đông Phương Tra Tra không biết những người này là ai, nhưng thoạt nhìn bọn họ có vẻ như rất lợi hại.
Lục Thủy biểu đệ quen biết những người lợi hại tới như thế sao?
Mộ Tuyết cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Những người này hoàn toàn không có ai là người của thời đại này cả đúng không?
Nguyệt Tộc Minh Nguyệt có lẽ là người ở phía bên kia của Khởi Nguyên Thạch.
Bây giờ Mộ Tuyết mới phát hiện ra Lục Thủy quen biết xa tới mức nào.