Danh sách khách mời (1)
Trong Vũ Đình bên hồ.
Ngưng Hạ ngồi ở phía trước chỗ thêu thùa, nàng vẫn làm việc mà mình đã làm suốt nhiều năm qua.
Trong đình ngoại trừ Ngưng Hạ, thì còn có Nhị trưởng lão đang mặc sườn xám đang cố gắng tìm nơi để đặt tay.
Bộ đồ mà Ngưng Hạ làm cho nàng vậy mà lại không có cái túi nào cả.
Sau đó, nàng khoác cái áo khoác trắng để mặc vào.
Cái áo này có cái miệng túi.
Thoải mái.
Quả nhiên vẫn là mặc cái này thoải mái này hơn.
“Ngày nào cũng mặc loại quần áo này, thoải mái tới như thế à?”
Ngưng Hạ không hiểu.
Đã mặc suốt bao nhiêu năm rồi.
Nhị trưởng lão không quan tâm, ngồi xuống đối diện Ngưng Hạ nói:
“Tại sao lại đột nhiên muốn trò chuyện về Lưu Hỏa?
Xảo Vân Tông định phá lệ nhận hắn à?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Ngưng Hạ lắc đầu, cầm châm nói:
“Xảo Vân Tông có lẽ sẽ không phá lệ việc này.
Còn tại sao lại muốn nói chuyện về Lưu Hỏa.”
Ngưng Hạ nói tới đây thì cắm châm lên châm cầu rồi nói:
“Lần trước, khi Lục Vô Vi tới, hắn đã nói với ta một chuyện.
Hắn nói lần này ta có lẽ sẽ có hứng thú tham dự hôn lễ của Lục gia.”
“Không đi cũng không sao cả.”
Nhị trưởng lão nói thẳng.
Nàng không chào đón Ngưng Hạ.
“Nhưng mà, điều Lục Vô Vi nói đúng thật là khiến cho ta cảm thấy hứng thú.”
Ngưng Hạ đặt nắm tay ở trước người, nhìn Nhị trưởng lão rồi nói:
“Cho nên, ta muốn hỏi thử ngươi một chút.”
“Đại trưởng lão nói với nàng chuyện gì vậy?”
Nhị trưởng lão hỏi thầm trong lòng.
“Không biết.”
Cửu nhìn Ngưng Hạ đang thêu thùa, thuận miệng nói:
“Ta chỉ là một Chân Thần mà thôi, ngươi không thể mong rằng ta có thể toàn trí toàn năng được.
Với lại, đáp án cũng đang ở ngay trước mặt ngươi, ngươi hỏi ta làm gì?”
Nàng không muốn hỏi Ngưng Hạ.
Đây là suy nghĩ ở trong đầu Nhị trưởng lão.
Còn việc Ngưng Hạ tặng đồ cho nàng, nàng đương nhiên là sẽ nhận lấy rồi.
Chuyện này với chuyện chán ghét Ngưng Hạ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Ta không biết.”
Nhị trưởng lão nói thẳng.
Ngưng Hạ thở phào nhẹ nhõm, không để ý lắm nói:
“Lục Vô Vi nói ngươi biết nhiều hơn, ngươi không nói cho ta, vậy thì ở lại chỗ của ta để ăn tết đi.
Ta sẽ làm món mà ngươi thích ăn nhất…”
“Đủ rồi, ta nói.”
Nhị trưởng lão ngắt lời Ngưng Hạ.
Ngưng Hạ không nói nữa, nàng chờ Nhị trưởng lão nói chuyện.
“Rốt cuộc thì Đại trưởng lão đã nói với ngươi cái gì?”
Nhị trưởng lão hỏi.
“Lưu Hỏa, là nhà ngươi.
Phía sau không cần ta phải nói nữa chứ?”
Ngưng Hạ nói khẽ.
Có một số việc khá trọng đại, cho dù xung quanh có lực lượng của nàng bao trùm, nàng cũng không có ý định muốn nói rõ ràng.
“Đúng là như thế.”
Nhị trưởng lão gật đầu.
Ngưng Hạ kinh ngạc nhìn Nhị trưởng lão, sau đó nói:
“Hắn xây dựng tế đàn là để đối phó với tam khỏa tinh?”
“Đúng vậy, thực lực của hắn vẫn chưa vượt qua được Đại trưởng lão, hắn chưa thể nào đối mặt trực tiếp với tam khỏa tinh được.
Nhưng mà việc này cũng không đại biểu rằng không còn cách nào khác.
Tế đàn chính là sự phản kích của hắn.”
Nhị trưởng lão nói.
“Tại sao Lục Vô Vi lại nói ngươi biết nhiều hơn hắn?”
Ngưng Hạ rất tò mò về việc này.
“Ta có một người bạn là toàn trí toàn năng.”
Nhị trưởng lão nói thẳng.
Lúc này, Cửu đang đứng ở bên cạnh Nhị trưởng lão, ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng đắc ý.
Ngưng Hạ kinh ngạc nhìn Nhị trưởng lão rồi nói:
“Toàn trí toàn năng? Nếu vậy thì Y Tử Thần Nữ thì sao?
Bạn của ngươi có biết nàng là ai không?”
Nhị trưởng lão nhìn chằm chằm Ngưng Hạ, sau đó lấy thiệp mời ra, đặt xuống trước mặt Ngưng Hạ rồi nói:
“Cho ngươi.”
“Có cho ta cũng chưa chắc đã đi.”
Ngưng Hạ nói.
Nàng chính là không muốn đi.
“Không phải là bảo ngươi đi.”
Nhị trưởng lão bình tĩnh nói:
“Ta đang cho ngươi đáp án.”
“Đáp án?”
Ngưng Hạ lập tức sửng người ra, sau đó nàng nhìn xuống tấm thiệp mời ở trên bàn.
Sau đó, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Nhị trưởng lão.
“Ngươi sẽ không phải muốn nói rằng, Lưu Hỏa và Y Tử Thần Nữ là vợ chồng đó chứ?”
“Không phải rất xứng đôi hay sao?”
“...”
Ngưng Hạ lập tức cảm thấy hoài nghi cuộc đời.
Nhị trưởng lão nhìn Ngưng Hạ, nàng đột nhiên hiểu tại sao Đại trưởng lão muốn nói việc này cho Ngưng Hạ.
Người ở cấp bậc này như bọn họ, chỉ khi khiến cho Ngưng Hạ mở mang một chút kiến thức về sự lợi hại của vãn bối nhà mình, thì mới có cảm giác tự hào.
Những người khác, không có hứng thú để nói.
Ngưng Hạ trầm mặc một lúc lâu rồi mới chân thành hỏi:
“Để Mộ Tuyết gia nhập vào trong Xảo Vân Tông được không?”
Nhị trưởng lão:
“...”
“Tiểu Tiểu Đình, Tiểu Tiểu Hạ đang đào góc tường nhà ngươi.”
Gương mặt của Cửu tràn đầy sự đề phòng nói:
“Ngươi đừng có lừa nàng.”
“Còn có việc gì nữa không?”
Nhị trưởng lão không trả lời vấn đề kia.
“Nói về hai người bọn họ một chút đi, ta muốn nghe truyền kỳ của bọn họ.”
Ngưng Hạ nói.
Nhị trưởng lão nhìn về phía Cửu, thật ra nàng cũng không biết nhiều lắm.
Mà Cửu thì lại biết đến tám chín phần.
Chuyện có người thấy được, Cửu đều sẽ có thể biết được.
Nếu không thì cho dù là Cửu, nàng cũng chỉ có thể đoán mà thôi.
Sự đặc biệt của Lục Thủy khiến cho Cửu không thể nào trực tiếp quan sát được cả.
Dù sao thì nàng cũng đã chết rồi, chỉ còn lại một tia quyền năng mà thôi.
“Thấy các ngươi đều chân thành muốn hỏi, cho nên ta sẽ từ bi mà nói cho các ngươi biết.
Ta chính là Chân Thần duy nhất trong thiên địa.
Xuyên qua năm tháng dài đằng đẵng.
Vì tình yêu và hòa bình…”
“...”
“Nghe rất hay có phải hay không? Làm lại một lần nữa, lần này sẽ có cả động tác. Làm xong rồi ta sẽ kể cho ngươi nghe chuyện xưa về việc Lục Thủy trở thành Lưu Hỏa, Mộ Tuyết trở thành Y Tử Thần Nữ.
Trong đó còn bao gồm cả động cơ và kinh nghiệm của Lưu Thủy.
Từng bị thương, cũng từng đổ máu.
Ra tay giết địch.
Trèo lên đỉnh cao, nhìn ngắm núi sông.
Đứng thẳng giữa trời đất, vô địch thế gian.
Câu chuyện truyền kỳ của hắn.”
“...”
…
Lục Thủy thấy hình chụp lúc nhỏ của mẹ mình thì có chút kinh ngạc.
Trong bức hình là cảnh tượng mẹ hắn đang ngồi ngay ngắn đọc sách ở trong đình, trông vô cùng điềm tĩnh, ưu nhã, liếc mắt nhìn một cái liền làm cho người ta có cảm giác bình yên.
Sau đó, hắn nhìn sang bức hình ở bên cạnh, trong bức hình là hình ảnh mẹ hắn quay đầu nhìn sang, hình như phát hiện có người đang chụp mình.
Trên gương mặt còn hơi mỉm cười.
Tiểu thư khuê các.
Hàm súc nhưng lại không làm mất đi vẻ kinh diễm.
“Lúc nhỏ mẹ an tĩnh dịu dàng như thế, tại sao trưởng thành lại có bộ dạng như kia cơ chứ?”
Lục Thủy âm thầm thở dài ở trong lòng.
Nhìn thế nào cũng thấy mẹ hắn nên là kiểu tiểu thư dịu dàng ít nói mới phải.
Thế nhưng, ở trong Lục gia, mẹ hắn lại là kiểu người cực kỳ không đáng tin cậy, còn rất thích trêu cợt người khác.
Đặc biệt là người con trai hắn đây.
Trêu hắn tới mức hắn chẳng còn biết nói gì nữa cả.
Nhưng mà, lúc trẻ chắc hẳn là có không ít người cầu hôn mẹ.
May mà lão cha hắn có thực lực mạnh, bối cảnh cũng dày.
Nếu không thì chưa chắc đã lấy được mẹ hắn.
“Nhìn nè, ở đây còn có hình của ta nữa đó, là do ta lén bỏ vào trong đấy.”
Đông Phương Tra Tra đưa bức hình của nàng qua cho Mộ Tuyết xem.
Lục Thủy nhìn qua, không phụ sự kỳ vọng của hắn, trong hình chính là cảnh tượng Đông Phương Tra Tra đang nở một nụ cười trông vô cùng thiểu năng.
Từ nhỏ đã như thế rồi.
“Lúc nhỏ Tra Tra rất dễ thương.”
Mộ Tuyết nhìn bức hình xong thì nói.
Đúng là rất dễ thương.
Đông Phương Tra Tra có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, nói:
“Cha cũng hay khen ta như vậy, rõ ràng hồi nhỏ đáng yêu như thế, tại sao trưởng thành lại biến thành bộ dạng đáng giận như này.”
“Xem ra, cha của Tra Tra rất thương Tra Tra.”
Mộ Tuyết cười nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, cha cực kỳ yêu thương ta, không đánh ta.
Chỉ đưa roi cho mẹ ta, để mẹ ta đánh ta mà thôi.”
Tra Tra gật đầu, cực kỳ tán đồng với ý kiến của chị dâu.
Lục Thủy:
“...”
Hắn cảm thấy hai người này không cùng một tần sóng với nhau.