Chúc cho quyển sách tiếp theo của ngươi sẽ nổi tiếng (3)
“Lục thiểu gia, có cần đưa cho Tra Tra một tấm thiệp hay không?”
Mộ Tuyết ngồi ở bên cạnh Lục Thủy, nàng tính lương thượng với Lục Thủy một chút.
“Tại sao?”
Lục Thủy hiếu kỳ hỏi.
Tại sao phải đưa thiệp mời cho Đông Phương Tra Tra?
Không vào được cổng à?
Đừng có đùa.
Thành viên thuộc Lục gia có thể không biết người thiếu gia là hắn, nhưng mà rất ít người không biết Đông Phương Tra Tra.
Đưa thiệp mời cho loại người như thế này làm gì cơ chứ?
Với lại, cho nhà nàng một tấm thiệp còn chưa đủ à?
“Đại khái là muốn khoe khoang với đệ đệ, muội muội của nàng một chút.”
Mộ Tuyết cảm thấy việc này có khả năng xảy ra cao nhất.
“Ngươi nói với nàng, đưa thiệp mời là phải tặng quà, hỏi nàng đã chuẩn bị xong chưa?”
Lục Thủy nói.
“Rồi, Tra Tra nói rằng nàng sẽ dùng mấy tiền tiêu vặt của mấy năm trước làm quà.”
Mộ Tuyết cười nói.
Lục Thủy:
“...nàng không cảm thấy đau lòng à?”
“Tra Tra nói rằng, cầm nó ra ngoài thì cũng bị cướp mà thôi, coi như là bị Lục thiếu gia cướp vậy, không sao cả.”
Mộ Tuyết tựa người vào Lục Thủy, cười nói.
Được rồi, Lục Thủy không còn gì để nói nữa.
Đưa nàng một tấm thiệp vậy.
“Đúng rồi.”
Mộ Tuyết đột nhiên ngồi dậy:
“Lục thiếu gia, lấy thiệp mời của ngươi ra đây.
Muốn mời cha của Tra Tra thì phải viết tên lên trên đó, ngươi có viết chưa?”
“Mẹ ta viết rồi.”
Lục Thủy đưa thiệp của Xảo Vân Tông và Đông Phương gia cho Mộ Tuyết xem.
“Chữ của mẹ thực sự rất đẹp.”
Mộ Tuyết bội phục nói.
Thực ra chữ của nàng cũng rất đẹp, nhưng mà không thể nào so sánh với mẹ và Tra Tra được.
Không biết tại sao, nhưng mà chữ của các nàng đều nhìn cực kỳ đẹp.
“Mộ tiểu thư có muốn viết thử hay không?”
Lục Thủy lấy một tấm thiệp mời khác ra.
Nếu như Mộ Tuyết muốn viết, đúng lúc nàng có thể viết hết giúp hắn.
Chỉ có điều, Mộ Tuyết cũng lấy ra mấy tấm thiệp mời, sau đó đặt lên đống thiệp mời của Lục Thủy, nói:
“Đến lúc đó, chúng ta nhờ Tra Tra viết hộ, nàng chắc chắn sẽ rất vui.
Để nàng có thể mời người cùng thế hệ với mình, nói rằng tên của họ là do nàng viết.”
Lục Thủy:
“...”
Đông Phương Tra Tra nghe xong chắc muốn phi thăng luôn mất.
…
Chạng vạng tối.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết đang dựa trên người mình mà ngủ, thở dài một tiếng.
Mỹ nhân say giấc.
“Mộ tiểu thư, dậy thôi, đến nơi rồi.”
Lục Thủy thấy Mộ Tuyết không có phản ứng gì cả liền bóp cái mũi của nàng.
Hắn vừa mới bóp mũi thì Mộ Tuyết đã mở mắt ra, sau đó vỗ cái tay của Lục Thủy xuống, nhỏ giọng nói:
“Lục thiếu gia, muốn mỹ kiều thê tỉnh lại không phải nên hôn một cái sao?”
“Nhưng mà, Mộ tiểu thư không có kiều, chỉ mỹ mà thôi.”
Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết giơ nắm đấm lên, sau đó cắn một cái vào vai của Lục Thủy.
Lục Thủy:
“...”
Hắn thủ cái bụng mình, không nghĩ tới lại bị cắn vào vai.
Không bao lâu sau đó thì xe lửa dừng lại.
Lục Thủy cầm tay Mộ Tuyết, bắt đầu xuống xe.
Cùng nhau đi phát thiệp mời mà, nắm tay nhau là chuyện bình thường.
“Chị dâu, chị dâu, ở bên này, bên này nè.”
Giọng nói của Đông Phương Tra Tra vang lên.
Hai người Lục Thủy nhìn qua, thấy Đông Phương Tra Tra đang nhảy lên vẫy vẫy tay ở bên trong đám người.
Cảm giác đầu tiên của Lục Thủy đó chính là, ở đây có thật nhiều người.
Lục Thủy dẫn Mộ Tuyết đi tới chỗ của Đông Phương Tra Tra.
Khi Tra Tra nhìn thấy chị dâu, nàng liền vô thức lấy điện thoại di động ra chụp hình.
Tách!
Hình ảnh đã được chụp lại.
Trong hình là cảnh tượng Lục Thủy biểu đệ đang nắm lấy tay của vợ mình, bức hình vô cùng đẹp mắt.
“Ngươi đang chụp cái gì vậy?”
Mộ Tuyết đi tới bên cạnh Đông Phương Tra Tra hỏi.
“Cái này.”
Đông Phương Tra Tra đưa ảnh chụp qua cho Mộ Tuyết xem, nói:
“Chị dâu, có phải ngươi lại trở nên đẹp ra nữa rồi không?”
Bụp!
Mộ Tuyết búng vào trán Tra Tra một cái, nói:
“Đi về nhà thôi.”
Sau đó, Mộ Tuyết trả ảnh lại cho nàng.
“A.”
Đông Phương Tra Tra xoa xoa cái trán, sau đó đi ở phía trước đề dẫn đường.
Nàng nhỏ giọng nói:
“Chị dâu, ta cho ngươi biết một bí mật nè, là đường dây nội bộ đó…”
Lần này, Lục Thủy không đi ở phía sau nữa, hắn đi ở ngay bên cạnh Mộ Tuyết, nghe hai người nói chuyện phiếm với nhau.
Sau đó, hắn nghe thấy chuyện về tế đàn, tiếp đó lại nghe được việc 3 người cùng nhau làm một cái tế đàn, có thể có được ba phần thù lao.
Cuối cùng, hắn phát hiện, một người định giá năm viên linh thạch lục phẩm, nhưng mà có tới tận ba người tham gia, cho nên giá chính là một viên linh thạch thất phẩm.
Lục Thủy:
“...”
Hy vọng người khác nên thông minh lên một chút, đừng có làm loại chuyện giống như thế này.
Thực tế thì, ngay từ đầu, một cái tế đàn có thể tính cho ba bốn người, hắn dùng mức độ nhân quả để tính toán.
Người tham gia xây dựng chỉ cần nằm trong 1 trong 4 người là có quyền được đặt câu hỏi.
Ai mà ngờ rằng, cuối cùng lại có một đống người lựa chọn linh thạch.
Nhưng mà, vì lý do an toàn, đều là một người một cái tế đàn.
Lục Thủy nghĩ tới đây thì cảm thấy vô cùng tò mò, tại sao lại biết được việc này?
Ai là người tiết lộ?
Đương nhiên, thêm một cái cũng không sao cả.
“Chị dâu, ngươi nói thử xem ta có thể sẽ bị họ để mắt tới hay không?”
Đông Phương Tra Tra nhìn Mộ Tuyết rồi nói:
“Ta xây tế đàn ở rất xa trên núi, còn dùng trận pháp để che đậy nó nữa.”
“Không có vấn đề gì đâu.”
Mộ Tuyết cười nói.
Xa như thế đương nhiên là sẽ không ảnh hưởng tới Đông Phương gia rồi.
Với lại, Tra Tra cũng khôn trông coi nó, cho nên rất an toàn.
Dù có người tới để phá hủy tế đàn, thì cũng sẽ không thương tổn tới mấy người Tra Tra, đúng thật là rất an toàn.
Đông Phương Tra Tra nghe chị dâu nói xong thì cảm thấy vô cùng an tâm.
Điều chị dâu nói chắc chắn là đúng.
….
Một lúc sau.
Bọn họ đã đi tới Đông Phương gia, Đông Phương Tra Tra dẫn Lục Thủy và Mộ Tuyết đến một viện tử.
“Cha nói đây là viện tử lúc trước của tiểu di, thường xuyên được quét dọn, bên trong rất sạch sẽ.”
Đông Phương Tra Tra chỉ vào gian phòng ở giữa rồi nói:
“Ta đi vào đó xem thử rồi, có ảnh chụp tiểu di lúc còn nhỏ nữa.”
Lục Thủy và Mộ Tuyết nghe xong câu này đều nổi lên sự hiếu kỳ, sau đó đi vào bên trong.
Ba người Hương Dụ đương nhiên là ở bên ngoài chờ.
…
Xảo Vân Tông.
Ngưng Hạ nhìn Nhị trưởng lão mặc sườn xám hưu nhàn hỏi.
“Đẹp không?”
Trên sườn xám có hoa văn chìm, cho nên cũng không quá đơn điệu.
Khí chất hoàn toàn khác biệt với lúc trước.
“Không có túi.”
Giọng nói bình tĩnh của Nhị trưởng lão vang lên, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào cả.
“Quao, Tiểu Tiểu Đình đáng yêu quá đi.
Giống như búp bê vậy.”
Cửu ngồi ở một bên dùng hay tay chống cằm nhìn Nhị trưởng lão.
“Búp bê đáng yêu được như ta sao?”
Nhị trưởng lão nhìn Cửu, âm thầm đặt câu hỏi.
“Tiểu Tiểu Đình, người không đáng yêu.”
Cửu cười nói.
Sau đó, nàng quay trở lại bên cạnh Nhị trưởng lão, chọc chọc vào gương mặt của Nhị trưởng lão.
Mềm.
Ngưng Hạ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, nàng nhìn Nhị trưởng lão rồi nói:
“Không có túi mới đẹp.
Đúng rồi, có chính sự muốn hỏi ngươi.”
“Chuyện gì?”
Nhị trưởng lão biết ngay là Ngưng Hạ có chuyện gì đó.
“Có liên quan tới Lưu Hỏa.”
Ngưng Hạ nói khẽ.