Chúc cho quyển sách tiếp theo của ngươi sẽ nổi tiếng (2)
“Tọa độ?”
Lục Thủy hỏi.
Hắn cần biết tọa độ để có thể cho Bất Tử Tộc tiếp nhận.
Cô Ảnh lão nhân không dám chần chờ, sau khi báo tọa độ thì lập tức nói:
“Vương.
Mặc dù Lam Dạ Quốc khá là nguy hiểm, nhưng chúng ta có thể đi ra khỏi Lam Dạ Quốc.”
Tất cả tướng sĩ trong Anh Linh Thần Điện đều nguyệt ý chết vì Vương.
Bọn họ không sợ, cũng không hối hận.
“Không cần đâu, đã đủ rồi.”
Lục Thủy lắc đầu.
Hắn do dự một chút rồi lấy một tấm thiệp mời ra:
“Còn nhớ chuyện hôn lễ không?”
Lục Thủy nhìn Cô Ảnh lão nhân, cảm thấy hiện tại có thể cho đối phương thiệp mời được rồi.
Lần trước đã nói qua rồi, chỉ có điều là chưa phát thiệp mời.
Bây giờ bổ sung thiệp mời.
“Ta nhớ, là đầu năm.”
Cô Ảnh lão nhân lập tức trả lời.
Bọn họ làm sao có thể quên được hôn lễ của Vương và Vương hậu cơ chứ?
Chuyện này oanh động toàn bộ Lam Dạ Quốc.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ tổ chức sự kiện cho cả nước cùng chúc mừng.
“Hôn lễ được dời lên trước.”
Lục Thủy viết ba chữ Lam Dạ Quốc xuống dưới thiệp mời, sau đó đưa nó cho Cô Ảnh lão nhân:
“Không cần phải quá chú trọng nó, tùy tiện để cho vài người rảnh rỗi đi tham dự là được rồi, đừng ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của bọn họ.”
Người của Anh Linh Điện cần phải ngủ say.
Còn dân chúng của Lam Dạ Quốc, bọn họ không ở cùng một thế giới với thế giới bên ngoài, quấy rầy bọn họ là chuyện không tốt.
Sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.
Rất nhiều chuyện đều cần phải có quá trình.
Mỗi một nơi đều có một hướng đi khác nhau, phải xem thử xem tương lai của bọn họ sẽ đi về hướng nào.
Cuối cùng thì ai có thể đi xa nhất, đều là ẩn số.
“Đổi, đổi thời gian?”
Cô Ảnh lão nhân có chút kinh ngạc, bọn họ vẫn còn đang trong quá trình chuẩn bị quà, nếu như nó được dời lên quá sớm thì sẽ không kịp.
Hắn vội vàng xem thời gian, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Còn hơn ba mươi, bốn mươi ngày nữa, vẫn kịp.
Còn dư thời gian nữa.
Còn việc Vương bảo rằng không nên quấy rầy tới những người khác…
Vì có thể được nằm trong danh sách tham dự, bọn họ đã phải lựa chọn rất lâu.
Mấy người bình thường không thấy tiếng tăm gì, lúc này lại vô cùng sinh long hoạt hổ.
Bọn họ chỉ có thể đi tối đa được 9 người, nhiều hơn thì sẽ không thích hợp cho lắm.
Thực ra thì 9 người cũng đã là rất nhiều rồi.
“Ừ, sớm hơn gần hai tháng, có ảnh hưởng gì tới các ngươi không?”
Lục Thủy hỏi.
“Không ảnh hưởng.”
Cô Ảnh lão nhân lắc đầu.
Chuyện này đương nhiên là không có ảnh hưởng gì rồi.
“Vậy là được.”
Lục Thủy khẽ gật đầu:
“Ta sẽ đi một chuyến tới Không Minh Hải Vực, để bảo đảm tế đàn bên phía các ngươi sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Hôn lễ thì chỉ cần tới đúng giờ là được.”
“Vâng, Vương.”
Cô Ảnh lão nhân cúi đầu cung kính nói.
Sau đó, Lục Thủy để cho Cô Ảnh lão nhân quay trở về.
Đương nhiên là phải mời Lam Dạ Quốc, họ giúp hắn không ít việc.
Lục Thủy tiếp tục đọc sách, có lẽ không có ai cần hắn phải tự mình liên hệ cả.
Cha vợ thì không cần mời.
Minh Nguyệt thì mời không nổi.
…
Nam Thành.
Trong một cửa tiệm ở bên đường.
“Lão bản, cho một cái hotdog, loại rẻ nhất ấy.”
Giọng nói của Sơ Vũ vang lên.
Kiếm Lạc đang ngồi ở bên cạnh đọc sách liếc hắn Sơ Vũ một cái, nói:
“Đã không có tiền rồi mà còn đưa cho người khác ăn, nghèo mà vẫn sĩ diện.”
“Tiên tử không dính khói lửa trần gian như ngươi thì biết cái gì chứ?”
Sơ Vũ cầm hotdog lên rồi nhìn sang Kiếm Lạc, nói:
“Cái này gọi là xây dựng nhân mạch, tiền bối là một đại năng.
Chúng ta hiếu kính tiền bối một chút, sau này có gặp nguy hiểm, tiền bối sẽ nhắc nhở chúng ta.”
Kiếm Lạc hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục đọc sách.
Nàng muốn tốt nghiệp, cho nên đương nhiên là phải cố gắng.
Nàng đã mua được thứ mà mình muốn mua rồi, một hai ngày nữa sẽ giao tới.
Cảm giác mua đồ mà không cần phải nhìn sắc mặt Sơ Vũ đúng là rất sảng khoái.
“Nói mới nhớ, ngươi không định mua quần áo à?”
Sơ Vũ nhìn đồng phục của Kiếm Lạc, tò mò hỏi.
Kiếm Lạc cứ mặc hai bộ quần áo này, còn lại thì đều là trang phục khá là nhẹ nhàng, thiên hướng cổ trang, cũng có một vài cái tiên váy, nhưng mà không thích hợp để mặc.
Khi ra khỏi cửa, Kiếm Lạc rất ít khi mặc tiên váy, nhất là lúc cần động thủ.
Khi không cần phải động thủ, nàng liền sẽ thể hiện ra sự vô tri của mình.
Nếu như cần phải động thủ, thì nàng sẽ không còn vô tri như thế nữa.
Kiếm Lạc nhìn Sơ Vũ một cái, không nói gì nữa.
Chỉ có hai trăm đồng thôi, không đủ.
“Hiểu rồi, không có tiền.”
Sơ Vũ tỏ vẻ đã hiểu, hắn cũng đã cảm nhận qua rồi.
“Không phải là ngươi muốn nổi giận đó chứ?”
Kiếm Lạc nhìn Sơ Vũ rồi nói:
“Ta dùng linh thạch để đổi với ngươi.”
“Nhắn vào trong quyển sách trước của ta rằng ta chắc chắn sẽ nổi tiếng.”
Sơ Vũ nói.
“Có bệnh.”
Kiếm Lạc bình tĩnh nói một câu.
Sau đó, nàng lấy điện thoại ra, lưu lại một câu.
“Được rồi.”
Kiếm Lạc lại nói.
Sơ Vũ kinh ngạc, hắn nhìn xuống điện thoại, phát hiện đúng là nhận được một tin nhắn:
“Logic hỗn loạn, còn ngược đãi nữ chính, tên cặn bã.
Quyển sách tiếp theo chắc chắn sẽ nổi tiếng.”
Sơ Vũ quay đầu sang nhìn Kiếm Lạc.
Kiếm Lạc trốn tránh ánh mắt của hắn, nàng không dám đối mặt với Sơ Vũ.
Mặt của Kiếm Lạc cũng đỏ rần cả lên.
“Đêm nay chúng ta sẽ thảo luận với nhau về vấn đề logic ở đại sảnh.”
Sơ Vũ nói.
Hiện tại không có thời gian để thảo luận, phải tới trường học.
Kiếm Lạc không nói chuyện, chỉ yên lặng cúi đầu đọc sách.
Không lâu sau, Sơ Vũ đã đi tới cửa sổ của phòng an ninh, hắn thấy chú bảo vệ đang chuẩn bị ăn mì tôm.
“Chú ơi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Sơ Vũ đưa hotdog ra rồi nói:
“Lần này ta có thể nổi tiếng chứ?”
Chú bảo vệ nhìn Sơ Vũ rồi gật đầu nói:
“Chúc mừng, sắp nổi rồi.”
“Khà khà khà.”
Sơ Vũ cười nói:
“Chú khách khí rồi.”
“Đạo đức giả.”
Có một giọng nói đột nhiên vang lên.
Đương nhiên là không có ai để ý tới cả.
Chú bảo vệ nhìn Sơ Vũ rồi nói:
“Có mấy lời cần các ngươi truyền đạt giúp ta.”
Hắn bỏ hotdog vào trong mì tôm, có thêm đồ ăn, coi như cũng không tệ.
“Là cái gì?”
Sơ Vũ tò mò hỏi.
“Một giọt máu tươi của Bất Tử Tộc ngươi có thể giúp được hắn.”
Chú bảo vệ nói.
“Được.”
Mặc dù Sơ Vũ không hiểu ý lời này là gì, nhưng mà hắn vẫn gật đầu nói:
“Một chút nữa ta sẽ nói với bọn họ.”
Sau đó, hai người Sơ Vũ liền biến mất ở cửa sổ phòng an ninh.
Chủ bảo vệ kinh ngạc nhìn về phương hướng mà Sơ Vũ rời đi.
“Đến cùng là đã đạt được kỳ ngộ gì vậy? Lại có thể dùng việc viết sách để kiếm tiền.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thủy dẫn Mộ Tuyết rời khỏi Mộ gia.
Chuyến đi đầu tiên là tới Đông Phương gia.
Đông Phương gia cũng không cách Mộ gia quá xa, có thể tới đó trước khi mặt trời lặn.
“Tạm biệt tỷ tỷ.”
Nhã Lâm phất tay la lên.
Mộ Tuyết cũng vẫy tay tạm biệt.
Mộ Tuyết thấy Nhã Lâm vừa dùng tay ôm chặt Hỏa Vân Thú vừa phất tay với mình, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lúc này, Hỏa Vân Thú đã sắp bị Nhã Lâm ôm chặt tới chết luôn rồi.
Một lúc sau, Mộ Tuyết đã không nhìn thấy được mấy người Nhã Lâm nữa.
Nhưng mà nàng sẽ rất nhanh sẽ trở lại, cho nên chẳng thành vấn đề gì cả.
Lúc về sẽ bồi mấy người Nhã Lâm chơi một khoảng thời gian.
Có lẽ cũng phải gần một tháng.
Chuyến đi này, có lẽ sẽ kéo dài khoảng bảy ngày.
Còn một tháng nữa mới xuất giá.
“Lục thiếu gia, Chân Linh không đi chung với chúng ta sao?”
Mộ Tuyết tò mò hỏi.
Mấy người Chân Linh không đi chung xe với bọn họ.
“Quay về chuẩn bị một chút đồ, bọn họ sẽ đợi chúng ta ở Xảo Vân Tông.”
Lục Thủy giải thích.
Mộ Tuyết gật gật đầu.
Nàng đã từng nghe Thiên Nữ Chưởng Môn nói qua về việc này, nói có rất nhiều người lựa chọn linh thạch, nếu như Thiên Nữ Tông mà mời người với quy mô lớn như thế, chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Phải tiêu tốn quá nhiều.
Mộ Tuyết cũng không quan tâm quá nhiều tới việc này, những thứ này đối với Lục gia mà nói, thực ra cũng chẳng là gì cả.
Tài nguyên của Lục gia còn nhiều hơn người khác nghĩ rất nhiều,
Những linh dược ở sau núi cũng không phải là thứ mà có thể tùy tiện dùng linh thạch là mua được.
Đừng nói chi tới việc bọn họ còn có một gốc trà Ngộ Đạo.
Số lượng linh thạch mà Lục Thủy tiêu tốn chẳng đáng là gì cả,
Chỉ có điều, không dễ lấy chúng ra cho lắm.
Mặc dù Lục gia không hạn chế Lục Thủy, nhưng mà hắn cũng không thể tùy tiện lấy đi được.
Đương nhiên, nếu như chính hắn đi lấy thì sẽ dễ dàng hơn một chút.
Cũng chẳng có ai dám hỏi cả, Lục thủy nói cái gì chính là cái đó.
Ai dám chất vấn?
Cùng làm là thông báo với Tộc trưởng mà thôi.
Tộc trưởng không nói gì, bọn họ cũng chẳng thể làm gì được.