Chúc cho quyển sách tiếp theo của ngươi sẽ nổi tiếng(1)
Khi trời còn chưa sáng.
Mộ Tuyết mở mắt ra, nàng định đi làm đồ ăn sáng, Lục Thủy đã rất lâu không ăn được bữa sáng do nàng làm rồi.
Chỉ có điều, khi nàng vừa định ngồi dậy, thì lập tức cảm thấy tóc mình bị kéo một cái.
“A.”
Có hơi đau.
Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ nằm xuống.
Sau đó, nàng nhìn sang phía người đang nằm đưa lưng về phía nàng mà ngủ - Lục Thủy.
Sáng sớm thức dậy, thứ đầu tiên thấy vậy mà không phải là mặt, xem ra là không chào đón vợ của mình rồi.
Ghi thêm một bút nữa.
Nhưng mà cũng phải dậy trước rồi mới ghi được.
Nàng đẩy Lục thiếu gia ra.
“Lục thiếu gia, ngươi lại đè tóc của ta.”
Lục Thủy vốn dĩ đang ngủ, bị lay một cái liền mở mắt ra, xoay người lại nhìn Mộ Tuyết, trên tay hắn ngưng tụ ra một cây kéo:
“Mộ tiểu thư, ngươi cần phải cắt tóc.”
Mộ Tuyết lạnh lùng nhìn Lục Thủy, giọng nói cũng lạnh như băng:
“Lục thiếu gia, ngươi thử chạm vào tóc của ta thử xem.”
“Tóc dài có gì tốt cơ chứ.”
Lục Thủy ngồi dậy, không đè tóc của Mộ Tuyết nữa.
Lúc này, Mộ Tuyết mới chỉnh sửa lại tóc của mình, sau đó tùy ý cột lại.
“Sắp lập gia đình rồi, cắt tóc ngắn đi thì làm sao lấy chồng được?”
Mộ Tuyết trừng mắt nhìn Lục Thủy.
Tu Chân Giới vẫn sống ở trong thời đại xưa, tất cả mọi người đều quen với việc để tóc dài.
Lấy chồng mà tóc không để dài, nàng cứ cảm thấy khác biệt như thế nào ấy.
Giống như không phải đang sống cùng một thời đại với mọi người vậy.
Mặc dù vốn dĩ cũng không có sống cùng một thời đại, nhưng mà Mộ Tuyết cũng rất thích để tóc dài.
Ở kiếp trước, cũng do bản thân mình để tóc dài, cho nên Lục Thủy mới thích.
Nàng sẽ không để tóc ngắn vào lúc mình lập gia đình đâu.
Lỡ đâu Lục Thủy sẽ không còn kinh diễm như khi nàng để tóc dài nữa thì sao?
“Đúng rồi.”
Mộ Tuyết đột nhiên nhìn sang Lục Thủy rồi nói:
“Lục thiếu gia có nghĩ rằng sắp tới lúc gả đi rồi, ta nên nghiêm túc một chút hay không?”
“Hả?”
Lục Thủy sửng sốt một chút, lập tức nói:
“Mộ tiểu thư, có đôi khi muốn cười thì hãy cứ cười đi.
Sắp tới ngày đại hôn rồi, nên thả lỏng một chút, không cần phải nghiêm túc như thế.”
“Hừ!”
Mộ Tuyết quay đầu sang một bên:
“Ta không cười, Lục thiếu ta tự mình cười đi.”
Sau đó, Mộ Tuyết sửa sang lại quần áo của mình, trước khi rời đi nàng nói:
“Đúng rồi, Lục thiếu gia nên dậy sớm một chút, ta định đi làm bữa sáng, nhớ phải tới giúp đó.”
Mộ Tuyết nói xong liền biến thành ánh sáng màu tìm rồi biến mất.
Lục Thủy:
“...”
Hắn cảm giác mình rất lỗ.
Mộ Tuyết không cười sao mà được chứ?
Độ thiện cảm đã lên tới cao như vậy rồi.
…
Sáng sớm.
Lục Thủy đi tới viện tử nơi mà Mộ Tuyết đang ở, chờ Mộ Tuyết đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Mộ Tuyết đi ra với một chiếc váy dài và một mái tóc được chiếc dây đỏ cột lại, nàng đi tới bên cạnh Lục Thủy.
Nhìn qua thì trông rất giống như một người đang chuẩn bị xuống bếp.
“Lục thiếu gia chờ có lâu không?”
Mộ Tuyết hỏi.
“Đã tới được ba phút rồi.”
Lục Thủy khẽ gật đầu:
“Có hơi lâu.”
Mộ Tuyết liếc Lục Thủy, không nói gì nữa, lấy quyển sổ nhỏ ra.
Đêm nay nàng sẽ thực thi chính nghĩa.
Sau khi ghi xong rồi nàng mới quay qua hỏi Lục Thủy:
“Lục thiếu gia muốn ăn cái gì?”
“Sườn xào chua ngọt.”
Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết gật đầu tỏ vẻ mình đã biết rồi:
“Được, vậy ta sẽ làm cháo nấm với thịt nạc nổi tiếng.”
Lục Thủy:
“...”
…
Phòng bếp.
Lục Thủy giúp Mộ Tuyết rửa những thứ cần thiết, sau đó lấy các dụng cụ ra.
“Mộ tiểu thư, xin mời.”
Lúc này, Mộ Tuyết cũng đã vo gạo xong rồi, đang nấu nó lên.
Vừa đúng lúc có thể làm thứ mà Lục Thủy đã chuẩn bị.
Nàng đưa tay ra, ý bảo Lục Thủy xắn tay áo của nàng lên.
Lục Thủy cẩn thận xắn tay áo của Mộ Tuyết lên.
Lúc này, Mộ Tuyết mới bắt đầu xắt thịt và nấm hương.
Lục Thủy ngồi ở bên cạnh nhìn nàng, không còn việc của hắn nữa rồi.
“Lục thiếu gia, ngươi nhìn ta xắt chúng như thế nào này, sau này ngươi sẽ phải làm lại cho ta ăn.”
Mộ Tuyết nói.
Lục Thủy nhìn chằm chằm Mộ Tuyết rồi gật đầu nói:
“Được.”
Mộ Tuyết xắt xong rồi thì nhìn sang Lục Thủy đang ở bên cạnh, Lục Thủy vẫn còn đang nhìn chằm chằm nàng.
“Lục thiếu gia, ngươi đã biết cách xắt thịt chưa?”
“Hả? Xắt xong rồi à?”
“Lục thiếu gia, chú tâm vào.”
“Ta rất chú tâm mà, chú tâm nhìn Mộ tiểu thư.”
“...”
Ngươi nghĩ rằng khen ta vài câu thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi à?
“Vậy thì lần sau ta sẽ dạy ngươi.”
Giọng nói của Mộ Tuyết còn lẫn ý cười vào trong đó.
Dạy Lục Thủy cũng là một chuyện rất vui vẻ.
Kiếp trước hình như nàng cũng đã từng dạy hắn rồi.
Đúng thế, Lục Thủy nhớ rất rõ, ở kiếp trước, Mộ Tuyết đã từng dạy hắn rất nhiều lần.
Hắn cũng không phải là hoàn toàn không biết.
Chẳng qua là, ngoài miệng thì Mộ Tuyết bảo sẽ để cho hắn xuống bếp, nhưng trên thực tế thì gần như không cho hắn cơ hội đó.
Cho nên, hắn chưa bao giờ học cả, chỉ nhìn Mộ Tuyết mà thôi.
Nhìn nàng vui hơn nhiều so với việc nhìn Thiên Địa Trận Văn…
Lục Thủy lấy lại tinh thần, hắn có phải đã rơi vào mỹ nhân kế của Mộ Tuyết rồi hay không?
Không cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn, mà lại chạy tới đây trầm mê sắc đẹp.
Sao có thể chứ?
Chỉ là nhìn Mộ Tuyết thôi mà.
Nhìn thêm một chút nữa thôi.
Một lúc sau.
Trên tay Lục Thủy bưng một chén cháo, hắn nhìn Mộ Tuyết rời đi.
“Lục thiếu gia, ngươi phải ăn cho hết nó trước khi ta trở về đó.”
Mộ Tuyết nói xong liền đi tới viện tử của Đường di.
Vừa nãy, Lục Thủy và Mộ Tuyết đã ăn một chén cháo rồi.
Làm gì có chuyện Mộ Tuyết sẽ để lại cho hắn một chén cháo rồi rời đi, không quan tâm hắn có ăn hay không được.
Lục Thủy tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi xuống, vừa ăn cháo vừa đọc sách.
Vô cùng nhàn hạ.
Tu vi của hắn càng ngày càng tới gần 6.3, có lẽ ngày mai sẽ tới được mức đó.
Gần như là không lãng phí ngày nào cả.
Chủ yếu là do mấy ngày trước không có Mộ Tuyết ở bên cạnh hắn, cho nên tốc độ tiến giai của hắn vẫn luôn rất ổn định.
Bây giờ mặc dù sẽ có ảnh hưởng đôi chút, nhưng phần lớn ảnh hưởng đều xuất hiện vào buổi tối.
Vẫn ổn.
“Theo sự tăng cao của cảnh giới, trực giác cũng càng ngày càng mãnh liệt.”
Lục Thủy nhìn Thiên Đại Trận Văn, có chút bất đắc dĩ.
Xem ra, hắn phải phải trực tiếp thăng lên tới thất giai mới được.
“Không biết Mộ Tuyết có cái trực giác này hay không?”
“Có lẽ là không.”
Mộ Tuyết không có tu vi, cho nên nàng có lẽ sẽ không có trực giác này.
Việc này rất khó.
Nhưng mà mệnh lý của bọn họ gần như là dính liền với nhau, nếu như trực giác quá mãnh liệt, thì sẽ có thể ảnh hưởng tới Mộ Tuyết.
Lục Thủy không suy nghĩ nhiều nữa, yên tâm nhìn Thiên Địa Trận Văn.
Về phương diện tế đàn, người nên tham dự đều tham dự cả rồi, bây giờ chỉ còn chờ đợi kết quả nữa mà thôi.
Trễ nhất là tháng 12 này, hắn sẽ có thể giải quyết được tam khỏa tinh.
Có đủ thời gian để cho bọn họ hoàn thành, nếu như vẫn không hoàn thành, vậy có lẽ là do không đặt nó ở trong lòng.
Như thế cũng tốt, có thể bớt đi rất nhiều linh thạch.
Nhưng mà, người chọn linh thạch đều rất liều mạng.
Dù sao thì linh thạch cũng là thật sự, vấn đề cũng có chút hên xui.
Lục Thủy nghĩ tới đây liền nhớ tới Lam Dạ Quốc, hình như vẫn chưa hỏi tình hình của bọn họ.
Lục Thủy lập tức lấy Anh Linh Điện ra, triệu hoán Cô Ảnh lão nhân.
Rất nhanh, hình dáng của Cô Ảnh lão nhân đã xuất hiện trước mặt Lục Thủy.
“Vương.”
Cô Ảnh lão nhân cúi người hành lễ, cung kính nói.
“Đã chuẩn bị gì cho việc xây dựng tế đàn chưa?”
Lục Thủy hỏi.
Nếu như vẫn chưa, thì cũng không sao cả, thật ra thì cũng không cần tới.
Mấy trăm ngàn tế đàn của Trùng Cốc, còn có cả bên Tịnh Thổ và Hải Yêu nữa, tóm lại là có rất nhiều rồi.
Hắn tuyệt đối không thiếu tế đàn.
Nhưng mà, Lam Dạ Quốc lại khá là đặc biệt, chỗ đó có lẽ có thể cung cấp được rất nhiều cam lộ dư trạch.
Thế nhưng, Lam Dạ Quốc có mối liên hệ nhất định với Thiên Sinh Thần, cho nên rất dễ bị phát hiện.
Ngay cả Lục Thủy, hắn cũng phải tự mình đi một chuyến tới Không Minh Hải Vực thì mới có thể yên tâm được.
“Đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ Vương hạ lệnh mà thôi.”
Cô Ảnh lão nhân nói.
Chuyện của Vương, bọn họ dám chần chờ sao? Lập tức lấy ra tế đàn ngay trong ngày.
Nếu không phải là có nguy hiểm, thì bọn họ có thể đã xây nên vô số tế đàn rồi.
Mở đường cho Vương.
Lục Thủy:
“...”
Đây chắc chắn là cái tế đàn được xây dựng nhanh nhất.