Đại trưởng lão sẽ lấy vợ sao? (1)
Tam Trưởng lão từ từ nhắm hai mắt lại, dựa ra đằng sau.
Lục gia thật sự có loại người này sao?
Đại Trưởng lão?
Hay là Phong Sương Hà?
Bên trong Phong Sương Hà có bí mật, cái này hắn chỉ biết có chút đó.
Nhưng dưới tình huống bình thường, chỉ có Đại Trưởng lão mới có thể đi vào trung tâm bí mật của Phong Sương Hà.
Hoặc là lúc sắp thay đổi, Nhị Trưởng lão mới có thể đi vào.
Đây là quy củ của Lục gia.
Không có sự đồng ý của Đại Trưởng lão, những người khác có muốn cũng không thể.
Không trở thành Trưởng lão thì sẽ không biết tới bí mật của Phong Sương Hà.
Nhưng, dù nhìn thế nào cũng thấy không quá giống.
‘Trước chờ hôn lễ kết thúc đã.’
Trước mắt, Tam Trưởng lão cần phải để ý đến hôn lễ của Lục Thủy.
Chuyện này hoàn thành rồi, hắn mới dư lực đi điều tra những chuyện khác.
Trước mắt hắn cần ở đây, những người khác cũng cần cảnh giác bốn phía.
Thành hôn của Lục Thủy rất dễ cho những người khác cơ hội, không thể để chút vấn đề nào phát sinh.
Đây là điều cốt yếu của Lục gia.
Chờ Lục Thủy thành thân xong rồi hẵng nói những chuyện khác đi.
Thời gian hơn một tháng, chớp mắt là qua.
Hôn lễ lại liên tục được đẩy lên sớm hơn.
Vợ chồng Lục Cổ, coi như cá nhân.
…
Lục Thủy đi trên đường.
Phía trước là Mộ Tuyết và Đông Phương Trà Trà.
Các nàng đang thám hiểm.
Trốn trưởng bối chạy ra ngoài Đông Phương gia.
“...”
Thứ đồ chơi này còn muốn tránh sao?
Có điều Đông Phương gia mặc dù hơi nhỏ, nhưng Linh Thú Viên luôn luôn có.
Còn không bằng qua bên kia thám hiểm.
Bắt hai con đi lén lút nướng.
Hẳn là sẽ không ai phát hiện.
Bị phát hiện thì cũng là Đông Phương Tra Tra sai, bắt đi giam.
Hắn đã từng bị Đông Phương Tra Tra hố, bị bắt phạt đứng, còn bị bắt xách thùng phạt đứng.
Nói đến, Đông Phương Tra Tra rất lâu rồi không bị phạt, tiễn nàng đoạn đường cũng tốt.
Đáng tiếc…
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết một chút, lần này không dễ giúp Đông Phương Tra Tra tìm cơ duyên.
Về sau có cơ hội lại nói đi.
Sau đó, bọn hắn đi ra khỏi Đông Phương gia, đi dạo quanh đó hồi lâu.
Cuối cùng tới một công viên trò chơi.
Nơi này còn có thể chèo thuyền.
A, còn có bánh xe Ferris.
Ừm, có thể đi thử.
“Chị dâu, chị dâu, chúng ta ngồi bánh xe Ferris đi.” Đông Phương Tra Tra nói trước.
Lục Thủy: “...”
Tìm một chỗ đào hố cho nàng đi.
Đông Phương Tra Tra vẫn luôn nhảy nhót ở bên ngoài, không tốt lắm.
Nên nhập thổ vi an sớm một chút.
“Ta đi cùng Hương Dụ các nàng, chị dâu đi cùng biểu đệ Lục Thủy.” Đông Phương Trà Trà lại nói.
Lục Thủy: “...”
Người sống nha, vẫn nên nhảy nhót trên mặt đất thì hơn.
Chân Võ một mình ở phía dưới chờ đợi.
Hắn cần biết rõ cấu trúc nơi này, mặc dù tối hôm qua đã tìm hiểu kĩ, nhưng bây giờ vẫn nên quan sát thêm.
Suốt cả ngày.
Lục Thủy theo các nàng đi dạo khắp nơi.
Tận đến khi chạng vạng tối mới trở về ăn cơm.
“Chị dâu bao giờ lại đến nhà ta nữa vậy?” Trở về, Đông Phương Trà Trà hỏi Mộ Tuyết bên cạnh.
Mộ Tuyết nhìn Trà Trà, cười hỏi:
“Vẫn muốn mang chúng ta đi chơi chỗ khác nữa sao?”
“Không phải đâu, chủ yếu là cha sẽ cho ta tiền để đưa mọi người đi chơi.
Như vậy ta liền có tiền.” Đông Phương Trà Trà vui vẻ nói.
Mộ Tuyết nhẹ cười, nhẹ nhàng búng trán Trà Trà một cái.
Đắc ý vênh váo.
Nếu như Lục Thủy không để ý, vậy lần sau lại đến?
Hẳn là cần chờ một đoạn thời gian, chờ em gái của hắn sinh ra, có thể cả nhà sẽ đến Đông Phương gia một vài ngày.
Cẩn thận nghĩ lại, có lẽ không nên mang muội muội tới.
Đông Phương Tra Tra quá nguy hiểm.
…
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng.
Lục Thủy mở mắt ra, nhìn Mộ Tuyết đang nằm ngủ bên cạnh một chút.
Ừm, ngủ say.
Tóc có chút rối, có hơi muốn giúp nàng để ý một chút.
Đầu trọc cũng không tệ.
Chờ Mộ Tuyết tỉnh lại, hẳn sẽ rất kinh hỉ đi?
Được rồi, hôm nay có chính sự.
Để hôm khác đi.
Dù sao kế hoạch tiếp theo cũng không phải ngồi xe lăn.
Lục Thủy tới gần Mộ Tuyết, nhẹ nhàng di chuyển tay, nắm tay đặt trên bụng Mộ Tuyết.
Mềm nhũn, không có chút thịt nào.
‘Lát lại ôm một chút, xem có phải lại thua lỗ nữa không.’
Nghĩ như vậy, Lục Thủy thử cảm giác, muốn xem xem có dấu hiệu sinh mệnh ngưng tụ hay không.
Không có.
Có lẽ là cảm giác chưa đủ, thử lại.
Một lát sau.
Vẫn không có.
Lại thêm chút lực đi.
Một lát sau.
Thật đáng tiếc, kết quả không thay đổi.
Lần này dùng sức mạnh thiên địa.
Một lát sau.
Lục Thủy thở dài trong lòng.
Vả mặt thất bại.
“Lục Thiếu gia, hay là lại cảm giác thử lại lần nữa đi?” Giọng nói của Mộ Tuyết đột nhiên vang lên.
Bởi vì Lục Thủy cảm giác liên tục nên đã đánh thức nàng.
“Tối hôm qua không phải đã thử qua rồi sao?” Lục Thủy ngược lại không thu tay về, nhéo bụng Mộ Tuyết một chút.
Vặn vặn không biết có thể phát ra tiếng hay không.
“Thế nhưng bụng không có phản ứng gì, thử lại lần nữa, biết đâu lại có.” Nói rồi, Mộ Tuyết giơ tay bắt lấy tay Lục Thủy.
Dường như biết trong đầu Lục Thủy chứa cái gì.
“Cấy giống cũng cần thời gian.” Lục Thủy nói.
“Lục Thiếu gia có thể cảm giác xem có hiện tượng như vậy hay không.” Mộ Tuyết tới gần Lục Thủy.
“...”
Sự thật chứng minh, cuối cùng cũng không cảm giác được cái gì.
…
Nhà ga Đông Phương gia.
Đông Phương Trà Trà tạm biệt cha mẹ mình.
“Mẹ, cha, hai người không cần tiễn đâu, trở về đi.”
Mộc Cận chỉ vẫy tay.
Đông Phương Dạ Minh ăn bữa sáng nhìn con gái vẫy tay.
Đợi xe lửa đi rồi, Đông Phương Dạ Minh mới mang theo vợ trở về:
“Về thôi, con gái lớn rồi, chỉ thích chạy loạn.”
“Trong khoảng thời gian này sẽ không có người nhao nhao đòi ta nấu cơm nữa.”
“Lê Âm cũng đã có mang đứa thứ hai, chúng ta có nên cố gắng chút hay không?”
“Nếu quá nhàn, Trà Trà sẽ giúp chúng ta bận rộn.” Mộc Cận đưa điểm tâm trên tay cho Đông Phương Dạ Minh.
“Không phải nàng muốn làm tỷ tỷ sao? Nàng trông cậy Trà Trà sẽ kế thừa tài nấu nướng của mình sao?” Đông Phương Dạ Minh nhận lấy điểm tâm, bắt đầu ăn.
“Nhỡ đâu đứa thứ hai cũng giống Trà Trà thì sao?”
“Vậy không phải cũng tốt sao? Con gái ngoại trừ đầu óc ở bên ngoài không dễ dùng lắm ra, cũng không có vấn đề gì khác.”
“Cũng đúng, vậy con trai hay con gái thì tốt hơn?”
“Thông minh một chút thì tốt nhất là con trai, còn không quá thông minh, có lẽ con gái sẽ tốt hơn.”
“Gọi là gì?”
“Đông Phương Diệp Diệp.”
“Nghe đã thấy là tên của con gái, cái còn lại đâu?”
“Đông Phương Đản Đản, tên của con trai.”
“Đêm nay ăn trứng luộc nước trà đi.”
“Thêm phần cơm trứng chiên đi.”
“Được.”
Hai người một đường đi về nhà.