Đại Trưởng lão sẽ lấy vợ sao? (2)
Trên hòn đảo trôi nổi giữa không trung của Tiên Đình.
Năm người tụ tập cùng một chỗ.
“Cổ thành Họa Loạn xuất hiện dị biến, mặc dù nhìn như không có vấn đề gì, nhưng bên trong có thần huyết, nếu như có thể lấy được, sẽ trực tiếp tăng nhanh tiến độ.” Tiền bối chủ trì công việc nói.
“Ta đi ngang qua đó một lần, xung quanh xuất hiện dòng máu, cảm giác dị thường bất phàm.
Quả thật có lợi ích nhất định với tiến độ.
Nhưng rất khó thu hoạch.” Cao Viễn nói.
Hắn gần đây bình thường đều ở trên biển.
Có đôi khi muốn lôi kéo một vài người ở trên biển, đây đều là chút tài nguyên.
Đương nhiên không nên bỏ qua.
Thậm chí bọn hắn còn bao đưa đón.
Có thể nói, hành vi của bọn hắn không có chỗ nào bắt bẻ được.
Đây cũng là lí do vì sao tiến độ bọn hắn có thể nhanh như vậy.
Nhìn có vẻ như không liên quan, nhưng lại có lợi ích to lớn.
Mấy người Tiên Quân Thái Nhất cũng cảm thán.
Bọn hắn chắc chắn không thể làm được đến tình trạng này.
Thân là Tiên Quân, vốn cao cao tại thượng, đi mời đã là cực hạn, còn đưa đón?
Đơn giản là đang vũ nhục bọn hắn.
Cho nên bọn hắn không có khả năng đưa ra loại đề nghị này.
Đây chính là lí do vì sao bọn hắn quyết không nhúng tay vào quyết sách.
Thời đại đã thay đổi.
Bọn hắn không thể lập tức dung nhập, vậy thì cứ để cho người có thể dung nhập xử lý tất cả.
“Có đáng để tốn sức lực vào đó không?” Có người hỏi.
“Có điềm lành dư trạch ở đó, vậy giá trị sẽ rất thấp.
Nhưng nếu như không có dư trạch, vậy giá trị sẽ rất cao.” Cao Viễn nói.
Nhất thời, tất cả mọi người rơi vào trầm mặc.
Bởi vì dư trạch không phải vô cùng vô tận.
Có thể lấy xong trong một ngày.
Cũng có thể là nửa năm, hoặc là một năm.
Như vậy, tiến độ của bọn hắn sẽ hạ xuống một đường dài.
“Ta cảm thấy có thể tranh thủ.” Tiền bối cầm đầu nhìn những người khác, nói:
“Các ngươi cảm thấy thế nào?”
“Vì sau này, phân ra mười mấy người quả thật cũng không có gì.
Nếu như điềm lành dư trạch kết thục, vậy nhất định phải tìm phương pháp thay thế mới.” Ma Kiếm Trảm Đồ nói.
“Nhưng người của chúng ta đã bắt đầu xây dựng tế đàn.
Lại phân người đi nữa.
Này lên kia xuống, nhỡ đâu lại thiếu một phần thì sao?
Sai một ly đi một dặm.” Thích Vân Tích phân tích.
“Cho dù đồng ý, chúng ta cũng không có cách nào phân thân ra được, nhất định phải có những người khác nữa.
Yếu hoàn toàn không đủ.” Cao Viễn nói.
“Vân Đoan Tam Tiên thì sao?” Tiền bối chủ trì công việc đột nhiên hỏi.
“Nếu như chỉ có ba người bọn hắn, ngược lại không có vấn đề gì, nhưng thuyết phục bọn hắn cũng không dễ dàng.” Thích Vân Tích nhìn tiền bối chủ trì công việc, nói.
Lúc này chỉ có thể tìm ba vị Tiên Quân.
“Vậy cứ quyết định như thế nhé?” Tiền bối chủ trì công việc nhìn những người còn lại.
Những người khác khẽ gật đầu.
Chỉ là thiếu mất ba người, hẳn là sẽ không ảnh hưởng quá nhiều.
“Cuối cùng là ai đi xây tế đàn vậy?” Cao Viễn đột nhiên tò mò hỏi.
Mấy người bọn hắn đều nhìn về phía tiền bối chủ trì công việc, muốn biết đáp án.
“Là Chiến Thần, nhưng cụ thể Chiến Thần đi đâu, ta cũng không biết.” Tiền bối chủ trì công việc, tôi cũng rất tò mò, nhưng hắn sẽ không thể biết được đáp án.
Có lẽ chỉ có ba vị kia mới hiểu.
…
Đại Sơn Vô Tận.
Nơi này có vô số côn trùng ẩn náu kín, nếu như có người ngoài đi vào, sẽ kinh động đến đám côn trùng.
Một cái bẫy đáng sợ.
Thời điểm người Trùng Cốc đáng sợ nhất chính là khi xung quanh bọn họ có vô số côn trùng bao quanh.
Lúc này chính là lúc như vậy.
Có điều cũng có vô số côn trùng đang xây dựng tế đàn.
Nói mấy triệu tế đàn cũng không quá.
‘Thật sự là một lũ điên.’
Chiến Thần nhìn Đại Sơn Vô Tận, lắc đầu thở dài.
Hắn lúc này cũng đang ở trong phạm vi Trùng Cốc.
Thuộc về một thành viên của Trùng Cốc.
Chỉ là…
Hắn nhìn hai bên trái phải đỉnh núi, cau mày.
Bên trái là một thiếu nữ mặc áo bào đen, dường như trốn ở trong bóng tối, có chút tối.
Bên phải lại giống như tản ra kinh quang, trấn áp tà ma.
Thần Chúng, Nữ Thần Hắc Ám.
Phật Môn, Diệu Tôn Cổ Phật.
Những người này thế mà cũng tới Trùng Cốc.
Theo suy nghĩ của Chiến Thần, Nữ Thần Hắc Ám hẳn là đến Xảo Vân Tông và Bách Hoa Cốc, Diệu Tôn Cổ Phật hẳn là đến Kiều gia mới đúng.
Tại sao lại đến Trùng Cốc?
Đạo Tông và Kiếm Nhất Phong, bọn hắn quả thật không muốn đi.
Chủ yếu là Đạo Tông thời Viễn Cổ thanh danh quá lớn, mà Kiếm Nhất Phong lại là truyền thừa của Kiếm Nhất.
Người có tên cây có bóng, bọn hắn không muốn tới gần hai nơi kia.
Xảo Vân Tông và Bách Hoa Cốc phù hợp với nữ giới, Ẩn Thiên Tông quá mức phiền phức, Kiều gia là lựa chọn tốt nhất trong đó.
Cho nên Chiến Thần chọn Trùng Cốc, tránh chạm mặt những người khác.
Nhưng…
Những người kia có lẽ cũng cùng suy nghĩ với hắn.
Diệu Tôn Cổ Phật thì có thể hiểu được, nhưng Nữ THần Hắc Ám sao lại ở đây?
Nữ Thần Hắc Ám nhìn hai người kia, cảm thấy mình đến nhầm nơi rồi.
Nhưng nơi này là nơi phù hợp với quyền năng của nàng nhất, ở chỗ này, nàng sẽ phát huy tốt hơn nhiều.
Đáng tiếc lại gặp người của Tiên Đình và Phật Môn, còn hết lần này tới lần khác đụng mặt.
Có điều cũng tốt, đến lúc đó nếu phát hiện là âm mưu của Lưu Hỏa, có thể liên thủ.
Như vậy khả năng chạy thoát sẽ lớn hơn.
Nàng thật ra không có gì muốn hỏi hay xác minh thật giả, chỉ là muốn đi xem xem đối phương có tư cách gì mà đưa ra loại thù lao này.
Một vấn đề.
Lần cuối có người dùng cái này làm thù lao là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa, Lưu Hỏa hắn dựa vào cái gì?
Cho nên nàng nhất định phải mở mang tầm mắt một chút.
Diệu Tôn Cổ Phật nhìn hai vị này, cũng không suy nghĩ gì.
Mà yên tĩnh xây dựng tế đàn.
Chỉ một chút thời gian nữa là sẽ hoàn thành.
Hắn cũng muốn gặp người tên Lưu Hỏa kia.
Một người như muốn trực tiếp trở thành kẻ địch của tam đại thế lực, rốt cuộc là thiên kiêu thời đại này, hay là một cường giả Viễn Cổ?
Tốt nhất nên hiểu rõ một chút.
— —
Xảo Vân Tông.
Lục Thủy và Mộ Tuyết đi xuống xe lửa.
Lại đi tới Xảo Vân Tông lần nữa.
Trời đã tối.
Ngược lại có thể đi dạo một vòng.
“Thiếu gia, Thiếu Phu nhân.” Chân Linh đi tới cạnh Lục Thủy:
“Chỗ ở đã sắp xếp xong xuôi, là ở bên kia.
Nếu như Thiếu gia và Thiếu Phu nhân đói bụng…”
“Ta, ta, Chân Linh, còn ta nữa.” Đông Phương Trà Trà giơ tay nói.
“Còn cả Trà Trà Tiểu thư, trước có thể đi ăn cơm tối.
Đã chuẩn bị xong.” Chân Linh nhìn Trà Trà Tiểu thư, nhẹ nhàng nói.
“Lục Thiếu gia có đói bụng không?” Mộ Tuyết mở miệng hỏi Lục Thủy.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết một cái, nói:
“Đi ăn trước đi.”
Mộ Tuyết lại gầy đi.
Hôm nay ôm ôm, cảm giác không đúng lắm, quá nhẹ.
Có điều đã tới Xảo Vân Tông, hết ngày mai, ngày kia đại khái sẽ phải đưa Mộ Tuyết về nhà.
“Lục Thiếu gia, qua ngày mai sẽ lại bận rộn sao?” Trên đường đi, Mộ Tuyết hỏi.
“Có thể sẽ bận rộn một số việc.” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, tò mò hỏi:
“Mộ Tiểu thư thì sao?
Có tính toán gì không?”
“Ừm~” Mộ Tuyết suy nghĩ một chút, nói:
“Muốn mang theo Trà Trà đến Thiên Nữ Tông một chút, phát thiếp mời một chút, sau đó về nhà, chờ Lục Thiếu gia tới đón.
Vừa vặn mang Trà Trà tới chơi cùng Nhã Nguyệt Nhã Lâm.”
“Ta đi vẽ tranh cho các nàng, Nhã Lâm còn khen ta vẽ đặc biệt tốt.” Đông Phương Trà Trà ở một bên nói.
Nhã Lâm đã 5 tuổi chưa?
Có điều Lục Thủy ngược lại hiểu được hành động tiếp theo của Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết muốn trước tiên đi phát thiếp mời, sau đó về Mộ gia chuẩn bị hôn lễ.
Cũng tốt.
“Vậy trước ta đi ra biển một chuyến, tiếp đó xử lý chút chuyện đã đáp ứng, sau đó lại giúp vài vấn đề nhỏ trong nhà.
Cuối cùng phát thiếp mời, rồi về đón Mộ Tiểu thư.” Lục Thủy nói.
Nếu không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì là như vậy.
Nếu như có chuyện ngoài ý muốn thì không nói trước được.
Ví dụ như tiến giai.
Lên cấp thì phải có chủ đề.
Có chủ đề, kế hoạch kia sẽ biến mất.
Không có chủ đề thì vấn đề không lớn, nhưng vẫn có chút ảnh hưởng.
Dù sao cũng là Thất giai, uy năng luôn có thể khôi phục rất nhiều đi?
Cổng không gian cũng có thể mở đi?
Đến lúc đó liền có thể đi tìm Mộ Tuyết.
Ảnh hưởng này đủ lớn chưa?
“Lục Thiếu gia sẽ không bận rộn đến quên thời gian đấy chứ?” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nói.
Nghe được câu này, Trà Trà trừng mắt nhìn, dừng bước chân.
Mấy người Hương Dụ nhìn Trà Trà, có chút khó hiểu.
“Suỵt.” Trà Trà ra dấu im lặng với những người khác.
Sau đó bắt đầu lùi về sau.
Sau khi lùi được một khoảng mới mở miệng nói:
“Lúc mẹ và cha muốn tách ra, đều sẽ để ta chạy đi chỗ khác chơi.
Chị dâu và biểu đệ chắc chắn cũng vậy.”
Chân Võ Chân Linh nhìn nhau, Trà Trà Tiểu thư nói rất có lý.
“Làm sao bây giờ?” Đinh Lương tò mò hỏi.
“Đi mua quần áo mới, tham gia hôn lễ của chị dâu.
Sau đó chờ chị dâu và biểu đệ cùng nhau ăn cơm.” Đông Phương Trà Trà nói.
“Chúng ta đi theo Thiếu gia từ xa, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.” Chân Võ nói.
Thiếu gia và Thiếu Phu nhân mặc dù lợi hại, nhưng chức trách của bọn hắn vẫn còn đó.
Dưới tình huống bình thường, Thiếu gia chỉ là một tu chân giả Nhị giai, Thiếu Phu nhân chỉ là một người bình thường.
Đương nhiên cần bọn hắn bảo hộ.