Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 124 - Chương 124: Luân Hồi Mới

Chương 124: Luân Hồi Mới Chương 124: Luân Hồi Mới

Lục Thủy nhìn bức bích họa thứ tám, trầm mặc.

Những thi thể được khắc trên bức bích họa kia đều rất quái dị, trông đều vặn vẹo.

Lục Thủy đưa tay chạm vào thi thể trên bức bích họa kia, từng thi thể một đều lộ ra vẻ sợ hãi không kiềm chế được.

‘Những người này, bọn họ đã nhìn thấy cái gì?’

Lục Thủy hiện tại không biết, nhưng hắn đã biết đại khái người lưu lại bích họa này là ai.

Cũng đã biết được đại khái dụng ý của việc bọn hắn được triệu hoán tới đây.

Sau đó, Lục Thủy đi tiếp về phía bức bích họa thứ chín.

Bức họa này giống với bức họa thứ bảy, đã bị nứt ra, hoàn toàn trống rỗng.

‘Có cảnh tượng ngày hôm qua, mang ý nghĩa bức thứ chín đã xuất hiện cơ hội xoay chuyển, đáng tiếc là bích họa không thể chịu nổi cơ hội xoay chuyển này.’

Có nhiều thứ không thể được khắc ghi lại.

Hoặc là nói không thể được phàm vật ghi chép lại.

Mặc dùng bích họa kia cũng được, nhưng dù sao cũng quá bình thường, người vẽ cũng không đủ đặc thù.

Lục Thủy đi tiếp tới bức bích họa thứ mười.

Tầm bích họa này ngược lại lại nằm trong dự đoán của hắn,

Bức thứ mười trông rất giống với bức thứ ba, gần như là y như đúc.

Cùng một quảng trường đó, vẫn những binh sĩ như vậy, điểm khác biệt duy nhất chính là, phía trên đài cao có ba người đang đứng, và những binh sĩ vốn đang đứng thẳng thì biến thành tư thế quỳ một chân trên đất.

Lục Thủy không nói gì, cũng không có quá nhiều suy nghĩ.

Hắn tiếp tục đi, phát hiện bức tiếp theo đã là bức cuối cùng rồi.

Mà nội dung của bức thứ mười một này khiến cho Lục Thủy có chút bất ngờ.

Trên tấm hình chỉ có một lão già, lão già này đang quỳ gối, hướng về phía Lục Thủy, bái phục dưới đất.

Như là đang khẩn cầu cái gì.

Lục Thủy nhìn thêm một hồi, sau đó quay người rời đi.

Trên bức bích họa, lão già vẫn đang quỳ.

--- ---

Phía trên dãy núi.

Đám người Ca Từ đã xuất hiện ở đây, bọn hắn phát hiện bóng đen kia cách chỗ này không xa, chỉ cần thông qua cái dãy núi là có thể tới gần bóng đen.

Bóng đen kia chính là nguyên địa Ngoại Ma, chỉ cần đánh tan được nguyên địa Ngoại Ma, Lam Dạ quốc sẽ có thể tiếp tục tồn tại.

Bởi vì sự tồn tại của ngoại ma, ở Lam Dạ quốc, chưa nói đến có chỗ an toàn để sinh sống hay không, ngay cả khu vực để trồng trọt giờ đây cũng chỉ còn lác đác vài cái.

Nếu như tình trạng này tiếp tục kéo dài, thì bọn họ không chết đói cũng sẽ trở thành quái vật.

Hy vọng duy nhất của Lam Dạ quốc, chính là giành được chiến thắng trong chiến dịch này, tiêu diệt ngoại ma.

Dù cho có thê thảm đến cỡ nào, dù có phải đánh đổi sinh mạng, bọn họ cũng đều phải tranh thủ từng chút cơ hội một mà giành thắng lợi.

Ca Từ nhìn bóng đen phía trước, nói:

“Lạc Tướng quân, ngươi mang theo một vài cường giả đi qua đánh tan nguyên địa Ngoại Ma, chúng ta ở đây thanh trừ những chướng ngại ngoài này, như vậy ngươi cảm thấy có khả thi hay không?”

Trên lý thuyết mà nói, phương án này là thích hợp nhất.

Mục đích cuối cùng của bọn hắn chính là nguyên địa Ngoại Ma, mà chỉ cần chiến lực mạnh nhất có thể đi qua, thì tất cả những việc khác đều có thể ổn thỏa được.

Những ngoại ma ở đây, bọn hắn chắc chắn có thể chống cự được.

Chưa nói đến chiến thắng, miễn là không bị đánh tan là được.

Chờ Lạc Tướng quân đánh tan nguyên địa Ngoại Ma xong, thì sẽ là đại hoạch toàn thắng.

Lạc Tướng quân gật đầu:

“Có thể thử.”

Sau đó Lạc Tướng quân mang theo người, chuẩn bị bay qua dãy núi.

Ca Từ thì ở một bên chỉ huy tất cả mọi người công kích dãy núi.

Phía dưới dãy núi là một vùng tăm tối, bọn họ biết đây là căn cứ của ngoại ma.

Hắc ám cùng cấp ngoại ma.

“Yểm hộ Lạc Tướng quân.”

Lúc này, tất cả mọi người đều hướng về phía dưới dãy núi mà công kích.

Lạc Tướng quân mang theo những người có thực lực mạnh nhất, phóng về phía đối bên kia dãy núi.

Ngay lúc đám người Tướng quân sắp tiền vào dãy núi, ngoại ma bỗng nhiên phi ầm ầm xuống dưới như thác nước.

Vô số ngoại ma từ trên trời giáng xuống, trực tiếp ngăn cản đường đi của đám người Lạc Tướng quân.

Mà phía dưới dãy núi đồng thời cũng có vô số ngoại ma phóng ra.

Ca Từ đã không cần tiếp tục chỉ huy nữa, tất cả mọi người hiện tại đều vì Lạc Tướng quân mà mở đường.

Cũng có không ít người phóng về phía nhóm người Lạc Tướng quân để thanh trừ chướng ngại vật trên đường cho họ.

Cả hai bên đều thương đổi lấy thương, vong đổi lấy vong.

Bọn họ chỉ hy vọng có thể kéo nhiều thêm mấy cái đệm lưng.

Làm đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Dưới sự trợ giúp của tất cả mọi người, đại quân của Lam Dạ cuối cùng cũng mở được cho nhóm người Lạc Tướng quân một lỗ hổng.

Trong nháy mắt khi lỗ hổng này xuất hiện, nhóm người Lạc Tướng quân không chút do dự, lập tức lao thẳng qua.

Rất nhanh sau đó bọn hắn đã đi qua được một nửa dãy núi, nhưng ngay khi sắp vượt qua được dãy núi thì lại bất chợt dừng lại.

Bên phía Ca Từ vốn đang vui mừng, khoảnh khắc này cũng đều sững sờ.

Chuyện ngoài ý muốn, rốt cục vẫn xảy ra.

Tất cả những người còn lại đều nhìn thấy nhóm người Lạc Tướng quân đột nhiên dừng lại giống như bị cái gì đó ngăn ở phía trước, lúc này nhóm người Lạc Tướng quân vẫn đang cố gắng tiến lên phía trước.

Nhưng một lúc sau vẫn không tiến thêm được chút nào.

Ầm.

Một tiếng động lớn vang lên.

Nhóm người Lạc Tướng quân trực tiếp bị bắn ngược trở về.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, không dám tin vào mắt mình.

Ca Từ và Thiều Thanh lập tức đi đến bên Lạc Tướng quân:

“Lạc Tướng quân? Ngươi không sao chứ?”

Thần sắc Lạc Tướng quân có chút khó coi, giọng nói hơi run run:

“Vương, có cái gì đó đã ngăn chúng ta lại, chúng ta không có cách nào tiến lên thêm được.”

Loại chuyện này tất cả mọi người đều chưa từng nghĩ tới, Ca Từ cũng không có cách nào, hắn chỉ có thể nói:

“Vậy trước tiên đi diệt ngoại ma ở nơi này đi.”

Đây là biện pháp duy nhất.

Những người khác đương nhiên cũng gật đầu đồng tình.

Mấy người Kinh Hải cũng đang ở nơi này đánh giết ngoại ma, khi Lạc Tướng quân bị bắn ngược trở về, bọn hắn cũng bị đả kích không nhỏ.

Quả nhiên, cơ duyên lớn như vậy chắc chắn sẽ không đơn giản.

Trước đó tất cả đều quá đơn giản.

Chẳng có một chút khó khăn nào.

Như vậy cứ luôn có cảm giác không bình thường.

Sau đó bọn hắn lại tiếp tục thanh trừ ngoại ma ở dãy núi.

Nhưng còn chưa kịp ổn định lại tinh thần, đám ngoại ma lại đột nhiên bắt đầu trở nên manh động, trở nên điên cuồng.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhiều người đều hoang mang không hiểu.

Nhưng rất nhanh sau đó liền có binh sĩ kêu lên:

“Ngoại ma, nguyên địa Ngoại Ma đang đến đây.”

Nghe được cây này, tất cả mọi người đều sững sờ, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn lên không trung, phát hiện bóng đen kia thật sự đang đi về phía bọn họ.

Mà theo sự di chuyển của nó, ngoại ma càng trở nên mạnh, càng trở nên điên cuồng.

Cái này cũng chưa tính là vấn đề gì lớn, quan trọng là bọn họ cảm nhận được một cỗ áp bách quái dị đánh tới.

Như thể bầu trời sắp sụp đổ trước mặt bọn họ vậy.

Một loại cảm giác bất lực bắt đầu lan tràn trong lòng.

Ca Từ kinh hãi không thôi, quả nhiên, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.

Nhưng trong tay hắn là Lam Dạ kiếm, ở nơi này, hắn chính là Vương, tuyệt đối không thể lùi bước được.

Sau đó Ca Từ huy động Lam Dạ kiếm:

“Ngẩng đầu, lấy hết dũng khí, can đảm của các ngươi ra đi, chúng ta đến đây vốn là vì nguyên địa Ngoại Ma, hiện tại nó tự mình đưa tới như vậy, chính là cơ hội cho chúng ta.

Giết chết ngoại ma, đánh tan nguyên địa, vì Lam Dạ quốc chiến đấu.”

Từng binh sĩ một ngẩng đầu lên, bọn hắn gắt gao nhìn chằm chằm Nguyên địa Ngoại Ma phía trước, trầm giọng đồng thanh nói:

“Vì Vương chiến đấu, vì Lam Dạ chiến đấu.”

Lời nói của Ca Từ giúp tất cả mọi người lấy lại tinh thần, cảm giác sợ hãi dần dần bị lấn áp, sát ý dâng lên, bắn ra tứ phía.

Lúc này, Ca Từ rối cuộc cũng biết được tác dụng của mình là gì.

Hắn tới đây không phải là để giết địch, mà là để làm trụ cột tinh thần.

Ca Từ sau khi hiểu rõ được điều này, liền truyền âm cho Thiều Thanh:

“Sư muội, hãy tự bảo vệ tốt chính mình, không được để bản thân xảy ra chuyện gì.

Nếu như ta ngã xuống, thì hãy lập tức đến đây nắm chặt Lam Dạ kiếm.

Khi đó, ngươi sẽ trở thành Lam Dạ Vương, chính là nơi ký thác tinh thần của tất cả những binh sĩ ở đây.

Ai cũng có thể chết, duy chỉ có Vương nhất định phải sống sót cho đến cùng.”

Thiều Thanh hơi sửng sốt, lập tức gật đầu.

Nhưng bóng đen càng đến gần, trong lòng mọi người cũng dần dần xuất hiện một tòa núi lớn đè ép lên.

Ca Từ tự ổn định lại bản thân, hắn không thể chạy, cũng không thể tỏ ra khiếp sợ.

Không lâu sau đó, bóng đen kia đã đi tới phía trên đầu bọn họ, bị đám mây trên không trung che khuất.

Khi tinh thần tất cả mọi người đều căng cứng, chuẩn bị xuất thủ, bóng đen kia ở ngay tại đó, rơi xuống.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment