Lục Thủy nhìn tiểu nữ hài, trầm mặc một lát.
“Cha mẹ ngươi đâu?”
"Ngưu ca nói cha và mẹ không trở về, nhưng Ngưu ca nói hắn khẳng định sẽ trở về. Ngưu ca nói hắn muốn nuôi ta lớn, sau đó nhìn ta lấy chồng." Tiểu nữ hài vui vẻ nói.
Mặc dù nàng không biết cái gì là lấy chồng, nhưng cũng không ngăn được nàng vui vẻ.
“Như thế sao.” Lục Thủy nhỏ giọng đáp lời.
“Đúng thế đúng thế, Ngưu ca đã nói ra thì chắc chắn sẽ làm được, Ngưu ca rất thương ta.” Tiểu nữ hài nói.
Lục Thủy không tiếp tục đáp lại.
Hắn nhìn khoai lang mà tiểu nữ hài đưa cho, nói:
“Ngươi muốn ăn không?”
Tiểu nữ hài vụng trộm nuốt một ngụm nước bọt, trả lời,
“Ta không đói bụng, cho Vương ăn.”
Lục Thủy không kiên trì nữa, hắn đưa khoai lang vào trong miệng rồi nhẹ nhàng cắn một miếng, sau đó nhai nuốt.
“Ăn ngon không?” Tiểu nữ hài hiếu kỳ hỏi.
“Có chút đắng.” Lục Thủy trả lời.
Hương vị rất bình thường, không kém cạnh đồ ăn mẹ hắn làm.
Nghĩ như vậy, Lục Thủy ném hết phần khoai lang còn lại vào trong miệng.
Phần khoai lang này cực kỳ nhỏ.
“Ta nhớ là ăn ngon lắm.” Tiểu nữ hài nhỏ giọng nói thầm.
Sau khi ăn xong, Lục Thủy đi về phía miếu cổ.
Nhưng khi đi được nửa đường, lại có một số đứa trẻ xuất hiện ở phía trước.
Bọn hắn nhìn Lục Thủy, bộ dạng có chút khiếp đảm.
Nhưng vẫn lấy dũng khí đi đến trước mặt Lục Thủy, sau đó đưa khoai lang trong tay ra, nói:
“Vương, cho ngài ăn.”
Lục Thủy không hiểu, tại sao đều là trẻ con?
Sau đó Lục Thủy nhận lấy khoai lang của tiểu nam hài, hỏi:
“Vì sao đều là khoai lang?”
Tiểu nam hài nhỏ giọng nói:
“Của ta là bánh mì.”
Lục Thủy: “..., các ngươi không ăn sao?”
“Chúng ta không đói bụng.” Những đứa bé kia cùng nói.
Lục Thủy không nói thêm gì nữa, tất cả đồ ăn trên đường đi hắn đều ăn.
Sau đó đi vào miếu cổ.
Nhưng vừa mới đi vào, lại nghe thấy mấy đứa trẻ bên ngoài đang nghiên cứu việc làm sao để giải quyết vấn đề đói bụng.
“Chúng ta vẽ một cái bánh rồi ăn đi.”
“Ta muốn ăn gà nướng.”
“Đúng vậy đúng vậy, ta cũng muốn ăn gà nướng.”
“Vậy thì ăn gà nướng, nhưng ai sẽ vẽ?”
Trầm mặc một lát, bọn chúng đều cảm thấy làm người không nên quá tham lam.
“Hay là chúng ta ăn bánh đi.”
Lục Thủy mỉm cười, cũng không thèm để ý, tiếp tục đi về phía trong miếu.
Sau khi tiến vào liền nhìn thấy một hành lang dài dằng dặc.
Xung quanh hành lang có một số tảng đá phát sáng, những tảng đá này rất bình thường, cũng chỉ có thể phát sáng mà thôi.
Sau đó Lục Thủy đi tới nơi sâu nhất. Ở bên trong này, Lục Thủy không hề thấy được vật gì đặc biệt.
Thứ đáng chú ý duy nhất, chỉ có mấy bích hoạ.
Lục Thủy đi đến trước bức bích họa thứ nhất.
Nội dung trên bích họa là rất nhiều người đang đào bới một ngọn núi, dường như đang xây dựng thứ gì đó.
Từ vị trí để xem, chắc hẳn bọn họ đang xây dựng Thần Điện Anh Linh.
“Ghi chép lịch sử thời kỳ đó sao? Nhưng vì sao lại không ghi chép thời gian trước đó nữa?”
Thời gian trước đó chắc chắn sẽ có quan hệ với Vương của bọn họ.
Thế thì càng có giá trị ghi chép hơn?
Lục Thủy không để ý nữa.
Hắn tiếp tục nhìn bức tiếp theo.
Bức bích họa thứ hai là một cái tế đàn, một số người vây quanh tế đàn đã được thắp sáng, phảng phất đang gọi thứ gì đó về.
Lục Thủy không để ý bức thứ hai, trực tiếp đi về phía bức thứ ba.
Bức thứ ba hắn từng thấy qua, vô số binh sĩ đứng trên quảng trường nhìn về phía đài cao, phảng phất đang chờ đợi cái gì đó.
Lục Thủy đi về phía bức thứ tư.
Nội dung bức thứ tư là tất cả binh sĩ quay đầu rời đi, trên đài cao đã không có một ai.
Lục Thủy suy tư, hắn không nói tiếng nào, tiếp tục đi đến bức thứ năm.
Bức bích họa thứ năm rất đơn giản.
Vô số binh sĩ đang chiến đấu với quái vật không thể khắc họa rõ ràng ở trong một sơn cốc, bọn họ còn cách rất xa bóng đen to lớn kia.
Trong bức họa này, bọn họ đánh chết vô số quái vật.
Gần như có ưu thế nghiền ép.
Cùng lúc đó, đám người Ca Từ cũng đã đi tới sơn cốc.
Nơi này có vô số quái vật, bọn chúng gần như không thể nào hình dung nổi.
Không phải Linh thú, không phải yêu vật, cũng không phải cô ảnh.
Mà là những thứ không có thân thể cố định.
“Đây chính là Ngoại ma?” Ca Từ cau mày.
“Vương, nhất định phải xua tan đám Ngoại ma này, bọn chúng có năng lực đồng hóa, mọi người không chịu nổi sự đồng hóa của bọn chúng, vì thế rất có khả năng bị đồng hóa ra quái vật như vậy.” Tướng quân nói với Ca Từ.
Ca Từ gật đầu, sau đó nói:
“Nếu đợi bộ đội phía sau đến rồi động thủ, có khả năng hoàn thành không?”
Thời gian là tất cả, Ca Từ phát hiện đám Ngoại ma này nhất định phải giải quyết trong thời gian ngắn, càng kéo dài càng nguy hiểm.
Nếu như có thể, hắn muốn trực đảo Hoàng Long.
Tướng quân suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
“Có thể, nhưng phải chờ thuộc hạ đánh xong một đòn, như vậy sẽ giảm bớt gánh nặng cho bộ đội phía sau, từ đó có thể đuổi kịp hành động của ta.”
Ca Từ gật đầu:
“Việc này không nên chậm trễ.”
Sau khi Hậu Tướng quân đánh xuống một đòn, toàn bộ sơn cốc nổ tung, sức mạnh cường đại gây ra tổn thương trí mạng cho Ngoại ma.
Sau một đòn này, bọn hắn ngay lập tức chạy thẳng về một hướng.
Phía dưới là sông dài, nơi đó có chút khó khăn.
Lúc này đám Thiều Thanh đã đuổi tới:
“Toàn quân quét sạch.”
Giờ phút này, đại quân chém giết với Ngoại ma đang bị thương.
Mấy người Tiêu Vũ tất nhiên không hề lưu thủ, chuyện này chính là công tích với bọn họ, giết càng nhiều thì cơ duyên lấy được sẽ càng tốt.
Rất nhanh bọn họ đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nghiền ép tất cả Ngoại ma.
Nhưng sắc mặt Thiều Thanh không hề có chút lạc quan nào.
Chiến lực của Lam Dạ Quốc rất mạnh, mạnh đến mức không còn gì để nói.
Từ trận chiến mở màn này, có Vương hay không có Vương cũng đều như nhau.
Thế nhưng bọn họ vẫn triệu hoán Vương, Lam Dạ Quốc triệu hoán Vương đã qua đời, tuyệt đối không phải là vì để Vương dẫn bọn họ nghiền ép Ngoại ma.
"Sư huynh lo lắng là đúng, Vương không nhất định có tác dụng chỉ huy, chắc sẽ có tác dụng quan trọng hơn. Nhưng sẽ là gì chứ?"
Tối hôm qua bọn họ thảo luận qua, nhưng không hề tìm thấy manh mối.
—— ——
Lúc này Lục Thủy nhìn về phía bức bích họa thứ sáu.
Lần này hắn nhìn thấy đại quân của Lam Dạ Quốc giết tới bờ sông, trong sông có vô số Ngoại ma, nước sông tựa như là do đám Ngoại ma này tạo thành.
Nhưng binh sĩ Lam Dạ Quốc quá dũng mãnh, lấy thương đổi thương, gần như đạp phá Ngoại ma trong sông.
“Bọn họ hình như rất gấp gáp, chắc hẳn Ngoại ma quá cường đại làm cho bọn họ không thể chậm trễ nổi.”
Lục Thủy nhìn bích họa, bình tĩnh nói.
Lúc này đã đến gần bóng đen thêm không ít, chắc đã sắp đến rồi.
Cùng lúc đó, Ca Từ cầm Lam Dạ Kiếm trong tay, xông phá vòng vây trong sông.
Bởi vì có sự tồn tại của Ca Từ, binh sĩ Lam Dạ Quốc không hề sợ hãi, quét ngang dòng sông với tốc độ cực nhanh.
Lúc này đám người Thiều Thanh cũng đã đuổi tới.
Phía dưới chính là hiểm địa, cách vùng đất khởi nguyên Ngoại ma rất gần.
Ca Từ nhìn về phía vùng đất khởi nguyên Ngoại ma, có loại cảm giác nói không ra lời, nhưng vì quá xa nên không thể thấy rõ.
“Hy vọng là do ta quá lo lắng.”
Quá thuận lợi.
Phảng phất đối phương hoàn toàn không đủ để đánh.
Chuyện này không bình thường.
Hắn rất muốn quy công cho sự chỉ huy của chính mình, nhưng rõ ràng không phải vậy.
“Mọi người, ta có dự cảm xấu, xin hãy duy trì sự cảnh giác tối đa.”
—— ——
Lục Thủy đi đến bức bích họa thứ bảy.
“Ồ?”
Lục Thủy hơi kinh ngạc, bởi vì bức bích họa thứ bảy đã nứt ra, mà phía trên lại còn trống rỗng.
Sau đó hắn đi tới bức bích họa thứ tám.
Nội dung bức bích họa thứ tám rất đơn giản.
Phía trên vách núi, tất cả binh sĩ của Lam Dạ Quốc bỏ mình, không còn một người sống sót.
--------
Dịch: MB_Boss