Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 122 - Chương 122: Ngài Không Phải Chính Là Vương Sao?

Chương 122: Ngài Không Phải Chính Là Vương Sao? Chương 122: Ngài Không Phải Chính Là Vương Sao?

Trong doanh địa có rất nhiều người nhìn thấy Lục Thủy đi qua.

Từng người từng người đều không tự chủ được mà nhíu mày lại.

‘Không thích hợp.’ Tiêu Vũ nhìn Lục Thủy đi qua, bình tĩnh nói.

Kiếm Khởi cũng nhìn thấy Lục Thủy đi qua, lại đưa mắt nhìn bốn phía, suy nghĩ:

“Rất kỳ quái, có vấn đề.”

Kinh Hải và Y Song cũng nhíu mày, nói:

“Thật quái lạ, xung quanh chỗ chúng ta rõ ràng có vấn đề.”

Sau khi Lục Thủy đi qua xong, gần như tất cả mọi người đã nhận ra vấn đề ở đâu.

Tất cả bọn hắn lúc đó đều muốn đi đến nói chuyện với Lục Thủy, thế nhưng, lại đều gặp phải một vấn đề giống nhau.

Không thể tới gần.

Rõ ràng là gần như vậy, nhưng lại không thể tiếp xúc.

Dù cho có tới gần được, thì cũng không có cách nào giao tiếp.

“Thiếu gia đang cố ý nhắc nhở chúng ta sao?” Chân Võ hỏi.

Người hắn hỏi đương nhiên là Chân Linh.

Chân Linh nhìn bốn phía, nói:

“Ngươi có cảm thấy những người xung quanh có vấn đề hay không?”

Chân Võ nhìn bốn phía một chút, cuối cùng hơi kinh ngạc nói:

“Thật ra tất cả những người kia đều ở chỗ này, chỉ là chúng ta không thể nhìn thấy bọn họ, cũng không thể giao tiếp với bọn họ có phải hay không?”

Ở một bên khác, Kiếm Khởi nhíu mày:

‘Không đúng, không phải không nhìn thấy bọn họ, mà là bọn họ tuy ở đây, nhưng không dùng thân thể của mình.’

“Nghĩa là chúng ta thật ra đang sống ở trong thân thể của người khác?” Kinh Hải nhìn Y Song, kinh ngạc nói.

“Có lẽ là vậy! Hơn nữa, cơ duyên này mở ra, nhìn như hoàn chỉnh, nhưng thật ra đã bị chia ra thành nhiều phần nhỏ. Cho nên tất cả chúng ta đều chỉ có thể nhìn thấy đồng đội của mình mà thôi.” Y Song nói.

Rất nhiều người cũng đã tự hiểu ra được tình cảnh của bản thân hiện tại, nhưng lại không ai biết vì sao lại như vậy.

Càng không biết cô ảnh lão nhân đang có mưu đồ gì.

“Ừm, vòng xoáy cơ duyên mà chúng ta đi vào là từ nhiều cái nhỏ hơn hợp lại, trở thành một chỉnh thể, còn về phần những đội ngũ khác nhau không thể giao lưu, thì có lẽ là do quy tắc vốn có.

Cô ảnh lão nhân cũng đã nói qua, Tiên Sơn cơ duyên có quy tắc của nó, lão sẽ không vi phạm.

Ba người một cơ duyên, đây chính là quy tắc vốn có.

Thật ra có lẽ vẫn có biện pháp giao tiếp với nhau, chỉ là cũng không có ý nghĩa gì lắm.” Nhiếp Hạo như có điều suy nghĩ, đây chính là người đã bán tin tức cho Lục Thủy lúc ở trên thuyền.

Ngừng một chút, hắn lại như nhớ ra chuyện gì, có chút bối rối:

“Nhắc mới nhớ, Lục Thiếu gia rốt cuộc là vị nào? Tin tức nói hắn cũng tới hải vực Không Minh mà. Vốn cho rằng sau khi đến đây, người được ủy thác kia của ta sẽ có thể nhanh chóng tra ra được Lục Thiếu gia là ai, đáng tiếc vừa đến nơi cái là tín hiệu cũng mất luôn.

Hiện tại cũng chỉ có thể đoán.

Lạc Phong cũng không biết có chuyện gì xảy ra, đã bảo là đi cùng rồi, còn cứ từ chối này nọ.

Nếu có hắn ở đây thì đã có thể sớm điều tra được tướng mạo Lục Thủy rồi.”

--- ---

Lục Thủy đi qua doanh địa, hắn nhìn như chỉ thấy được một vài binh lính bình thường ở đó, bề ngoài cũng giống như là thật sự chỉ đi tham quan.

Thu hồi ánh mắt xong, Lục Thủy quay đầu nhìn sang vị binh sĩ trẻ tuổi bên cạnh, nói:

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười tám.” Người kia trả lời.

Lục Thủy gật đầu, hắn vượt lên phía trước vài bước, vừa đi vừa hỏi:

“Lúc tham gia quân đội, có từng nghĩ tới chuyện sẽ tử trận hay không?”

Nghe Lục Thủy hỏi, người lính trẻ tuổi nghiêm chỉnh đáp:

“Vì Vương chiến đấu, vì quốc gia chiến đấu.”

“Vậy, ngươi có sợ chết không?” Lục Thủy hỏi.

Người lính trẻ tuổi cúi đầu, nhưng rất nhanh đã ngẩng lên, nói:

“Sợ, nhưng không rụt rè trước trận chiến.”

Lục Thủy trầm mặc một lát, hắn vẫn tiếp tục đi, chỉ là thả chậm tốc độ lại một chút.

“Trong nhà còn người thân nào không?”

“Còn một cô em gái đáng yêu, một đứa em trai tinh nghịch.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Em gái 6 tuổi, em trai 8 tuổi.”

“Cha mẹ thì sao?”

“Đã tử trận.”

Lục Thủy không hỏi thêm gì nữa.

Hắn nhìn trời một chút, vậy mà đã tối rồi.

Sau đó Lục Thủy đi ra khỏi quân doanh.

Với hắn mà nói, những thứ nên nhìn, đã nhìn cả.

Những điều muốn biết, cũng đã biết được một chút.

Lúc rời đi, Lục Thủy quay đầu lại một chút, nhìn về phía người lính trẻ tuổi, hỏi:

“Ngươi tên gì?”

“Cha mẹ gọi ta là A Ngưu.” Người lính trẻ tuổi trả lời.

Lục Thủy gật gật đầu, sau đó quay người rời đi, thuận miệng nói:

“Ngày mai sẽ phải khai chiến, chúc các ngươi may mắn.”

A Ngưu ở phía sau cung kính cúi đầu.

--- ---

Sáng sớm hôm sau.

Tiếng kèn vang lên ở quảng trường.

Đại quân tập kết, chờ lệnh xuất phát.

“Ngoại ma đã tới, không thể không chiến, việc này liên quan đến chuyện sinh tử tồn vong của Lam Dạ Quốc, trận chiến này Lam Dạ Quốc chúng ta nhất định phải chiến thắng.”

“Chiến, chiến, chiến.”

“Vì Vương mà chiến, vì Lam Dạ mà chiến.”

“Xuất phát.” Ca Từ tay cầm Lam Dạ Kiếm, phóng lên trời.

Một nửa quân đội theo Ca Từ, xuất phát từ trên cao.

Một nửa còn lại do Thiều Thanh dẫn đầu, xuất phát trên mặt đất.

Chỉ trong chốc lát, trên quảng trường đã không còn một ai.

Lục Thủy đứng ở trên tường thành, quan sát tất cả.

Hắn nhìn về phương hướng những người này đang đi đến, ở nơi đó, trên bầu trời, xuất hiện một bóng đen khổng lồ.

Đó chính là Ngoại Ma.

Lục Thủy không biết đó là cái gì, nhưng nhìn thế nào cũng thấy không dễ đối phó.

Sau đó, Lục Thủy quay người đi về phía khu sinh hoạt.

Đối với việc Lục Thủy không hạ thủ, những người tham dự cơ duyên kia đều cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cũng có không ít người có thể nghĩ thông suốt nguyên nhân.

Cơ duyên này là do ba người Ca Từ mở ra, mà có thêm một nhị giai ở trong nhóm có thể giảm bớt độ khó, cho nên bảo hộ mạng sống cho nhị giai là một chuyện quan trọng.

Nhưng cũng có người hoàn toàn không thể hiểu được nguyên do.

Ví dụ như mấy người đã biết rõ thực lực của Lưu Hỏa, Kinh Hải và Kiếm Khởi.

Ngay chính Chân Võ Chân Linh cũng không hiểu.

Nhưng Thiếu gia bọn hắn không đi mạo hiểm tính mạng cũng là một chuyện tốt.

Đấy là nếu như Thiếu gia thật sự không ra tay.

“Ngươi cảm thấy Thiếu gia thật sự sẽ ngồi yên đợi mọi chuyện kết thúc sao?” Chân Linh hỏi.

Chân Võ lắc đầu:

“Kể cả Thiếu gia có chính miệng nói ra, ta cũng không tin.”

Lục Thủy dù nói là không có việc gì, nhưng đối với người khác thì lại chính là chuyện đại sự kinh thiên động địa.

Nhưng Chân Võ Chân Linh cũng không thể ở lại, bọn hắn không có quyền được lựa chọn.

--- ---

Lục Thủy đi về phía khu sinh hoạt.

Đây là chỗ ở của dân thường ở Lam Dạ quốc.

Thật ra suy nghĩ của hắn không giống với những người kia, hắn cảm thấy độ khó của nơi này đã cố định rồi, không cần biết cấp bậc bọn họ cao hay thấp, cũng không cần biết có thể có người nào chết hay không.

Độ khó vẫn sẽ không thay đổi.

Rất nhanh sau đó, Lục Thủy đã đi đến trên một con phố bình thường.

Hắn phát hiện trên đường phố gần như không có người nào, có lẽ là bởi vì vẫn đang là sáng sớm.

Sau đó Lục Thủy trông thấy ở cuối ngã tư đường có một ngôi miếu cổ, phong cách vô cùng kỳ lạ.

Hắn cất bước đi về phía ngôi miếu.

Chỉ là chưa đi được mấy bước, đã bị một cô bé ngăn ở phía trước.

Lục Thủy cúi đầu nhìn, làn da đứa bé này ngăm đen, mặc một chiếc áo vải thô, không đáng yêu, cũng không dễ nhìn.

Cô bé tự nhiên cũng đang nhìn Lục Thủy.

Nhưng mà nó chỉ nhìn một chút, sau đó đưa tay ra, trong tay có một đồ vật.

Là một cục gì đó màu đen.

“Cho ngài ăn.”

Lục Thủy ngạc nhiên, hắn cầm lấy thứ đồ ăn không biết tên kia, hỏi:

“Đây là cái gì?”

“Khoai lang.” Cô bé nói.

“Nướng?”

“Luộc.”

Lục Thủy cảm thấy có chút bất lực, khoai lang luộc sao lại có màu đen?

Sau đó Lục Thủy nhìn cô bé kia, lại nói:

“Sao lại cho ta ăn?”

“Bởi vì ngài là Vương, mẹ vẫn luôn nói làm Vương rất vất vả, không vì chúng ta đi đánh trận thì cũng là vì chúng ta mà tìm đất lập thân, cho nên ai đói bụng cũng được, nhưng riêng Vương thì không thể.” Cô bé nói.

Lục Thủy tò mò hỏi:

“Tìm đất lập thân là thế nào?”

“Không biết, mẹ ta nói như vậy.” Cô bé nói.

“Vậy Vương ngươi nói đang ở đâu?”

“Không phải chính là ngài sao? À, đúng rồi, mẹ ta nói Vương sẽ không trở về được nữa, trước đây vài ngày Ngưu ca lại nói Quốc sư muốn mời Vương trở về.

Vương, có phải hồi trước ngài bị lạc đường hay không?”

“Ngưu ca? Ca ca của ngươi gọi là A Ngưu?”

“Đúng vậy đúng vậy, Ngưu ca rất là lợi hại đó.” Cô bé hưng phấn nói, nhưng ngay sau đó giọng nói lại có chút mất mát:

“Ngưu ca nói phải đi đánh trận, đi đã một hai ngày, không biết bao giờ mới có thể trở về.”

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment