Khi nhìn rõ ba người, bọn người Kinh Hải lập tức giật mình.
Hắn nhận ra Lưu Hỏa, cũng biết hai người còn lại.
Bọn người Tiêu Vũ cũng giống như vậy, hắn làm sao có thể không nhận ra sư huynh sư tỷ của mình được.
Chân Võ Chân Linh lại càng biết rõ ràng hơn, rằng vị Vương trên đài cao trong miệng đám binh sĩ kia chính là Thiếu gia nhà bọn hắn.
Thế nhưng tại sao có thể như vậy chứ?
Bọn họ thực sự tiến vào nơi chứa cơ duyên rồi à?
Trong lòng tất cả mọi người đều nảy sinh hoài nghi, càng khiến cho bọn họ không hiểu được chính là, vì sao ba người đi vào đầu tiên lại trở thành Vương rồi?
Còn có những người còn lại đâu?
Những người đi vào sau đó đều chỉ nhìn thấy trong đội ngũ của mình.
Ca Từ và Thiều Thanh cũng sững sờ, đột nhiên được nhiều người quỳ lạy như vậy, nhất là trong không khí nghiêm trang như thế này, hai người đều cảm thấy có chút hoảng hốt.
Chuyện này hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của hai người.
Lục Thủy ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn cũng không có cảm giác gì nhiều,chỉ híp mắt lại nhìn về phía đám binh sĩ phía dưới.
Sau đó cũng không chú ý quá nhiều đến đó nữa, mà quay đầu nhìn về phía kiến trúc ở bên trên.
‘Thần Điện Anh Linh?’ Lục Thủy không quá ngạc nhiên nghĩ.
Cái ngoài kia là Triệu Hoán Trận, dù sao vốn cũng không phải là dùng để triệu hoán người sống.
Đánh giá theo tình huống hiện tại, ba người bọn hắn chính là vị Vương được triệu hoán đến đây trong miệng đám binh sĩ kia.
Vị Vương đã từng chết đi.
Nhưng chỉ có một vị hay có đến ba vị, thì hắn không biết.
Hai người Ca Từ cũng không ngốc, lập tức nhận ra được điểm mấu chốt.
“Chúng ta không phải là bị cho rằng chính là vị Vương một lần nữa trở về kia đấy chứ? Các ngươi nhìn chỗ chúng ta vừa đi ra kìa, đó chính là Thần Điện Anh Linh.
Nhìn thế nào cũng thấy là chỗ của người đã chết.” Thiều Thanh nhỏ giọng nói.
“Ừm, ta cũng thấy rồi, chỉ là chúng ta đóng vai thành vị Vương đội mồ quay lại như vậy, hẳn là cần phải gánh vác trọng trách của một vị Vương thực sự.
Muốn đạt được cơ duyên nơi này, việc cần phải làm có lẽ chính là hoàn thành việc này.” Ca Từ nói.
Lục Thủy gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy.
Tình huống này, cứ như kiểu trở thành nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên không ấy.
Làm xong chuyện nên làm, đạt được mục đích nên đạt được, liền có thể nhận được cơ duyên.
“Các ngươi nói xem có mấy vị Vương?” Lục Thủy đột nhiên lên tiếng hỏi.
Vấn đề này khiến cho Ca Từ và Thiều Thanh đều sững sờ, đúng vậy, trong tình huống bình thường, Vương hẳn là chỉ có một vị.
Thế nhưng bọn hắn lại có tới tận ba người.
“Liệu có khả năng Tam Vương cùng tồn tại hay không nhỉ?” Ca Từ nói.
Lục Thủy lắc đầu, hắn không biết.
Hai người Ca Từ cũng không thể kết luận được điều gì.
“Bây giờ cứ quan sát trước xem chúng ta có phải thực sự được cho là Vương hay không đã, nhỡ đâu chỉ là hiểu lầm, nếu cứ vội nhận vơ thì sẽ rất nguy hiểm.”
Thất thải cơ duyên cơ mà, không thể buông lỏng cảnh giác được.
Phán đoán cũng chỉ là phán đoán, trước hết cần phải đi tìm hiểu rõ hoàn cảnh đã.
Lục Thủy gật gật đầu.
‘Xem ra đám người dưới kia cũng không phải dạng người lỗ mãng, chỉ là nơi này... có chút kỳ quái.’
Lục Thủy thầm nghĩ trong lòng, từ lúc hắn nhìn thấy những binh sĩ kia, đã cảm thấy nơi này không được bình thường cho lắm.
‘Thua lỗ rồi, không nghĩ tới nơi này lại phức tạp như vậy, cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể trở về.’ Lục Thủy thầm than trong lòng.
Lúc này, có một vị tướng quân đi tới trước mặt bọn hắn.
Vị tướng quân này quỳ một chân trên đất, hai tay dâng lên một trường kiếm phong cách cổ xưa, nói:
“Vương, đây là Lam Dạ Kiếm của ngài.”
Nhìn thấy thanh kiếm kia, Lục Thủy lập tức hiểu được, Vương ở đây chỉ có một.
Ba người họ đều có thể trở thành Vương, kiếm ở trong tay ai, người đó chính là Vương.
Lúc này, Lục Thủy nghe được giọng nói của Ca Từ:
“Sư muội Thiều Thanh, đạo hữu Lưu Hỏa, xem ra Vương chỉ có một người, người nào có được Lam Dạ Kiếm, người đó chính là Vương.”
Lục Thủy đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Ca Từ, Ca Từ là vì không muốn xảy ra tranh chấp, cho nên định thông qua việc thương lượng mà quyết định ai sẽ làm Vương.
Mà người làm Vương, chính là người sẽ cầm quyền chủ đạo, sẽ có được cơ duyên lớn nhất.
Thiều Thanh im lặng, đợi Lục Thủy lên tiếng trước.
Khóe miệng Lục Thủy hơi nhếch lên (mang mặt nạ nên người khác không nhìn được, người khác không nhìn được thì cười một chút có làm sao?), bình tĩnh nói:
“Hai người tự quyết định là được, từ lúc bắt đầu chúng ta đã bàn luận vấn đề này rồi, ta chẳng qua chỉ là đến đây lăn lộn, mong nhặt được một chút cơ duyên, không gánh nổi chức trách lớn như vậy.”
Nghe thấy Lục Thủy nói như vậy, Ca Từ và Thiều Thanh nhẹ nhàng thở ra.
Đối phương có thể nghĩ được như vậy thì thật sự quá tốt rồi, chỉ sợ gặp phải loại người không nhìn rõ được tình thế còn cứ thích làm loạn.
Thiều Thanh lúc này mới lên tiếng:
“Vậy sư huynh làm đi, ta tin tưởng sư huynh có đủ năng lực.”
Ca Từ cũng không từ chối:
“Được rồi, nhưng nếu cảm thấy có vấn đề gì thì các ngươi cứ nói ra, tuy là về phương diện tu luyện ta cũng có chút thiên phú, nhưng chuyện làm Vương này rõ ràng đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của ta.”
Ca Từ cũng tự biết năng lực của mình đến đâu, hiểu rõ bản thân nếu làm Vương có lẽ sẽ không được thỏa đáng lắm.
Cơ duyên này khả năng là lấy Vương làm trung tâm, địa vị càng cao, trách nhiệm sẽ càng lớn.
Sống chết thành bại, cũng chỉ là chuyện của một nước đi.
Sau đó Ca Từ đưa tay nhận lấy Lam Dạ Kiếm.
Trong nháy mắt khi hắn cầm Lam Dạ Kiếm lên, những binh sĩ dưới quảng trường lại đồng thanh nói lớn:
“Thề chết đi theo Vương.”
Nhóm người Kinh Hải phía dưới, không cần biết có nguyện ý hay không, cũng đều phải quỳ xuống đất, phải tuyên thệ.
Bọn hắn giờ đã hiểu rõ, mặc dù bọn hắn có thể nghĩ, nhưng có một số việc nhất định phải làm theo.
Nơi này là nơi cơ duyên diễn ra, mà muốn thu hoạch được cơ duyên, thì phải đi theo vị Vương vừa trở về kia, làm một số việc.
Bọn hắn tuy tự do, nhưng vẫn có giới hạn nhất định.
--- ---
“Vương, Ngoại ma đã xuất hiện, một vài ngày nữa sẽ vây hãm Lam Dạ Quốc.” Ở trong phòng, tướng quân quỳ một chân trên đất, nói.
Nhóm người Lục Thủy đại khái đã hiểu rõ tình hình ở đây.
Nơi này là Lam Dạ Quốc, mà những người xâm lược từ bên ngoài tới được gọi là Ngoại ma, những người này không phải là loại Lam Dạ Quốc có thể chống cự được.
Vì có thể sống sót, người nơi này đã thành lập Thần Điện Anh Linh, mong muốn triệu hoán vị Vương đã chết đi kia trở về.
Mà thời gian triệu hoán chính là lúc trước ngày khai chiến một ngày.
Nói cách khác, ngày mai sẽ nhất định phải đánh nhau với Ngoại ma.
“Ta đã biết, đi chuẩn bị đi, chúng ta sẽ tới thảo luận về tình huống ngày mai với bên dưới.” Ca Từ nói với tướng quân.
Chờ tướng quân ra ngoài xong, Ca Từ hướng về phía Lục Thủy, nói:
“Đạo hữu, ngày mai ngươi ở lại trong thành đi, ta đã nhìn qua hoàn cảnh ở đây rồi, binh sĩ nơi này thực lực đều mạnh hơn ngươi.
Có thực lực như vậy, nhưng vẫn muốn đi triệu hoán vị Vương đã tử trận kia, bản thân chuyện này đã nói rõ một vấn đề, Ngoại ma rất mạnh.
Như vậy, đạo hữu ra ngoài sẽ rất dễ gặp nguy hiểm.
Lấy thực lực của chúng sẽ rất khó bảo vệ ngươi tốt được.”
Lục Thủy gật đầu, hắn đương nhiên cũng biết, những binh lính này không có một người nào là người bình thường.
Thấp nhất thì cũng là tam giai.
Cao nhất chính là hơn cả lục giai.
Ví dụ như tướng quân kia chẳng hạn.
Đây cũng không phải là một quốc gia bình thường.
Nhưng Lam Dạ Quốc, hắn chưa từng nghe nói qua cái tên này.
“Ta hiểu rồi.” Lục Thủy đáp.
Ca Từ và Thiều Thanh đều cảm thấy thật may mắn khi nhặt được một người hiểu chuyện như vậy.
--- ---
Sau đó Lục Thủy cũng không tiếp tục ở lại đây nữa, hắn muốn ra ngoài xem xét một chút.
Đối với chuyện chiến sự ngày mai, hắn cũng không có hứng thú gì, dù sao hắn cũng không tham gia vào.
‘Đi đến quân doanh nhìn một chút vậy.’ Lục Thủy nghĩ.
Người trong quân doanh đối với chuyện Lục Thủy đến, cũng không có bất kì hành động nghênh đón đặc biệt nào.
Chỉ là khi Lục Thủy đi qua, nhưng binh lính ở đây sẽ cúi đầu thể hiện sự cung kính.
Nói cách khác, hắn dù hiện tại không phải là Vương, nhưng vẫn có một thân phận đặc biệt.
“Binh sĩ khu vực này có gì đặc biệt không?” Lục Thủy đi trên đường, nhìn những binh sĩ đang tập hợp lại theo tốp năm tốp ba chung quanh, thuận miệng hỏi.
Đi bên cạnh hắn là một binh sĩ trẻ tuổi, dẫn đường cho hắn.
“Nơi này là bên ngoài quân doanh, trưng dụng binh sĩ tạm thời.
Thực lực cũng không tệ, đại bộ phận binh lính ở đây đều là tự do tác chiến.”
Lục Thủy gật đầu, không nói gì thêm.
Hắn gần như đã đi khắp bên ngoài quân doanh, rất nhiều người từ bên ngoài tới nhìn thấy hắn, cũng có không ít người muốn tìm hắn nói chuyện, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào tới gần hắn.
------
Dịch: MB_Boss