Nghe được cái tên Lưu Hỏa, Chân Võ Chân Linh liếc nhau một cái, bọn hắn đương nhiên biết người đang được nói tới kia chính là Thiếu gia nhà bọn họ.
Ngoại trừ Thiếu gia ra, thì còn có người nào tu vi nhị giai ở đây à?
Chân Võ Chân Linh cũng không khỏi bắt đầu lo lắng.
Mặc dù biết Thiếu gia đến đây kiểu gì cũng sẽ náo ra chuyện, nhưng lần này dị biến như vậy rõ ràng có chút khoa trương.
Chân Võ lấy điện thoại di động ra nhìn, phát hiện không có tín hiệu.
Lần này ngay cả gọi điện cầu cứu cũng không làm được.
Cuối cùng bọn hắn chỉ có thể tùy hoàn cảnh mà hành sự, dù sao thì vẫn chưa biết lần dị biến này sẽ mang đến cơ duyên gì.
Nhóm người Tiêu Vũ cũng kinh ngạc, những người trước mặt này thế mà lại đều biết Lưu Hỏa là ai, mà cả một đám đông như vậy, người nào người nấy đều cảm thấy dị biến lần này có quan hệ với Lưu Hỏa.
Vì sao lại như thế?
Dị biến không phải là nên liên quan tới sư huynh Ca Từ của hắn sao?
“Các ngươi biết Lưu Hỏa kia sao?” Tiêu Vũ hỏi Kinh Hải.
Kinh Hải lập tức trả lời:
“Lưu Hỏa, Thiếu tông chủ của Ẩn Thiên tông.
Nếu như Lưu Hỏa kia mà đạo hữu nói chính là người này, vậy thì tất cả chúng ta đều biết đến.
Có lẽ bởi vì Tiên Sơn cách chỗ chúng ta tương đối xa, nên mọi người có thể chưa nghe nói qua về người này.
Lưu Hỏa được mệnh danh là thiên kiêu số một đương thời.
Hắn ở thảo nguyên Hoang Vu từng giết Tà Thần, ở Thiên Trì Hà chém chết Hoa Tiên, ở đỉnh Thiên Vân phong đánh chết Thái Dương Chi Tử, ở trong Côn nhặt được đạo tàng, lại chia cho mọi người cùng hưởng, thành tựu đã thành thần thoại truyền kỳ.
Lưu Hỏa, một mình người này thôi đã có thể chấn nhiếp tất cả thiên kiêu của các tông mông, tất cả thiên tài của các gia tộc.
Không người nào có thể sánh ngang được.”
Tiêu Vũ sửng sốt, Lưu Hỏa nhìn qua vô cùng bình thường kia, lại là thiên kiêu số một đương thời?
Hắn không tin.
Dù nhìn thế nào thì đối phương cũng không đem lại cho hắn cảm giác mạnh mẽ áp bức gì đó.
Loại người bình thường như vậy, làm sao có thể là thần thoại truyền kỳ được?
Chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn thiên kiêu cùng thời, sư huynh Ca Từ sao?
Tiêu Vũ trầm mặc không nói, hắn không biết phải nói cái gì.
Đối với Kinh Hải mà nói, rất nhiều người ở Tiên Sơn đều không tin việc này.
Kinh Hải đương nhiên cũng nhìn ra Tiêu Vũ không tin, nhưng hắn không có giải thích cái gì.
Bởi vì đừng nói đến Tiên Sơn xa xôi cách trở, ngay chính sư huynh đệ đồng môn của hắn còn không tin, cả đám đều cảm thấy Lưu Hỏa chẳng qua chỉ được vẻ hào nhoáng bên ngoài.
Truyền kỳ có đôi khi chỉ là lời đồn, chỉ có tận mắt chứng kiến, người ta mới nguyện ý tin tưởng đó thực sự là truyền kỳ.
Nhất là chuyện cùng hưởng đạo tàng kia, căn bản không có mấy người tin.
Đại đa số người trong cuộc lúc đó đều không muốn nhắc tới chuyện này, cũng không muốn để người ta biết được bản thân lúc đó đã tận mắt chứng kiến một cảnh như vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản, bọn hắn thu được đạo tàng cơ duyên, cho nên cũng không muốn đi rêu rao khắp nơi, tự rước họa vào thân.
Lúc này, đột nhiên có người lên tiếng:
“Các người nhìn kìa, dị biến hình như dừng lại rồi, vòng xoáy cơ duyên cũng không tiếp tục biến lớn nữa.”
Rất nhiều người cũng nhận ra, dù sao cũng không có người nào không chú ý đến vòng xoáy cơ duyên.
Mà ngay lúc tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía vòng xoáy cơ duyên, thì cô ảnh lão nhân lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tất cả mọi người.
Bị cô ảnh lão nhân nhìn như vậy, dù chỉ là thoáng qua, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại.
Giống như kiểu bị đại tiền bối của tông môn nào đó nhìn chằm chằm vậy, rất khiến lòng người chấn động.
Kiếm Khởi lúc này nhíu mày lại, tay nắm chặt thanh kiếm.
Khỉ nhỏ sợ hãi trốn ra sau hắn, ngay cả dũng khí để nhìn thẳng cũng không có.
“Tiên Sơn cơ duyên có quy củ, ta sẽ không phá hư.
Bây giờ các ngươi có muốn đi vào không?
Nói trước cho các ngươi biết, cơ duyên lần này là cơ duyên lớn nhất từ trước tới giờ.
Cũng có thể là cơ duyên nguy hiểm nhất, đồng thời chỉ có một lần duy nhất này.” Giọng nói của cô ảnh lão nhân truyền vào trong tai mọi người .
Nhưng bọn họ còn chưa kịp đáp lại, cô ảnh lão nhân đã lại nói:
“Thời gian có hạn, xin mời lựa chọn.
Thời gian kết thúc, người không phản đối, coi như ngầm đồng ý gia nhập.”
Đám người: “...”
Thật ra rất nhiều người muốn từ chối, nhưng đối phương nói như vậy, bọn họ ngay cả mở miệng cũng không dám mở.
Trong nháy mắt vừa rồi kia, bọn hắn liền biết, đối phương muốn giết người, là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tuy nói cơ duyên có quy củ, nhưng cũng không nói quỷ củ quy định không được giết người.
Từng người từng người mặc dù đều biết gia nhập thì nguy hiểm vạn phần, nhưng cũng không thể không kiên trì lựa chọn đồng ý.
Dù sao thì, bọn họ không có tư cách từ chối.
Lúc này, cô ảnh lão nhân đi tới một bên, nhìn tất cả những người đứng ở đó, dường như muốn đem tất cả bọn họ nhét vào trong vòng xoáy ngay lập tức vậy.
Tiêu Vũ cau mày, cuối cùng nhấc chân bước về phía trước, là người đầu tiên đi về phía vòng xoáy cơ duyên.
Hai người chung nhóm cũng đuổi theo hắn.
Kinh Hải và Y Song của Kiếm Nhất phong cũng cất bước đi về phía vòng xoáy.
Chỉ cần còn sống, bọn hắn liền có thể đạt được cơ duyên đặc biệt nhất trong nhiều năm qua của hải vực Không Minh.
Loại cơ hội này, chính là có thể gặp nhưng không thể cầu.
Sau đó, phần lớn mọi người đều hướng về phía vòng xoáy cơ duyên mà đi.
Kiếm Khởi tiến vào, Chân Võ Chân Linh cũng tiến vào.
Một lát sau, tất cả mọi người đều đã đi vào vòng xoáy cơ duyên.
Đến tận lúc này, vòng xoáy cơ duyên mới bắt đầu biến mất.
Cô ảnh lão nhân nhìn vòng xoáy biến mất, bình tĩnh nói:
‘Bắt đầu rồi, cơ hội chỉ có lần này, chuyển động đi, thời gian niên luân.’
--- ---
Xì xào xì xào.
m thanh lải nhải dồn dập đánh thức Kinh Hải.
Rất nhanh sau đó, Kinh Hải liền nhớ lại tình cảnh hiện tại của bản thân, lập tức mở mắt ra, cảnh giác nhìn bốn phía.
Đập vào mắt là cảnh tượng giống như ở quân doanh.
“Đây là chỗ nào?” Kinh Hải hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Hắn phát hiện bản thân mình đang mặc một bộ áo giáp, trông giống như một tên binh lính.
“Cảm giác giống như vừa xuyên không vậy, hành động tùy theo hoàn cảnh đi, đừng làm loạn là được.” Một giọng nói đột nhiên truyền vào trong tai Kinh Hải.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hắn nhận ra người nói chuyện chính là Y Song Tiên tử của Kiếm Nhất phong.
Sau đó Kinh Hải phát hiện đệ tử kia của Tiên Sơn cũng ở bên cạnh hắn.
“Chỉ có ba người chúng ta thôi sao?” Đệ tử Tiên Sơn, Mộc Giải, nghi hoặc nói.
Rõ ràng có một đống người cùng đi vào như vậy, nhưng nơi này lại chỉ có mỗi ba người bọn họ.
Ba người còn chưa kịp giao lưu tìm hiểu rõ tình hình với nhau, đột nhiên có một binh sĩ ở bên cạnh kêu lên:
“Đừng lề mề nữa, tất cả đi theo ta, chúng ta đến quảng trường tập hợp.”
Nhóm người Kinh Hải đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chọn đi theo đám binh sĩ kia.
Đi theo được một lúc, Kinh Hải lại hỏi:
“Vị đại ca này, sao lại đột nhiên muốn tập hợp? Sắp đánh trận sao?”
“Các ngươi bị làm sao thế? Ngủ đến hồ đồ rồi à?
Hôm nay là ngày gì các ngươi không biết sao?” Người lính kia cau mày nói.
Ba người giật mình trong lòng, nhưng mà người lính kia cũng không nghi ngờ gì nhiều, nói:
“Hôm nay là thời gian Vương thượng một lần nữa trở về, chúng ta phải đến quảng trường cung nghênh ngài trở về.”
Nhóm người Kinh Hải kinh ngạc, một lần nữa trở về?
Câu nói này khiến cho người ta có chút khó hiểu.
“Một lần nữa trở về là có ý gì?” Kiếm Khởi ở một bên khác, mang theo khỉ nhỏ hỏi binh sĩ bên cạnh.
Binh sĩ này người lại không hoài nghi cái gì, mà chỉ nói:
“Thật ra ta cũng phải mất hai ngày nay mới hiểu rõ, Vương thượng lúc trước vì bảo vệ Lam Dạ quốc chúng ta, tử trận tại nguyên địa Ngoại Ma.
Bây giờ ngoại ma lại xuất hiện, quốc sư thành lập tế đàn triệu hoán Viễn Cổ, muốn triệu bẩm Vương thượng.
Hôm nay chính là thời gian Vương thượng trở về.”
“Anh linh trở về?” Ở một bên khác, Tiêu Vũ kinh ngạc nói.
Loại chuyện này thật sự có thể thành công sao?
Hắn không biết, nhưng cũng không thể đem ra hỏi.
Bởi vì tất cả những binh sĩ này dường như đều cảm thấy hoàn toàn có thể.
Hoặc là kỳ vọng nó thành công.
Rất nhanh sau đó, bọn hắn đã đứng tụ tập trên quảng trường, tất cả mọi người đều xếp hàng đứng thẳng.
Bọn họ đều đang nhìn đài cao nhất phía trước quảng trường, đài cao này nối liền với một ngọn núi thông qua kiến trúc gì đó.
Bên trong kiến trúc kia chính là tế đàn triệu hoán.
Vương nếu như trở về, tự nhiên sẽ đi từ bên trong ra, bọn hắn đương nhiên sẽ trông thấy.
Mấy người Kinh Hải cũng hướng mắt theo dõi.
Không biết phải chờ bao lâu, cũng không biết trên đó có thực sự sẽ có người đi ra hay không.
Nhưng lại không thể làm gì khác ngoài việc đứng đấy.
Bởi vì bọn hắn phát hiện tất cả binh lính đứng chung quanh đều là cường giả.
Nhưng mà chờ cũng không có bao lâu, bọn hắn liền nghe thấy tiếng bước chân truyền xuống từ trên đài cao.
Giờ khắc này, vô số binh sĩ đều nhìn chằm chằm vào đài cao, gương mặt hiện rõ sự mong mỏi, trông mong.
Chỉ một lát sau, bọn hắn liền nhìn thấy ba bóng người, trong nháy mắt khi ba bóng người đứng trên đài cao hiện rõ, một loại cảm xúc phấn chấn lan rộng khắp toàn bộ quảng trường.
Ngay cả mấy người Kinh Hải cũng cảm nhận được loại hưng phấn kia đang lan tràn trong lòng bọn hắn, không thể kiềm chế được.
Tất cả mọi người đều quỳ một chân trên đất, đồng loạt hô lên:
“Cung nghênh Vương của chúng ta trở về.”
------
Dịch: MB_Boss