Sức mạnh chân chính của ta (3)
Sức mạnh của Thiên Sinh Thần nhanh chóng vỡ nát.
Biến động đột ngột này khiến cả Nữ Vương Hải Yêu và Thiên Sinh Thần cảm thấy kinh ngạc.
Hai người nhìn sang.
Lúc này, Nữ Vương Hải Yêu nhìn thấy, dưới biển xuất hiện một cái cầu thang, có người ở trên đó đang từng bước đi về phía này.
Là ba vị mặc áo bào đen, vị cầm đầu mỗi bước đều giẫm lên sức mạnh mà nàng không thể làm gì được kia.
Mỗi bước giẫm lên là một lần khiến sức mạnh đó nát bấy.
Những sức mạnh khí tức này bắt đầu lùi về, bắt đầu e ngại.
Dường như người này tới, mọi cuồng hoan của người khác liền phải dừng lại.
Giống như đối phương đang đoạt lại lãnh thổ thuộc về mình.
Lãnh địa của Vương.
Người này…
Mặc dù không có chút sức mạnh nào phun trào, thiên địa dường như cũng không thể trái ý hắn.
Bất kể là khí tức cấp độ nào, ở trước mặt hắn, đều như không có tác dụng.
“Các hạ là ai?” Thiên Sinh Thần nhìn chằm chằm người đang đi tới này.
Như gặp phải đại địch.
“Không phải ngươi đang chờ mong ta đến sao?” Lục Thủy từng bước đi tới, giọng nói mang theo ý cười.
“Bây giờ, bản tọa như mong muốn của ngươi.
Đến cho ngươi xem một chút, phải chăng còn có thể áp chế sức mạnh của ngươi không.”
“Lưu Hỏa?” Nữ Vương Hải Yêu nháy mắt hiểu ra.
Quả nhiên, Lưu Hỏa tới.
Tử Y Thần Nữ nói đúng, hơn nữa, Lưu Hỏa cũng không mất đi loại sức mạnh kia.
Đúng, đây không phải rất bình thường sao?
“Không thể nào, lần trước ta không thể cảm giác sai, loại sức mạnh kia, ngươi đã tiêu hao hết.” Thiên Sinh Thần nhìn chằm chằm Lục Thủy, chất vấn nói.
Lục Thủy đi tới đáy biển, ra hiệu cho Chân Võ Chân Linh dừng lại.
Sau đó tự mình từng bước tới gần bóng người đang ngưng tụ kia:
“Ngươi đúng, nhưng có lẽ ngươi không để ý tới một chuyện.”
Lục Thủy đứng ở trước bóng người, sức mạnh của Nữ Vương Hải Yêu đã lui đi.
“Nhân loại, ngươi muốn nói cái gì?” Thiên Sinh Thần định hội tụ sức mạnh, nhưng lúc này hắn còn chưa thoát đi, không cách nào vận dụng sức mạnh của mình.
Lục Thủy vươn tay, nhẹ nhàng chộp lấy phía trước.
Giờ phút này, sức mạnh thiên địa trực tiếp bao trùm lấy bóng người kia.
Tiếp đó, năm ngón tay nắm chặt lại.
Ầm!
Sức mạnh không cách nào nói rõ bộc phát dưới đáy biển, bóng người của Thiên Sinh Thần trực tiếp tan rã.
“Ngươi nên biết rõ một chuyện, sức mạnh này là của ta, ta đương nhiên có thể khiến nó hội tụ một lần nữa.
Có hiểu không?”
Lục Thủy đứng ở nơi đó, nhìn Thiên Sinh Thần, rõ ràng chỉ là một con người yếu đuối, lại khiến cho đối phương có một loại cảm giác đỉnh thiên lập địa.
Nữ Vương Hải Yêu chấn kinh.
Cảm giác đối phương cho nàng có chút khủng bố.
Không hổ là chồng của Tử Y Thần Nữ.
Dường như thiên địa cũng phải e ngại người này.
“Nhân loại, ngươi…” Giọng nói của Thiên Sinh Thần bắt đầu trở nên mờ mịt, bóng người biến mất, ánh mắt của hắn cũng biến mất.
“Nhân loại, ngươi cảm thấy sức mạnh ta biểu hiện ra bây giờ thế nào?”
“Rất mạnh.” Lục Thủy thu tay lại, đáp.
“Vậy ta phải nói cho ngươi, sức mạnh ta biểu hiện ra bây giờ, thậm chí còn không bằng một tia sức mạnh thật sự của ta, ngươi cảm thấy thế nào?”
Lục Thủy đứng ở đáy biển, nước biển lưu động xung quanh hắn, không dám quấy rầy một chút nào.
“Vậy ngươi có biết ta bây giờ là tu chân giả cấp bậc gì không?”
Giọng nói vang lên, sức mạnh của hắn bắt đầu biểu hiện ra ngoài.
Tu vi 6.4.
Lục giai?
Nữ Vương Hải Yêu nhất thời kinh ngạc, mới Lục giai?
Làm sao có thể?
Lục giai làm sao có thể có được sức mạnh đáng sợ này?
Thiên Sinh Thần nhất thời cũng choáng váng.
“Bất ngờ sao?” Lục Thủy cười hỏi:
“Ta bắt đầu chính thức tu luyện là từ năm tháng trước, khi đó, ta Nhị giai.
Ngươi đoán xem, nửa năm nữa, ta có thể không dùng tới một ngón tay cũng trấn áp được bản thể của ngươi hay không?”
“Không thể.” Thiên Sinh Thần trầm giọng nói:
“Nơi đây, không có khả năng có loại người này.”
“Thời đại, đã thay đổi.” Lục Thủy không tiếp tục để ý tới Thiên Sinh Thần, quay người bắt đầu rời đi:
“Qua mấy tháng nữa ta sẽ lại tới một chuyến, đến lúc đó hy vọng ngươi vẫn còn ngạo mạn như trước đây.
Ta sẽ giúp ngươi mở mang kiến thức một chút, nơi đây, sức mạnh thật sự kinh khủng thế nào.
Không phải sức mạnh hiện tại ta đang vận dụng, mà là…”
Lục Thủy dừng chân, quay đầu nhìn một cái, nói:
“Sức mạnh thuộc về tu vi của ta.”
Ầm!
Lời nói vừa dứt, giọng nói của Thiên Sinh Thần hoàn toàn bị phá hủy, dường như không muốn cho Thiên Sinh Thần mảy may chút cơ hội để mở miệng nào.
Sau đó, Lục Thủy cũng không ở lại nữa, hắn mang theo Chân Võ Chân Linh từng bước rời khỏi hải vực Không Minh.
Đương nhiên là đi cầu thang.
Thiên Sinh Thần bị đánh trở về, trong chớp mắt này, trong đầu của hắn vang lên lời nói của Thiên Cơ.
Nếu như quả thật Lục đang làm người nhường đường, vậy hắn chọn Lưu Hỏa.
Không thể nào.
Thiên Sinh Thần biến mất trong phong ấn.
Lúc này, hắn muốn chờ phong ấn biến mất.
Nhanh, cũng nhanh.
Nữ Vương Hải Yêu nhìn Lục Thủy rời đi, lại nhìn lại Thiên Sinh Thần chính mình không thể đối kháng, bị hủy diệt dễ như trở bàn tay, cảm giác thế giới thật sự thay đổi rồi.
Nhân loại đáng sợ như vậy, đã xuất hiện.
Ai có thể tranh phong với nhân loại này?
Tu vi Lục giai…
Cái này nếu cao hơn một chút, vậy thiên địa cũng không dung được hắn đi?
Khó trách, khó trách lại có loại cảm giác đỉnh thiên lập địa, trời đất cũng phải e ngại kia.
Tương lai của người này, chắc chắn khủng bố vô biên.
‘Không được, phải trở về xây dựng tế đàn, tồn tại khủng bố như vậy, chắc chắn biết tung tích của Triều Tịch tỷ tỷ.”
Sau khi xác định nơi này không còn vấn đề gì, Nữ Vương Hải Yêu lập tức biến mất tại chỗ, quay trở về xây dựng tế đàn.
Có tồn tại khủng bố như vậy chú ý tới nơi này, nàng an tâm hơn rất nhiều.
Sau lưng nàng còn có Tử Y Thần Nữ.
‘Thật là thời đại tốt nhất.
Nếu như Triều Tịch tỷ tỷ còn sống, còn có thể trở về dẫn dắt Hải Yêu.
Ta, ta…
Ta liền có thể nằm chết dí một chỗ.’
Cố gắng, chăm chỉ.
Vì tương lai.
— —
Một lát sau.
Lục Thủy mang theo Chân Võ Chân Linh ra khỏi hải vực Không Minh.
Bọn hắn đương nhiên không để ý tới Nữ Vương Hải Yêu ở một bên.
Cũng không quen biết gì.
Đương nhiên, quan trọng là, Lục Thủy không phải đối thủ của nàng.
Thực lực không bình đẳng, liền không có khả năng giao lưu bình đẳng.
Cho nên không có ý định đi hỏi cái gì.
Đương nhiên, hắn cũng không cần phải chạy thoát khỏi bất cứ kẻ nào.
Hắn còn có một tấm vé bảo hộ, có thể đối mặt với bất cứ chuyện gì.
Nếu như có thể tấn thăng Thất giai, như vậy lại càng không cần để ý cái gì.
Khi đó năng lực chạy trốn sẽ rất mạnh, ai có thể bắt được hắn?
Nhị Trưởng lão cũng không được đi.
Thất giai cộng thêm sức mạnh thiên địa, hắn hẳn là có thể chèn ép Tam Trưởng lão.
Còn phải xem có bị gọt hay không.
“Thiếu gia, có thể ngồi thuyền ra ngoài.”
Chân Võ lấy ra thuyền nhỏ, đầu thuyền còn có một cái ghế cao.
Chuyên để cho Lục Thủy ngồi đọc sách.
Thuyền là pháp bảo cải tạo qua, tốc độ có thể rất nhanh, cũng có thể rất chậm.
Liền xem Thiếu gia có nhu cầu gì.
Lục Thủy cởi áo bào đen, sau đó ngồi ở mũi thuyền, hắn lấy Điện Anh Linh ra, cần phải bàn giao một số việc.
Sau đó, Cô Ảnh lão nhân xuất hiện trên thuyền.
“Vương.” Cô Ảnh lão nhân quỳ một gối xuống trước mặt Lục Thủy.
“Thiên Sinh Thần gần đây sẽ không có động thái gì, có điều hắn đang khôi phục thực lực rất nhanh.
Hẳn là phong ấn sắp mất hiệu lực.” Lục Thủy mở miệng nói.
Hắn đã kiểm tra đại khái.
Phong ấn nơi này đúng là biến mất rất nhanh.
Giống như có quan hệ với thế giới.
Cụ thể thì Lục Thủy không biết, tu vi quá yếu, nhìn được không nhiều.
Có điều Thiên Sinh Thần xác thực năng động hơn so với mấy người Đế Tôn.
Cũng không biết ai mạnh hơn.
Nếu như không phải chuyện mang thai em gái hắn dẫn động đối phương, đến tiếp sau thật đúng là khó giải quyết.
Dù sao thì khi đó đã có Thiên Cơ xuất thủ giúp hắn.
Để tự hắn tới là không đủ.
Quyền năng của Thiên Sinh Thần hắn đè ép được, nhưng sức mạnh chân chính thì hắn chưa đủ.
“Một khi có dị động, lập tức nói cho ta biết.” Lục Thủy nói.
“Gần đây ta phát hiện khả năng kiểm tra đo lường năng lực của Hải Yêu tăng lên, lát nữa ta sẽ nói chuyện hợp tác với Nữ Vương Hải Yêu.” Cô Ảnh lão nhân lập tức nói.
Lục Thủy khẽ gật đầu.
Nữ Vương Hải Yêu quả thật càng biết sớm hơn, hai lần tới, Nữ Vương Hải Yêu đều ở đó.
Đáng tiếc không có tác dụng gì.
Có điều cũng vẫn được, phát hiện sớm dễ tính toán.
“Đúng rồi, các ngươi dự định đi mấy người tham gia hôn lễ?” Lục Thủy tò mò hỏi.
“Chín, chín người.” Cô Ảnh lão nhân có chút lo lắng, có phải hơi nhiều rồi hay không?