Các ngươi đại diện cho Tiên Đình đến để ngăn cản ta à?(1)
9 người?
Một bàn nên ngồi mấy người?
10 người hay là 12 người?
Lục Thủy bỏ những suy nghĩ đó ra sau đầu, nhẹ giọng hỏi:
“Không quấy rầy tới sự nghỉ ngơi của bọn họ chứ?”
Người của Anh Linh Điện xuất động cũng không tốt, bọn họ chỉ có thể rơi vào trong trạng thái ngủ say mà thôi.
Nếu không thì sẽ sớm tiêu tan.
“Không quấy rầy, xin Vương hãy yên tâm.”
Cô Ảnh lão nhân nói.
Lục Thủy khẽ gật đầu, không nhắc về việc này nữa.
Hắn đưa tay ra, nói:
“Đưa tay ra đây.”
Cô Ảnh lão nhân không chút chần chờ, lập tức đưa tay ra.
Là một bàn tay khá là xù xì.
Lục Thủy vẽ phù văn, rất nhanh phù văn đó đã rơi xuống bàn tay của Cô Ảnh lão nhân, sau đó biến mất.
“Nếu như Thiên Sinh Thần có động tác gì mà ta lại không rảnh, thì ngươi dùng cái này để áp chế.
Có thể áp chế một khoảng thời gian.
Chưa tới thời khắc quan trọng, thì đừng sử dụng nó.”
Lục Thủy nói.
Chuyến đi tới Họa Loạn Cổ Thành lần này không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Vẫn nên lưu lại hậu chiêu thì hơn.
Nếu không thì rất dễ xảy ra chuyện xấu.
“Đa tạ Vương.”
Cô Ảnh lão nhân nói.
Lục Thủy gật đầu.
Sau đó hắn giao phó thêm một vài chuyện nữa rồi cho Cô Ảnh lão nhân lui về.
Hiện tại, chuyện ở bên này có thể coi là kết thúc rồi.
Vẫn chưa tới giữa tháng.
Thời gian còn khá nhiều.
“Đi ra ngoài đi.”
Giọng nói của Lục Thủy vang lên.
Chân Võ và Chân Linh cúi đầu lui ra, sau đó con thuyền bắt đầu chuyển hướng tới Không Minh Hải Vực.
Lúc bọn họ tới được Không Minh Hải Vực thì trời đã về khuya rồi.
“Tiên huyết của Bất Tử Tộc Nhân ở đâu?”
Lục Thủy hỏi.
“Vẫn chưa có kết quả.”
Chân Võ nói.
Lục Thủy không nói gì nữa.
Côn nhảy ra từ trong biển.
Lục Thủy thấy Côn tới thì đứng lên nói khẽ:
“Đi thôi, đi xem Họa Loạn Cổ Thành một chút.”
…
Sáng sớm.
Mấy người Mộ Tuyết đi tới phụ cận của Thu Cảnh Cung.
“Chị dâu, Thiên Ngâm tiên tử đang ở đỉnh núi phía xa kia.
Hình như là đang xây dựng tế đàn.
Chúng ta qua đó xem thử đi.”
Đông Phương nói xong thì ngưng tụ ra “Kiếm”:
“Chúng ta ngự kiếm bay qua đó đi.”
Mộ Tuyết im lặng gật đầu.
Khi đi ra bên ngoài, Tra Tra sẽ không tăng thêm phiền phức cho các nàng.
Thực ra thì ngự kiếm phi hành ở Bỉ Giác cũng không quá nổi bật.
Chỉ khi ở Đông Phương gia mới đặc biệt nổi bật mà thôi.
Hương Dụ và Đinh Lương cũng đứng lên trên thân kiếm của Tra Tra tiểu thư.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên bước lên, nhưng mà mỗi lần đều có cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Đơn giản là do không thể tưởng tượng được nguyên lý của cái này là gì?
Hương Dụ đã thăng lên tứ giai rồi, bản thân nàng cũng biết ngự kiếm phi hành.
Nhưng mà nàng hoàn toàn nhìn không hiểu cái này của Tra Tra tiểu thư.
Không bao lâu sau, các nàng đã đi tới dưới chân của một ngọn núi vô danh.
Lúc này, các nàng đã thấy được Thiên Ngâm tiên tử.
Đông Phương Tra Tra lập tức vẫy tay.
Bộ dạng vô cùng vui vẻ.
Đều là người xây dựng tế đàn, nàng cảm thấy mình và Thiên Ngâm tiên tử chắc chắn sẽ có rất chủ để chung để nói chuyện.
Lúc xây dựng tế đàn, nàng đã bị gạch đập rất nhiều lần, không biết Thiên Ngâm tiên tử đã bị đập mấy lần rồi.
“Mộ tiểu thư, Tra Tra tiên tử.”
Ngay khi các nàng vừa đáp xuống, Thiên Ngâm tiên tử liền đi tới.
Nàng có hơi bất ngờ khi nhìn thấy mấy người Mộ tiểu thư tới.
“Thiên Ngâm tiên tử, lúc xây dựng tế đàn ngươi có bị gạch đập vào chân không?
Ta bị đập tới tám lần lận đó.”
Đông Phương Tra Tra lập tức hỏi.
“Cái gì?”
Thiên Ngâm tiên tử có chút kinh ngạc, sau đó lập tức nói:
“Không có.”
“Không có sao?”
Đông Phương Tra Tra chau mày, sau đó lập tức hiểu ra:
“Vậy có lẽ là chúng ta không cùng xây dựng một loại tế đàn rồi.”
Là như thế sao?
Thiên Ngâm tiên tử cảm thấy rất có thể là cùng một loại.
Nàng đã xem hình mà Tra Tra tiên tử gửi tới rồi.
Bụp!
Đông Phương Tra Tra lấy tay che cái trán lại, ngồi xổm xuống.
Đau quá.
Mộ Tuyết chờ cho Tra Tra yên tĩnh rồi mới lấy một tấm thiệp mời từ bên chỗ của Đinh Lương, sau đó đưa nó cho Thiên Ngâm tiên tử:
“Thiên Ngâm tiên tử có rảnh không?”
Thiên Ngâm tiên tử nhận lấy thiệp mời, nàng có chút kinh ngạc. lại là thiệp cưới, sau đó lập tức lại cảm thấy bình thường.
Nhưng mà, có rảnh không?
Rảnh, nhưng rất nhanh sau đó nàng lại nghĩ tới Thạch Minh sư đệ.
Nếu như cùng nhau đi, có lẽ sẽ gây ra phiền toái rất lớn cho Mộ tiểu thư.
Nhưng mà, Mộ Tuyết có ân rất lớn đối với nàng, nàng không thể vì thế mà không đi được.
Trong lúc nàng đang do dự thì nghe thấy giọng của Mộ Tuyết vang lên:
“Lục thiếu gia mời sư đệ của tiên tử, Thạch Minh đạo hữu.”
“Đúng vậy, tên này là do ta viết đó.”
Đông Phương Tra Tra giơ tay lên.
“Không thành vấn đề gì chứ?”
Thiên Ngâm tiên tử cảm thấy có chút kinh ngạc, đồng thời cũng có hơi lo lắng.
Thể chất của Thạch Minh…
Sẽ dễ gây ra phiền phức rất lớn.
“Ngày đó, bảo hắn bảo vệ tốt chính bản thân mình là được rồi.”
Mộ Tuyết nói.
Sau đó nàng cười nói:
“Chúng ta không quấy rầy việc xây dựng tế đàn của tiên tử nữa.”
“Không có, không có.”
Thiên Ngâm tiên tử thuận theo đó mà nói.
Mộ Tuyết bảo Hương Dụ kéo Tra Tra cùng nhau tạm biệt Thiên Ngâm tiên tử.
Để tránh việc nàng muốn đi xem tế đàn.
Sau khi tạm biệt Thiên Ngâm, mấy người Mộ Tuyết định ngồi xe lửa để đi tới Thiên Nữ Tông.
Đây mới là nơi phiền phức.
Nàng nên dùng thân phận gì để mời bây giờ?
Dùng thân phận Thần nữ, hay là thân phận tiểu thư Mộ gia?
Mộ gia và Thiên Nữ Tông có chút qua lại, nhưng mà để Đại tiểu thư như nàng đi mời thì cũng không thích hợp.
Nhức đầu quá.
Nhưng mà, lần trước đã hỏi các nàng rằng cuối năm nay có rảnh hay không rồi, cho nên dù thế nào đi nữa thì cũng phải mời.
“Chị dâu, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
Đông Phương Tra Tra tò mò hỏi.
“Đi tới Thiên Nữ Tông.”
Mộ Tuyết nói.
“Thiên Nữ Tông?”
Đông Phương Tra Tra suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ta rất hay nghe thấy cái tên này ở nhà.”
…
Thiên Nữ Tông.
“Cho hay không?”
Thiên Nữ Chưởng môn hỏi mọi người.
Gương mặt của mấy người Tố Loan, Tố Nhiễm, Nam Bắc Trưởng lão đều có chút lúng túng/
Người của Lưu Hỏa nói muốn một giọt máu của Chưởng môn.
Mặc dù một giọt máu không là gì cả, nhưng mà đưa nó cho loại người như Lưu Hỏa, bọn họ cứ cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
“Quan hệ giữa Lưu Hỏa và Thần Nữ không tầm thường, có lẽ là sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
Tố Loan nói.
“Thực ra, nếu như mà có nguy hiểm đi nữa, chúng ta cũng không thể làm gì được cả.
Danh tiếng của Lưu Hỏa ở Tu Chân Giới khá đặc biệt.
Nếu như hắn thật sự muốn động thủ với Chưởng môn, vậy thì chúng ta…”
Bắc Trưởng lão không nói vế sau.
Lưu Hỏa muốn động thủ, chắc chắn các nàng sẽ không còn cơ hội nào để sống sót cả.
Chỗ dựa duy nhất của bọn họ là Thần Nữ.
“Vậy thì cho đi.”
Thiên Nữ Chưởng môn nói.
Một giọt máu thôi mà, nàng có rất nhiều máu.
“Có cần nói một tiếng với Thần Nữ đại nhân hay không?”
Tố Nhiễm tò mò hỏi.
Tố Loan do dự một chút rồi nói:
“Vẫn nên nói thì hơn, dù sao thì việc này cũng liên quan tới Chưởng môn.”
Nếu việc này liên quan tới những người khác thì có thể không nói, nhưng mà đây là máu của Chưởng môn.
Rất quan trọng.
“Một chút nữa ta sẽ đi nói với Thần Nữ đại nhân.”
Thiên Nữ Chưởng môn cúi đầu nói.
Đúng lúc có thể báo với Thần Nữ đại nhân về tiến độ của tế đàn.
“Đúng rồi.”
Bắc trưởng lão đột nhiên nói:
“Hôm nay, ta đột nhiên nhận được tin sẽ có người tới bái phỏng.
Mộ Tuyết của Mộ gia sẽ tới đây để bái phỏng Chưởng môn vào ngày mai.”
“Mộ Tuyết của Mộ gia, là ai?”
Nam trưởng lão tò mò hỏi.
Tố Loan cũng vô cùng tò mò, sau đó nàng nhìn về phía Thiên Nữ Chưởng môn, muốn hỏi rằng Chưởng môn có quen hay không.
Thiên Nữ Chưởng môn lắc đầu nói:
“Không biết, không có ấn tượng gì cả.
Nhưng mà ta biết Mộ gia.”
“Hình như ta đã từng gặp qua rồi.”
Tố Nhiễm nhìn Nam trưởng lão rồi nói:
“Lúc chúng ta đi Thu Cảnh Cung, có lẽ là đã gặp qua nàng.
Nàng là vị hôn thê của Thiếu gia Lục gia.”