Quay đầu còn kịp (1)
Ban ngày.
Trên đại dương bao la.
Huyết Hải ngập trời, nhưng lại không hề có dấu hiệu rơi xuống.
Bên ngoài Họa Loạn Cổ Thành.
Băng Hải Nữ Thần quan sát xung quanh, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Sự kinh khủng bất thường lúc nãy của Cổ Thành hoàn toàn khác với bây giờ.
Dường như bên trong đó có một Viễn Cổ Mãnh Thú muốn hủy diệt hết tất cả mọi thứ.
Sau đó, nàng nhận được thần dụ, ngừng công kích.
Có lẽ, ban ngày thật sự phải ngưng chiến.
Tử Vi Tiên Quân đang chữa thương, Thái Nhất Tiên Quân thì chau mày nhìn Cổ Thành.
Hắn không hỏi tại sao lại ngừng chiến, bởi vì khi nãy Họa Loạn Cổ Thành cực kỳ kinh khủng, chỉ cần có sức mạnh hội tụ sẽ khiến Họa Loạn Cổ Thành để mắt tới.
Cảm giác này hoàn toàn không phải là cảm giác bị Đại Đạo để mắt tới, khác xa với Đế Tôn.
Nhưng vẫn khiến cho bọn họ không thể nào cất bước tiến lên được.
Không chỉ có hắn, mấy người ở xung quanh như Tử Vi Tiên Quân, Tâm Hỏa Cổ Phật đều như thế.
Bọn họ dường như đã gặp được sự đáng sợ thật sự của Họa Loạn Cổ Thành.
Chuyện tới nước này hoàn toàn không còn biện pháp nào nữa.
Nhưng bọn họ cũng không rời đi.
Băng Hải Nữ Thần là do nghe thấy thần dụ, còn mấy người Thái Nhất Tiên Quân và Tâm Hỏa Cổ Phật là do ngay lúc kinh khủng đó, bọn họ nhận thấy được sức mạnh của Đế Tôn và Phật Đà.
Điều này nói lên cái gì?
Ở đây không chỉ liên quan tới Chân Thần của Thần Chúng, mà còn có cả Đế Tôn của Tiên Đình và Phật Đà của Phật Môn.
Chuyện này khiến cho bọn họ không thể nào rời đi được.
Cho nên, bọn họ chỉ có thể đứng tại đây, động cũng không đúng, mà bất động cũng không đúng.
Vậy thì, ngừng chiến đi.
Đây không phải là chuyện mà bọn họ nghĩ không tu liền có thể không tu.
Cuối cùng thì mấy người bên Băng Hải Nữ Thần chỉ có thể yên lặng chờ đợi, hoặc là khôi phục, hoặc là tích lũy sức mạnh, chờ tới khi có thể tiếp tục chiến đấu.
Còn lúc đó là lúc nào thì…
Có lẽ là một ngày đi.
Bọn họ cũng không biết Y Tử Thần Nữ đi đâu.
Có lẽ, nàng còn có những chuyện khác cần làm.
…
Trong Họa Loạn Cổ Thành.
Tất cả Bất Tử Tộc đều nhìn lên màn hình lớn, nhìn một ngày của Thiên Nữ Chưởng Môn.
Bọn họ vô cùng chăm chú, có đôi khi còn đánh giá hai ba câu.
Tóm lại đều là mấy lời tán dương.
Ai cũng xem một cách say sưa cả.
Ống kính cực kỳ tốt.
Bọn họ xem từ sáng tới tận đêm, tới khi thấy Thiên Nữ Chưởng Môn chậm rãi nằm xuống.
“Tối rồi, ánh sáng nhè nhẹ tỏa ra từ ngôi sao, gió nhẹ thổi, Chưởng môn của Thiên Nữ Tông rất thích ngủ thiếp đi trong loại thời tiết như này.”
“Một ngày mới sẽ được tới trong sự mong chờ.”
Hình ảnh dừng lại ở bầu trời ở trên rừng cây.
Cuối cùng là biến mất không còn thấy gì nữa.
Kết thúc.
“Hết, hết rồi?”
Phụ nhân lập tức lấy lại tinh thần, cảm giác có chút tịch mịch.
Những người khác cũng nhìn Chân Võ và Chân Linh.
Dường như đang mong chờ, cũng dường như đang khẩn cầu.
Tóm lại là bọn họ muốn xem tiếp.
“Ngủ, phải chờ tới ngày mai.”
Chân Linh nhìn những người này, nhất thời nàng không biết phải từ chối như thế nào.
“Ngày mai còn có tiếp sao?”
Lập tức có người nói:
“Vậy chúng ta ở đây chờ đi.”
“Ăn cơm trước đã, giải quyết xong công việc rồi lại qua đây xem tiếp.”
Mọi người đi giải quyết công chuyện của mình.
“Có gây thêm phiền phức cho các ngươi hay không?”
Phụ nhân nhìn Chân Võ và Chân Linh.
“Không, sẽ không.”
Chân Võ và Chân Linh lập tức lắc đầu.
Thực ra, chỉ cần đối diện đồng ý là được, bọn họ không có vấn đề gì cả.
Nhưng mà, đối diện dường như cũng rất sẵn lòng.
Tóm lại, tất cả đều không thành vấn đề gì cả.
Chỉ cần có tín hiệu là được.
Lúc này, trên Huyết Hải lại một lần nữa xuất hiện ánh sáng tím.
Tử Khí Đông Lai ba ngàn dặm.
Ít hơn trước đó rất nhiều.
Mọi người đều đã quen rồi, không cần phải sử dụng đặc hiệu quá cầu kỳ.
Mộ Tuyết một lần nữa xuất hiện ở Huyết Hải, nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, bên cạnh còn có cái bàn tròn, trên bàn có cà phê.
Mộ Tuyết nhìn chằm chằm vào ly cà phê, cảm giác thiếu chút điểm tâm, biết vậy đã làm một chút mang theo rồi.
Sau đó, Mộ Tuyết cúi đầu nhìn Cổ Thành.
Chân Linh cảm giác dường như Thiếu nãi nãi đang nhìn mình, sau đó nàng thấy Thiếu nãi nãi giơ ngón tay ra.
Chân Linh chẳng biết từ lúc nào mà bản thân mình đã xuất hiện ở bên cạnh Thiếu nãi nãi rồi.
Cái này…
Không hề chần chờ chút nào.
Chân Linh bắt đầu lấy dĩa điểm tâm ra, bày nó lên trên bàn.
Sau đó, lấy một ấm trà đựng sữa bò, vô dùng tươi mới, dùng trận pháp để cất giữ.
Tuyệt đối sẽ không biến chất.
Sau đó, nàng đổ một chút vào trong cà phê, rồi lại bỏ vào đó thêm một muỗng nhỏ đường nữa, quậy lên.
Sau đó, nàng cầm ấm trà lui sang một bên.
Dường như đã làm xong công việc của mình.
Thao tác thình lình xuất hiện này khiến cho tất cả mọi người đều hoang mang.
Mộ Tuyết cũng có chút kinh ngạc.
Tại sao Chân Linh lại biến thành như thế này?
Nàng chỉ hy vọng Chân Linh lấy ra chút đồ ăn vặt để ban đêm không quá nhàm chán mà thôi.
Ai mà ngờ rằng, Chân Linh lại chuẩn bị chu đáo như thế.
Nàng bưng ly cà phê lên, nhấp nhẹ một cái.
Mùi vị ngon hôm qua rất nhiều, Chân Linh thật là lợi hại.
Sau đó, Mộ Tuyết quay qua nhìn mấy người Băng Hải Nữ Thần, nói:
“Khai chiến đi.”
Mọi người:
“...”
Rốt cuộc là đang làm cái gì vậy hả?
Hơn nữa, thị nữ này là sao?
Bởi vì có sự ảnh hưởng của tử khí, cho nên mọi người hoàn toàn không thấy rõ được mặt người thị nữ này.
Nhưng mà, bọn họ có thể cảm nhận được rất rõ, khi người thị nữ này mới xuất hiện, nàng khá là mê mang, chỉ là trong nháy mắt sau đó lại tiến vào nhân vật mà thôi.
“Đó là Chân Linh?”
“Đúng vậy, là Chân Linh.
Bọn họ phát một chương trình ở trong thành cho Bất Tử Tộc xem.
Tên tiết mục là Thế giới động vật…
Ách.
Không phải, là cuộc sống hằng ngày của Thiên Nữ Chưởng môn.”
Cửu nói.
Nàng nhìn Chân Linh, cảm giác người thị nữ này đúng là không tầm thường.
“Ta nhớ Chân Võ và Chân Linh là người mà Tam trưởng lựa chọn để làm hộ vệ cho Lục Thủy.
Bọn họ học được mấy cái này lúc nào?”
Nhị trưởng lão hỏi.
“Có lẽ là do phát hiện ra được mình có thiên phú ở chỗ này đi.
Kinh thiên động địa, thiên phú có thể khiến cho Lưu Hỏa và Tử Y Thần Nữ phải khiếp sợ.”
Cửu dùng gương mặt vô cùng bội phục nói.
Nhị trưởng lão:
“...”
Nàng không muốn nói gì nữa.
Mấy người Băng Hải Nữ Thần cũng có chút bất đắc dĩ mà nhìn Tử Y Thần Nữ.
Nhưng mà, có đôi lúc không thể không động thủ, đã ngừng cả một ngày rồi.
Cuối cùng vẫn phải tiếp tục động thủ.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Lực lượng cường đại bóp méo không gian, trấn áp hải vực.
Tinh quang lưu chuyển.
Nơi giao tiếp giữa biển và bầu trời bắt đầu xuất hiện ánh sáng.
“Trời gần sáng rồi, ngưng chiến đi.”
Giọng nói của Mộ Tuyết vang lên.
Băng Hải Nữ Thần:
“...”
Tối hôm qua nàng lại nghe thấy thần dụ, cho nên chỉ có thể tiếp tục ở đây chờ lệnh.
Nàng không biết như này có thể giúp gì cho Chân Thần hay không, nhưng mà hiện tại nàng cũng chỉ có thể làm như thế.
Tòa thành này quá quỷ dị.
“Đúng rồi.”
Mộ Tuyết đột nhiên nói:
“Có lẽ hôm nay ta sẽ tới trễ một chút.”
Hôm nay nàng phải bồi mấy người Tra Tra đi tới Xảo Vân Tông.
Nhã Lâm và Nhã Nguyệt muốn mua quần áo, nàng phải đi để chọn giúp cho bọn họ.
Tới được Xảo Vân Tông cũng khá là trễ rồi.
Băng Hải Nữ Thần không trả lời, nàng sẽ chờ sao?
Chỉ cần Cổ Thành không khủng bố như thế nữa, thì nàng sẽ không chờ.
Những người khác cũng chỉ có thể giữ vững bình tĩnh, bọn họ chưa bao giờ đánh một trận chiến mà phải kiềm chế như thế.
Thà bị nghiền ép còn tốt hơn.
Tử Y Thần Nữ chỉ xuất hiện vào buổi tối, ban ngày thì ngừng chiến.
Bọn họ vốn có thể không quan tâm tới việc này, nhưng mà tòa thành này lại quá kỳ quái, khởi động sức mạnh vào ban ngày thì rất dễ bị căm thù.
Cảm giác đó quá mức kinh khủng, dù cho bọn họ có đang ở trong thời kỳ đỉnh cao nhất, cũng không dám tiến vào trong tòa thành này.
Sẽ bị xé nát trong nháy mắt.
Bọn họ trơ mắt nhìn Tử Y Thần Nữ, không thể làm gì được cả.
Hơn nữa, cảm giác ấy lại xuất hiện, chỉ cần bọn họ dám động thủ, toàn bộ Họa Loạn Cổ Thành sẽ ngay lập tức mất khống chế.
“...”
Ngừng chiến đi.
Tiếp tục tích lũy sức mạnh, chờ tới tối nay, đánh Tử Y Thần Nữ.
Lúc này, Chân Linh đã về lại vị trí ban đầu, trực tiếp bắt đầu phát sóng.
“Buổi sáng ngày mùa đông sẽ có chút hàn y, Thiên Nữ Chưởng môn sẽ vượt qua những thứ này, tiếp tục tu hành.”
“Thời tiết như thế này có thể khiến cho nàng thanh tỉnh hơn.”