Quay đầu còn kịp (2)
Trong lúc tất cả Bất Tử Tộc đang quan sát chương trình trực tiếp, thì có một khí tức đặc biệt không ngừng tràn ra từ Thiên Tai Cổ Thành, rơi vào trong huyết thủy.
Xung quanh Cổ Thành dường như nhiều thêm một loại khí tức yếu ớt.
Có rất ít người chú ý tới nó.
Người duy nhất có thể chú ý ở đây.
“Tiểu Tiểu Đình, ngươi nói thử xem, có phải bị hỗn loạn, ác ý, sát lực, những thứ tiêu cực này chi phối, thì sẽ rất thống khổ có đúng hay không?”
Cửu ngồi ở bên cạnh Nhị trưởng lão, đung đưa hai chân.
“Chưa từng thấy, không biết.”
Nhị trưởng lão nói.
“Mấy ngày nữa thì ngươi sẽ thấy được.”
Cửu nhìn Họa Loạn Cổ Thành rồi nói:
“Tòa thành này sắp được hóa giải rồi.”
Nhị trưởng lão nhìn Họa Loạn Cổ Thành, hiếu kỳ nói:
“Hóa giải rồi sẽ như thế nào?”
“Ừm…”
Cửu suy nghĩ một chút, nói:
“Khi đó sẽ… không thể nhìn.”
Nhị trưởng lão:
“...”
…
Lục Thủy đứng trong không gian của Thần Huyết, xung quanh hắn có vô số sức mạnh va chạm.
Nơi hắn đứng có thể nhìn thấy tất cả, nhìn thấy hết thảy mọi sự biến hóa.
Thiên Địa Chi Lực khuếch tán ra xung quanh, dẫn dắt sức mạnh mà trước đó Mộ Tuyết đưa vào.
Việc này rất hao tổn tâm thần, nhưng mà hắn cũng không thèm quan tâm.
Bởi vì, hắn nhìn thấy.
Nhìn thấy sự tồn tại của gông xiềng.
Ở bên trong một giọt Thần Huyết được tất cả sức mạnh tiêu cực bao lấy.
Lúc này, vô tận Huyết Hải bắt đầu tách ra, Lục Thủy bước từng bước vào.
Chỉ cần hắn đi tới tận cùng, hắn sẽ đi tới được trước mặt gông xiềng.
Lúc này, sức mạnh ở xung quanh bắt đầu va chạm về hướng của hắn.
Lục Thủy không để ý tới nó, càng không đi đọ sức với Chân Thần Ais.
Lục Thủy biết đối phương đang khôi phục.
Nhưng mà, hắn không quan tâm.
Tạm thời không có cách nào để diệt trừ đối phương cả, cũng không thể diệt trừ đối phương được.
Khi một tia Thần Lực của Chân Thần Ais tiêu thất, hắn sẽ không thể nào nhận được sức mạnh xung kích.
Thần Chúng ở bên ngoài kia cũng sẽ rời xa nơi này.
Lợi không bù được hại.
Bên cạnh.
Ánh sáng thánh khiết chiếu rọi bốn phía.
Chân Thần Ais trầm mặc nhìn Lục Thủy.
Nhân loại này khiến cho nàng vô cùng kinh ngạc.
Vậy mà lại có thể tiếp xúc được sức mạnh của Lục, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Điều càng khiến nàng bất ngờ hơn chính là, nhân loại này vậy mà còn muốn giải khóa gông xiềng của Lục.
Ở đây ai có thể có được loại năng lực như thế?
Ba người bọn họ có lẽ có, nhưng mà…
Lục quá mức kinh khủng, bọn họ không muốn thử.
Nhân loại này, nhìn qua thì tu vi không cao, vậy mà lại làm được mọi thứ mà một người tu chân bình thường không thể nào làm được.
Không, phải nói là, không người nào trong Tu Chân Giới có thể làm được như hắn.
Nàng nhìn sức mạnh mà ba người bọn họ để lại, đi kèm theo với sự phân tích Thần Huyết của người này, sức mạnh mà bọn họ có thể hút được cũng càng ngày càng nhiều.
Đối phương cần sức mạnh, bọn họ cũng cần ở đây để đạt được ích lợi.
Đối với bọn họ mà nói, một giọt Thần Huyết là thứ vô cùng quan trọng.
Ít nhất thì có thể giúp cho bản thể của bọn họ thức tỉnh sớm hơn.
Mà nàng cũng đang hấp thụ nó, hy vọng có thể truyền tình báo quan trọng ra bên ngoài.
Bây giờ…
Vẫn chưa phải lúc.
Nàng không thể nào rung chuyển được đối phương, sự điều khiển Thần Huyết của nàng có chút không bằng đối phương.
Thân là Thần Quyến, vậy mà nàng lại không bằng một người thường.
Nàng không dám tin chuyện này, đối phương có thể là Thần Quyến thứ nhất.
…
Ban đêm.
Thiên Nữ Chưởng môn lại một lần nữa nằm ngủ.
Bọn họ hẹn ngày mai sẽ tiếp tục.
Nửa đêm.
Ánh sao soi sáng, ánh trăng chiếu rọi.
Nhóm người Băng Hải Nữ Thần đứng trên không trung, bọn họ không chủ động ra tay, đều đang đợi.
Đợi Tử Y Thần Nữ tới.
Tùy tiện ra tay rất có thể khiến cho Họa Loạn Cổ Thành để mắt tới.
“Tử Y Thần Nữ không giữ chữ tín.”
Băng Hải Nữ Thần lạnh lùng nói.
Tử Y Thần Nữ nói tới muộn một chút mà thôi, hiện tại đã là nửa đêm luôn rồi.
Thái Nhất Tiên Quân, Tử Vi Tiên Quân, Tâm Hỏa Cổ Phật đều đang đợi.
Sức mạnh có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên một đạo ánh sáng tím xuất hiện.
Tử Khí Đông Lai ba trăm dặm.
Tử Y Thần Nữ vẫn duy trì tư thế ngồi ưu nhã kia mà xuất hiện ở trên Huyết Hải.
Bàn tròn cũng xuất hiện cùng với nàng.
Vị thị nữ kia đương nhiên cũng xuất hiện ngay bên cạnh Tử Y Thần Nữ, cà phê, sữa bò…
Đầy đủ mọi thứ.
Nàng có thể kêu thêm, hoặc thay đổi bất cứ lúc nào.
“Kẹt xe.”
Tử Y Thần Nữ nhìn Băng Hải Nữ Thần rồi nói:
“Để các ngươi phải đợi lâu rồi, khai chiến đi.”
Băng Hải Nữ Thần:
“...”
Tất cả mọi người đều không mở miệng nói chuyện, bọn họ đều đợi rất lâu rồi.
Đây cũng không phải là lúc để cãi nhau.
Sức mạnh tuôn trào, đại chiến vô cùng căng thẳng.
Tình trạng này cứ kéo dài tới tận khi trời sáng.
Khi cuối chân trời xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt, mấy người Băng Hải Nữ Thần liền chủ động lùi về.
Mấy người Thái Nhất Tiên Quân cũng đi nghỉ ngơi, để dành sức mạnh.
Mộ Tuyết:
“...”
Được rồi, nàng đúng là cũng phải trở về.
Nàng vốn dĩ cho rằng mình tới trễ, trì hoãn một chút thời gian, cho nên định bù thêm.
Đương nhiên là những người này không cần, thế thì không cần phải quan tâm nữa.
“Vậy thì ngừng chiến đi, đêm nay ta sẽ không tới trễ nữa.”
Mộ Tuyết buông cái chén ở trong tay xuống.
“Hy vọng Thần Nữ sẽ giữ chữ tín.”
Băng Hải Nữ Thần nói.
Sau đó, Mộ Tuyết biến mất.
Chân Linh quay về Cổ Thành.
Trực tiếp cũng bắt đầu phát, ngày thứ ba của Thiên Nữ Chưởng môn.
Chủ đề của ngày hôm nay là nấu nướng.
“Thân là Bất Tử Tộc, ẩm thực là điều cực kỳ quan trọng, cần phải lựa chọn nguyên liệu nấu ăn cao cấp.”
…
Một vòng tuần hoàn theo đó mà xuất hiện.
Ban đêm.
Tử Y Thần Nữ buông xuống uống cà phê.
Thuận miệng nói câu:
“Khai chiến.”
Băng Hải Nữ Thần sau một thời gian chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng có thể phát tiết sức mạnh.
Có thời gian nghỉ ngơi giữa trận, sau đó lại tiếp tục.
Sáng sớm.
Mấy người bên Băng Hải Nữ Thần sẽ rời khỏi chiến trường, sau khi Tử Y Thần Nữ tuyên bố ngừng chiến thì thả lỏng, khôi phục lực lượng.
Tử Y Thần Nữ dẫn theo thiếu nữ bất lương quay về.
Ban ngày, nàng bồi Nhã Lâm Nhã Nguyệt chơi.
Cuộc chiến vừa mới ngừng lại, Bất Tử Tộc liền bắt đầu quan sát một ngày của Thiên Nữ Chưởng môn.
Chân Võ và Chân Linh thì khá là bận rộn, bọn họ phải chuẩn bị cà phê và các loại điểm tâm khác cho Thiếu nãi nãi, như thế thì nàng mới có thể đối kháng với kẻ địch được.
Mọi thứ cứ diễn ra một cách tuần hoàn như thế.
Đánh liên tục ba ngày nữa.
Mộ Tuyết lại một lần nữa rời sân, mấy người Băng Hải Nữ Thần một lần nữa bắt đầu nghỉ ngơi.
Người ở trong Họa Loạn Cổ Thành thì bắt đầu quan sát ngày thứ sáu của Thiên Nữ Chưởng môn
Nhị trưởng lão kinh ngạc mà nhìn một màn này, nàng đang thấy cái gì vậy hả?
Tại sao lại đánh thành bộ dạng này rồi?
Sau đó, nàng quay sang nhìn Cửu
Cửu nhún vai, tùy ý nói:
“Sao ta biết được?
Thế giới chính là như thế, không phải chuyện gì cũng nằm trong dự liệu.
Thực tế làm gì có logic nào cơ chứ, chỉ có viết tiểu thuyết mới cần logic.
Cơ sở logic của mỗi người đều không giống nhau.
Đây chính là nhân loại.
Phức tạp, lại có thể sáng tạo ra đủ loại tình huống, đủ loại chuyện có thể khiến cho người khác phải bất ngờ.
Ví dụ như trận chiến này, đã đánh mấy ngày rồi mà vẫn chưa xong.”