: Ta không có bật hack (2)
Mộ gia, viện tử của Mộ Tuyết.
“Biểu tẩu, ngươi nói rằng ngày mai chúng ta sẽ đi tới Hải Ngoại chơi sao?”
Đông Phương Trà Trà tò mò hỏi.
Hôm nay biểu tẩu nói rằng sẽ dẫn các nàng đi ra ngoài chơi.
Đi tới Hải Ngoại chơi.
“Ta đi, ta đi.”
Nhã Lâm đang chơi với tiểu yêu quái lập tức nhấc tay lên.
“A, đừng có cắn ngón tay của ta, cũng không thể cắn mông.
A, không thể cắn đầu.”
Nhã Lâm vừa dừng lại liền bị tiểu yêu quái cắn.
Vừa chạy vừa la.
“Tại sao Mộ Tuyết tỷ lại đột nhiên muốn tới Hải Ngoại?”
Nhã Nguyệt tò mò hỏi.
Có phải là quá xa rồi không?
“Lục thiếu gia mời.”
Mộ Tuyết cười nối:
“Xuất phát cùng lúc với người bên Thiên Nữ Tông là được rồi.”
“A.”
Nhã Nguyệt biết rồi.
Hèn chi Mộ Tuyết tỷ lại đột nhiên muốn đi tới Hải Ngoại, thì ra là muốn đi gặp tỷ phu.
“Hôm nay sẽ xuất phát sao?”
Nhã Nguyệt hỏi.
“Sáng sớm ngày mai mới xuất phát, chỉ cần tới gần đó là được rồi.
Nghe nói rằng đến lúc đó sẽ có phương tiện giao thông đặc biệt trên biển.”
Mộ Tuyết cười nói.
“Phương tiện đặc biệt trên biển?”
Đông Phương Trà Trà đột nhiên hiếu kỳ nói:
“Biểu tẩu, nếu như ta vẽ một chiếc thuyền lên trên biển, thì có phải sẽ rất nhanh hay không?”
“Có thể vẽ thành hình dạng gì?”
Mộ Tuyết có chút hiếu kỳ.
“Nhân loại ngu xuẩn chỉ có thể vẽ thành cái hình ‘lõm’ (凹).”
Chân Thần Duy Nhất đứng ở trên đỉnh đầu Đông Phương Trà Trà nói.
“Không có.”
Đông Phương Trà Trà lập tức phản bác.
“Vẽ thành hình ‘lồi’ (凸), còn có cả chỗ ngồi nữa.”
Đông Phương Trà Trà suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nếu như vẽ hình lõm thì có thể ngồi hai bên, mà lồi thì chỉ có thể ngồi ở một bên.”
Mộ Tuyết:
“...”
“Lồi lõm là cái gì vậy?”
Nhã Lâm ở bên cạnh hỏi.
“Là ký tự, tối nay ta sẽ dạy cho ngươi.”
Nhã Nguyệt ở bên cạnh nói.
“Không cần, tối nay ta muốn ngủ với tỷ tỷ, không ngủ với Nhã Nguyệt tỷ tỷ đâu.”
Nhã Lâm lập tức la lên.
Nàng có hơi sợ.
“Chúng ta có cần phải chuẩn bị thêm tiền lẻ hay không?”
Đông Phương Trà Trà hỏi.
“Tại sao?”
Nhã Nguyệt tò mò hỏi.
“Muốn đi mua đồ à?”
“Thiên Nữ Chưởng môn sẽ quỳ, các nàng có rất nhiều người, không cho thì rất dễ bị đánh.”
Đông Phương Trà Trà nói.
“Không thể quỳ ngược trở lại sao?”
Nhã Nguyệt hỏi.
“Không được, Chân Thần nói ta là Chủ Thần của nàng, quỳ sẽ chết người.”
Đông Phương Trà Trà nói.
“Người bình thường không thể nhận nổi cái quỳ của Trà Trà sao?”
Nhã Nguyệt có chút kinh ngạc.
“Không phải, Chân Thần nói ta làm vậy là đang khinh nhờn Chân Thần, nàng sẽ đánh chết ta.”
Trà Trà nói.
“...”
Sáng sớm hôm sau.
Đoàn người các nàng chào tạm biệt Đường di, rồi đi tới gần biển, người của Thiên Nữ Tông cũng ở tụ họp ở bên đó.
…
Lục Thủy nhìn lên bầu trời, tối hôm qua Mộ Tuyết không tới.
Nhưng hắn biết rằng hôm nay nàng sẽ tới.
Còn dẫn theo một đám người tới.
“Đêm nay phải bồi Mộ Tuyết đi dạo phố.”
Lục Thủy phát hiện mình sắp tấn thăng lên tới 6.7.
Sau đó, sức mạnh trong cơ thể hắn lộ ra, tu vi của hắn từ 6.6 trực tiếp thăng tới 6.7.
Ngay lúc này, Lục Thủy cảm nhận được thiên địa đang gia trì cho hắn.
Phúc chí tâm linh, vạn vật đều dưới ánh mắt của hắn.
Những cảm giác này đều hóa thành trực giác của hắn.
Cực kỳ cường liệt.
Thậm chí nó còn kéo dài tới cả mệnh lý của Mộ Tuyết.
“Cảm thấy có hơi bất đắc dĩ.”
Lục Thủy khép sách lại, cảm nhận trực giác của mình.
Quả nhiên là đã ảnh hưởng tới Mộ Tuyết.
Trực giác này…
Thật muốn vả mặt
“Xem ra là phải tấn thăng lên thất giai, nhưng mà tại sao không tới thất giai thì không thể sử dụng?”
Đúng vậy, trực giác của hắn tỏ vẻ rằng, không tấn thăng lên tới thất giai, thì không thể nào làm cho Mộ Tuyết mang thai được.
Trực giác chết tiệt.
Vả mặt lâu như thế rồi mà vẫn không vả thành công.
Lúc này, điện thoại của Lục Thủy đột nhiên vang lên.
Tin nhắn của Mộ Tuyết:
“Lục thiếu gia…”
Dường như rất khó chịu.
Mộ Tuyết cũng nhận ra được, việc hắn tấn thăng chẳng có tác dụng gì cả.
“Ta cảm thấy mình còn có thể cứu vớt một xíu nữa.”
Lục Thủy phát biểu cái nhìn của mình.
“Hừ!
Trừ khi ngươi triệu hoán Răng Thần, nếu không thì Răng Thần sẽ không quan tâm tới ngươi.”
Mộ Tuyết trả lời.
Lục Thủy:
“...”
Có thể ước nguyện không?
Hắn rất tò mò.
Nhưng mà, trên người hắn không có đủ dấu răng, đêm nay Mộ Tuyết sẽ tới, để nàng lưu lại mấy cái.
Còn trực giác, tấn thăng lên thất giai đi.
Lần này có lẽ sẽ tìm ra được nguyên nhân.
Thực sự không được, thì có thể hỏi Cửu, nàng chắc chắn sẽ biết.
Dù sao thì cũng có tên là Chân Thần Độc Nhất toàn tri mà.
…
Buổi trưa.
“Thiếu gia, thù lao đã được chuẩn bị xong.”
Chân Võ và Chân Linh đi tới bên cạnh Lục Thủy, nói.
“Đi xem một chút.”
Lục Thủy khép sách lại, đi về phía quảng trường.
Chân Võ và Chân Linh cũng đi theo sau.
Một lúc sau.
Lục Thủy đã đứng trước quảng trường, xung quanh đây có trận pháp, cho nên nếu không tới gần thì không thể nào phát hiện được chúng.
Linh thạch chồng chất thành núi, đủ loại đan dược, công pháp, thứ nhiều nhất vậy mà lại là thiết bị điện tử.
“Là Hải Yêu yêu cầu sao?”
Lục Thủy chỉ những thiết bị điện tử kia rồi hỏi.
“Đúng vậy, các nàng nói có thể cho các nàng một cái căn cứ sóng điện từ được hay không.”
Chân Linh nói.
“Sau đó thì sao?”
Lục Thủy hỏi.
“Ta tìm ngươi giúp các nàng tạo, điều phiền phức duy nhất chính là theo sự thay đổi của thời gian, thế giới bên ngoài sẽ đổi mới, có đôi khi cũng phải đổi mới theo nó.
Thiết bị cũng có tuổi thọ, việc này đối với Hải Yêu mà nói thì có chút phiền phức, trăm năm nhìn qua thì chỉ như là một giấc ngủ mà thôi.
Nhưng mà, các nàng nói rằng mình sẽ không ngủ trong một trăm năm này, chờ thiết bị hỏng rồi mới ngủ.”
Chân Linh nói.
Lục Thủy:
“...”
Các nàng không biết rằng thiết bị điện tử không thể duy trì được tới một trăm năm à?
Hơn nữa, có thiết bị điện tử ở đó, thì sinh linh cũng sẽ bị diệt tuyệt.
Vẫn nên học hỏi Thu Vân Trấn một chút, có thể tự hình thành một thể hệ.
Mặc dù có hơi kém cỏi.
Ách.
Hiện tại không thể, việc đó cần phải có thời gian rất dài.
Có điều, như thế cũng có điểm không tốt, có nhiều thứ không thể nào có tiếp theo được, vĩnh viễn tiếc nuối.
Dù sao…
Vạn vật sinh linh giống như luân hồi vậy, đi tới trình độ nhất định thì kiểu gì cũng sẽ diệt vong.
Trước mắt thì hắn chưa từng thấy thời đại nào vĩnh hằng cả.
Tu Chân Giới cũng như thế.
Thu Vân Trấn là do có hắn ở đây, cho nên mới thoát khỏi quỹ đạo kia.
Cho nên, bọn họ chưa bao giờ quản chuyện ở bên ngài, dù sao thì bọn họ đã không ở bên trong nữa rồi.
“Thiếu gì không?”
Lục Thủy hỏi.
“Không thiếu, chỉ có dư.”
Chân Linh trả lời.
Chân Linh do dự một chút rồi hiếu kỳ hỏi:
“Thiếu gia, làm sao để phát những thứ này ra bên ngoài?”
Chân Võ và Chân Linh hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được, dù sao thì người phát những thứ này đều là thiếu gia.
Như thế thì có một vấn đề quan trọng là phải hiểu biết về mấy sản phẩm điện tử này, ví dụ cái nào là điện thoại đời tám, thiếu gia biết mấy thứ này sao?
Lục Thủy không quan tâm, bắt đầu đi dạo xung quanh quảng trường, thuận miệng nói:
“Không khó, dùng Thiên Địa Chi Lực là được.”
“Thiên Địa Chi Lực?”
Chân Võ có chút không hiểu.
“Muốn nghe à? Đúng lúc ta đang rảnh.”
Lục Thủy hỏi Chân Võ và Chân Linh.
Mặc dù có thể là sẽ nghe không hiểu, nhưng mà lỡ đâu nghe hiểu thì sao?
“Kinh thiên, vĩ địa, dùng sự rõ ràng của nó, nhìn rõ mệnh lý…”
Lục Thủy vừa đi vừa nói.
Hắn đi xong một vòng, cũng là lúc đã nói xong:
“Đại khái là như vậy.”
Lục Thủy nhìn Chân Võ và Chân Linh nói.
Chân Võ và Chân Linh:
“...”
Thiếu gia đang nói cái gì thế?
Hoàn toàn nghe không hiểu.
Quả nhiên, lời trước kia của thiếu gia là đúng, có nói bọn họ cũng không hiểu.
Sau khi kiểm tra xong, Lục Thủy định quay trở về đọc sách tiếp.
Sắp phải động thủ rồi.
Tam khỏa tinh kia sắp kết thúc rồi.
Lục Lai Sự cũng có thể tới thế gian này một cách bình thường, chỉ cần sau này không gây ra chuyện gì là được.