Ta không có bật hack (1)
Oanh!
Lục Thủy nằm ở trong hòn đá, nhất thời cảm thấy khá là xúc động, trân quý sinh mệnh.
Khi hỏi câu kia xong thì hắn liền động thủ, tính đánh về phía mặt của Mộ Tuyết.
Bình thường thì có lẽ là đánh vào bụng.
Nhưng mà sợ bụng có động tĩnh…
Cho nên đánh mặt thích hợp hơn.
Sau đó…
Đương nhiên là nằm khảm xuống mặt đất, ra không được.
Suýt nữa là mất mạng rồi, Mộ Tuyết quá kinh khủng.
Một ánh mắt thôi đã đủ dọa người rồi.
Những thứ kia của Thiên Sinh Thần hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Đó đều là đồ chơi lừa gạt con nít mà thôi.
“Lục thiếu gia, ta về nhà.”
Mộ Tuyết ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Thủy, do dự một chút rồi hỏi:
“Ta có đẹp không?”
“Mộ tiểu thư có thể cho ta cái kính râm được không?
Quá chói mắt.”
Lục Thủy nhìn sang Mộ tuyết đang ngồi ở bên cạnh, hỏi.
Oanh!!!
Một quyền trọng kích.
“Loại sự tình này còn phải nhìn sao?”
Hừ.”
Mộ Tuyết hừ lạnh một tiếng, trực tiếp hóa thành một đạo ánh sáng tím biến mất tại chỗ.
Phốc!
Lục Thủy phun ra một ngụm mật.
Lục Thủy xoa xoa mật, cảm giác nên uống nhiều nước một chút.
Nếu không thì sẽ không có gì để phun.
Sau đó, hắn leo ra khỏi mặt đất, vỗ bụng một cái.
Cảm thấy không quá đau.
Chân tay Mộ Tuyết lèo khèo như thế, không có chút khí lực nào cả, có điều…
Hắn nhìn xuống mặt đất ở dưới, lún không ít.
Dường như đã nhận phải rất nhiều lực.
“Tội nghiệp ngươi.”
Lục Thủy vỗ vỗ mặt đất, sau đó dùng pháp thuật vuốt nó lại, tránh việc bị Chân Võ và Chân Linh hỏi tới.
Giữa trưa.
Mặt trời chói chang.
Chân Võ và Chân Linh đi tới.
“Thiếu gia.”
Chân Võ cúi đầu nói.
Lúc này Lục Thủy đang quan sát Thiên Địa Trận Văn, mặc dù đã bố trí xong rồi, nhưng mà sau đó vẫn còn có việc khác phải làm nữa, không thể tùy ý rời đi được.
“Tế đàn đã thu thập xong rồi à?”
Hắn thả sách xuống, thuận miệng hỏi.
Chân Võ lấy pháp bảo địa đồ ra, hắn đánh dấu rất nhiều nơi.
Có rất nhiều phân loại.
Đạo Tông, Kiếm Nhất Phong, Kiều gia, Trùng Cốc, Bách Hoa Cốc…
“Sắp hoàn thành rồi, Xảo Vân Tông cần thêm một hai ngày nữa, những nơi khác cũng tương tự như thế.
Số lượng nhiều nhất là Trùng Cốc, Hải Yêu, Tịnh Thổ, tất cả đều đã được thu thập xong.”
Lục Thủy nhìn địa đồ, tiện tay ấn mở Trùng Cốc.
Vượt qua vô tận đại sơn.
Có lít nha lít nhít tọa độ.
Trên thực tế thì cũng không cần phải có nhiều như thế, công trình quá lớn.
Có một vài cái là được rồi, nhưng mà như vậy cũng tốt.
Sau đó, Lục Thủy lại nhìn sang những chỗ khác, phát hiện có tiêu ký nằm lẻ loi.
“Đây là ai?”
Lục Thủy tò mò hỏi.
“Là Trà Trà tiểu thư, nàng thông qua Kiếm Nhất Phong để thiết lập tọa độ.”
Chân Võ nói.
Cho nên, đường dây nội bộ mà nàng nói chính là Kiếm Nhất Phong ư?
Lục Thủy không quá quan tâm tới việc này, nhưng mà Đông Phương Trà Trà có thể hỏi cái gì cơ chứ?
Cảm giác…
Có lẽ sẽ có hơi khó trả lời.
Đầu óc của Đông Phương Trà Trà không được bình thường cho lắm, cả Đông Phương gia đều như thế.
Đặc biệt là con gái.
Em gái của hắn cũng rất có thể sẽ như vậy, may mà hắn là nam.
Nếu không thì…
Hắn mà giống với Đông Phương Trà Trà, không biết cha mẹ sẽ thương tâm mới mức nào.
Ách.
Có lẽ người nhức đầu nhất chính là Tam trưởng lão, dù sao thì cha mẹ gần như là không quản hắn, tất cả đều là do Tam trưởng lão quản cả.
Sau đó, Lục Thủy lại tiếp tục kiểm tra.
“Đã tới Ẩn Thiên Tông rồi?”
“Vâng, mặc dù có hơi phân tán, nhưng mà có dấu vết để lần theo, tất cả đều khá gần với vị trí của các đại thế lực.”
“Đồ đâu? Chuẩn bị xong chưa?”
“Chân Linh đã chuẩn bị xong rồi, nàng đang trên đường trở về.
Linh thạch tạm thời không thành vấn đề.”
Chân Võ nghiêm túc trả lời, sau đó có chút hiếu kỳ nói:
“Thiếu gia, những thứ này phải đặt ở đâu?”
Không thể để bọn họ đi phát những cái này đâu nhỉ?
Cảm giác không giống với tác phong của thiếu gia.
Đương nhiên là việc này không quan trọng.
Chủ yếu là do công trình quá lớn, sợ sẽ bỏ lỡ hôn lễ của thiếu gia mà thôi.
Bọn họ đương nhiên là muốn tham gia rồi.
Mấy thứ đó phải cất ở đâu?
Lục Thủy suy nghĩ một lúc, sau đó quan sát Họa Loạn Cổ Thành, nói:
“Tìm nơi nào đó trống trải.
Lấy tất cả mọi thứ đặt tập trung lại một chỗ.”
“Vâng.”
Chân Võ đáp.
Nhưng mà, hắn vẫn không biết làm sao để phát được.
“Đúng rồi, tìm ra chỗ cất rồi thì báo cho ta biết, ta đi bố trí một vài thứ.”
Lục Thủy bổ sung một câu.
Không cần biết hắn có tấn thăng lên thất giai hay không, những thứ này đều cần phải bố trí.
Dù sao thì việc trả lời câu hỏi cũng rất khác so với phát đồ vật.
“Thiếu gia, người của Bất Tử Tộc có một thỉnh cầu.”
Chân Võ khẽ nói:
“Bọn họ sẽ hoàn toàn khôi phục vào ngày mai, hy vọng có thể sẽ có một vài người tới.”
“Nói Nhạc Phong trực tiếp liên hệ với Thiên Nữ Tông là được, những thứ khác thì không cần.
Chắc chắn sẽ có người thông tri với Thiên Nữ Chưởng môn.”
Lục Thủy nói thẳng.
Loại người như Mộ Tuyết chắc chắn là đã nghĩ tới việc cho Thiên Nữ Chưởng Môn tới rồi.
Mộ Tuyết thấy loại chuyện như này liền không nhịn được mà mềm lòng.
Sẽ bất động thanh sắc mà đứng ở sau lưng đẩy nhẹ một cái.
Cho nên hắn mới nói, câu chuyện của Diệp Tân dù không thể đả động hắn, cũng có thể đả động được Mộ Tuyết.
Đến lúc đó, bọn họ liền sẽ ra tay.
Hoặc có lẽ là hắn liền sẽ ra tay.
Mộ Tuyết chủ yếu là sát phạt, tuy năng lực chữa trị cũng mạnh, nhưng mà có rất nhiều thứ, nàng không biết tinh tường bằng hắn.
Dù sao thì hắn cũng nghiên cứu sâu hơn.
Mặc dù lệnh khoa…
“Vâng, ta sẽ đi nói với bọn họ.”
Chân Võ lập tức nói.
Chuyện này đối với những người kia mà nói, có lẽ là một chuyện lớn.
Rất rất lớn.
Sau đó, Chân Võ lui xuống, hắn đi tìm những tiền bối Bất Tử Tộc kia .
Chỉ một lát sau, Lục Thủy liền nghe được tiếng hoan hô.
Hắn nhìn qua một chút, phát hiện những người bên kia đều đang bận rộn.
Đang tạo nên một con đường bình thường để đi.
Lục Thủy liếc mắt một cái rồi thôi, không quan tâm tới nó nữa.
Chỉ còn hai ngày cuối cùng.
Tế đàn đã được tụ tập gần xong rồi, trận pháp cũng đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.
Thù lao thì chờ tới khi Chân Linh trở về là coi như hoàn thành.
Cho nên…
Trong vòng 3 ngày, hắn sẽ động thủ.
Gần tới tháng sau rồi, không còn nhiều thời gian cho lắm.
Sau đó là thanh toán thù lao.
Chuyện này tuy lớn nhưng lại khá dễ dàng, không tốn nhiều thời gian.
Nhưng mà hắn rất tò mò, không biết những người đó sẽ hỏi cái gì.
Nếu như hỏi về tu vi thì rất đơn giản.
Nếu không phải…
Hy vọng đừng có hỏi về tình yêu.
Rất khó trả lời.
Nếu như thực sự không muốn trả lời, thì nên nói là không biết, hay là đổi một câu hỏi khác?
Đến lúc đó rồi tính.
Buổi chiều.
Chân Võ đã tìm được chỗ, quảng trường rộng nhất ở Họa Loạn Cổ Thành.
Kiến trúc vốn dĩ có chút cũ nát, nhưng mà người của Bất Tử Tộc đã giúp đỡ dọn dẹp rồi.
Lục Thủy thả trận pháp xuống rồi để cho Chân Võ đặt đồ vặt vào trong quảng trường.
Sau đó…
Những núi linh thạch chất đầy gần nửa quảng trường.
Có lẽ bên phía Chân Linh còn nhiều hơn nữa.
…
Thiên Nữ Tông.
“Có thể đi hết?”
Thiên Nữ Chưởng môn khó tin mà nhìn Nhạc Phong.
Hôm nay nàng nhận được mệnh lệnh của Thần Nữ đại nhân, bảo nàng chuẩn bị kỹ lưỡng, phải đi tới Họa Loạn Cổ Thành một chuyến.
Nói chỉ là đi chơi mà thôi.
Nàng đương nhiên là mong đợi rồi.
Tới giữa trưa, nàng lại nghe Nhạc Phong nói rằng, Họa Loạn Cổ Thành có thể đón tiếp cả Thiên Nữ Tông.
Có thể dẫn các nàng theo đi dạo một vòng.
Hình như bên đó có một con đường bình thường.
Người cảm thấy hứng thú đều có thể đi.
Thiên Nữ Chưởng môn biết, đây chắc chắn là do Thần Nữ đại nhân nhân từ.
“Đi thì có thể đi, nhưng mà thực sự chỉ là một con đường bình thường.”
Nhạc Phong nói.
Tin tức mà bọn họ nhận được là một con đường bình thường.
Đồ vật trên đường cũng là do Chân Võ cung cấp, còn có thể có cái gì khác chứ?
Cho nên chỉ là đi dạo chơi bình thường mà thôi, sẽ có rất nhiều người cảm thấy không thú vị.
“Có thể tham quan Họa Loạn Cổ Thành được không?”
Tố Nhiễm đột nhiên hỏi.
Nam Bắc trưởng lão đương nhiên là cũng nhìn qua Nhạc Phong.
Các nàng chắc chắn sẽ đi, nhưng mà đương nhiên là có thể tham quan thì tốt hơn rồi.
Lần trước quá vội.
“Có lẽ là không thành vấn đề, cũng có thể tham quan nơi đặt thù lao của tế đàn ở bên đó.”
Nhạc Phong tiếp tục nói.
Nhếp Hạo rất hiếu kỳ, không biết thù lao nhiều tới mức nào.
Bọn họ biết rất rõ số lượng.
Cho nên, thù lao nhất định sẽ khá là kinh khủng.
“Khi nào xuất phát?”
Tố Loan hỏi.
“Ngày mai.”
Nhạc Phong trả lời.
Những người khác không nói thêm gì nữa.
Thiên Nữ Chưởng môn muốn đi, các nàng nhất định sẽ đi theo.
Lỡ đâu xảy ra chuyện gì, thì các nàng cũng có thể phối hợp được.