Vợ chồng cùng nhau vẫn lạc? (3)
Ngày thứ ba sau khi Cố Lý rời đi.
Lục Thủy đi hết Cổ thành Họa Loạn.
‘Hoàn thành.’
Sau đó, hắn nhìn lại đường đi ở Cổ thành Họa Loạn.
Trên đường phố đã không còn ai, tất cả đều trở nên cũ kỹ rách nát.
Hôm nay hẳn là sẽ có người đi từ cửa lớn ra.
Bắt đầu cuộc sống sinh hoạt bình thường chân chính của bọn họ.
Đại khái còn có hai ba ngày nữa.
‘Vừa vặn dùng mấy ngày nay tích góp sức mạnh thiên địa, sau đó…’
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhìn về phía ba ngôi sao kia.
Là lúc để xử lý chuyện này.
Lục Lai Sự còn đang trong bụng mẹ đã cho kẻ làm huynh trưởng như hắn này chuyện lớn như vậy.
Hắn còn phải đợi ở chỗ này nhiều nhất nửa tháng nữa.
Hắn thật đúng là chưa từng đợi ở nơi nào thời gian dài như vậy.
‘Hy vọng sau này Lục Lai Sự đừng có gây chuyện gì.’
Lắc đầu, Lục Thủy lại trở lại vị trí bình thường, bắt đầu xem Thiên Địa Trận Văn.
Cách lúc trời tối còn một đoạn thời gian.
Trong khoảng thời gian này, Mộ Tuyết sẽ không xuất hiện, cho nên hắn an tâm đọc sách là được.
Về phần Chân Võ Chân Linh, vẫn chưa về.
Có điều cũng sắp.
Lúc này, từ bên trong cánh cửa lớn thật lớn của Cổ thành Hoạ Loạn, có bóng người bắt đầu đi ra.
Là vài người mặc trang phục bình thường, bọn họ có chút ngạc nhiên nhìn chính bản thân mình, sau đó trên mặt từng người đều lộ ra nụ cười.
Bọn hắn cất bước đi về phía trước, đi trên con đường cũ kỹ rách nát, trong ánh mắt có chút hoài niệm, cũng có chút cảm khái.
Cuối cùng, bọn họ dừng lại trên con đường lớn nhất
Cuối cùng, bọn họ dừng lại trên con đường lớn nhất, bắt đầu vận dụng sức mạnh tu sửa con đường này.
Lục Thuỷ liếc qua, không hề quan tâm quá nhiều, để mặc bọn họ tu sửa.
Có điều bọn họ chỉ có thể khôi phục kiến trúc, những thứ khác, Cổ thành Hoạ Loạn không có.
Chờ Chân Võ Chân Linh trở về đi, đến lúc đó cái gì cũng sẽ có.
Dẫn đầu trở về là Chân Võ.
Đương nhiên là mang theo Cố Lý trở về.
"Tiền bối đã đi hết rồi sao?" Lục Thuỷ để sách xuống, mở miệng hỏi thăm.
Cố Lý khẽ gật đầu.
"Thật bất ngờ, thế giới bên ngoài đã biến thành như thế."
"Tiền bối còn cái gì muốn làm không?" Lục Thuỷ lại hỏi.
Cố Lý quay đầu nhìn những người đang khôi phục đường đi một chút, nói:
"Có thể chuẩn bị cho bọn họ vài thứ không?
Đủ vượt qua mấy ngày tới."
Lục Thuỷ quay đầu nhìn về phía Chân Võ:
"Đi đi."
Đồ ở trên người Chân Võ không ít, hẳn là có thể đủ để giúp những người kia.
Chân Võ đáp ứng, sau đó đi thẳng về phía bên kia.
"Khi nào hành động?" Cố Lý ngẩng đầu nhìn chân trời.
Bây giờ mặc dù không có ánh sao, nhưng nơi mắt hắn hướng đến là chỗ của mấy vị Đế Tôn kia.
Lục Thuỷ đứng dậy, nhìn về nơi có ba ngôi sao, nói:
"Chờ chuẩn bị xong xuôi liền có thể hành động."
Sau đó thu lại ánh mắt, quay sang nhìn Cố Lý, nói:
"Tiền bối chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Sau này, Cổ thành Họa Loạn sẽ không còn tộc Bất Tử."
"Vốn đã không có, không phải sao?" Cố Lý nhìn Lục Thủy, cô đơn nói.
Đúng vậy, vốn đã không có.
Những người còn lại đều không tính là người sống.
Vậy thì sao có thể tính là tộc Bất Tử được?
Khôi phục, chẳng qua cũng chỉ là hồi quang phản chiếu.
Có thể dùng hình dáng người bình thường để tạm biệt thế giới này đã là rất hiếm thấy.
…
Cố Lý cáo từ Lục Thuỷ, đi về phía đường lớn, đã nói lời cáo biệt xong với những người trước đây, bây giờ hắn muốn đi nói lời cáo biệt với những người sắp rời đi cùng hắn.
Nở rộ ánh sáng sau cùng của bọn hắn.
Lục Thủy liếc nhìn Cố Lý rời đi, lại liếc nhìn những người đang tu sửa trên đường phố.
Từng người đều mang dáng vẻ tươi cười.
Trong đêm.
Cổ thành Họa Loạn đèn đuốc sáng trưng, là nhờ máy phát điện Chân Võ mang tới cho bọn họ.
Sau đó, bọn họ dùng tu vi trữ rất nhiều điện.
“Bọn họ đang làm gì thế?” Bên cạnh Lục Thủy đột nhiên có tiếng nói vang lên.
Là giọng của Mộ Tuyết.
Quay đầu lại nhìn một cái, hôm nay Mộ Tuyết mặc đồ thể thao, áo khoác kéo khóa khá cao.
“Ta phát hiện mặc váy ngủ lúc dậy sẽ không thoải mái, đồ thể thao dễ chịu, có điều mặc đồ thể thao thì sẽ phải mặc nhiều hơn một hai cái quần áo.
Lục Thiếu gia cái gì cũng không nhìn thấy, có phải cảm thấy có chút đáng tiếc hay không?” Mộ Tuyết vừa cười vừa nói với Lục Thủy.
Lục Thủy: “...”
Ta bình thường chỉ nhìn mặt.
“Lục Thiếu gia muốn nhìn cái gì, ta cho Lục Thiếu gia nhìn.” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nói.
“Có thể nhìn dáng vẻ đầu trọc của Mộ Tiểu thư không?” Lục Thủy tò mò hỏi một câu.
Ầm!
Lục Thủy cảm thấy bụng mình vừa phải tiếp nhận công kích cực kỳ lớn.
Mật cũng muốn phun ra ngoài.
“Thật sự không được thì tóc húi cũng có thể.” Lục Thủy lại nói.
Ầm!
Ầm!
Mật phun ra ngoài.
Một lát sau, Mộ Tuyết hai tay chống cằm, nhìn đường phố đèn đuốc sáng trưng:
“Bọn họ thật giống như đều đã sống lại.”
Lục Thủy cúi đầu, vẻ mặt thống khổ, may mà hắn tu thể thuật, khôi phục rất nhanh.
“Ừm, bọn họ bây giờ cũng tính là đã sống lại.” Lục Thủy cất kỹ Thiên Địa Trận Văn.
Sau đó tiếp tục nói:
“Bọn họ đang chuẩn bị, dự định mở một đoạn phố bình thường, bán đồ.”
“Sẽ có khách sao?” Mộ Tuyết quay đầu nhìn Lục Thủy, hiếu kỳ nói:
“Hay là sẽ có một bộ phận người làm khách.
Cũng giống như bọn họ trước kia, mở tiệm buôn bán.”
“Chúng ta có thể đi dạo một vòng.” Lục Thủy nhìn con đường, nói.
“Nói như vậy, nhiều thêm vài người cũng không có vấn đề đúng không?” Mộ Tuyết nở nụ cười nhìn Lục Thủy.
Mộ Tuyết nghĩ như thế nào, Lục Thủy còn không biết sao?
Có điều cũng không quan trọng.
“Mộ Tiểu thư vui vẻ là được rồi.” Lục Thủy mở miệng nói.
Mộ Tuyết ngồi bên cạnh Lục Thủy, ngẩng đầu nhìn trời đêm, ba ngôi sao trên trời nhìn cực kỳ chướng mắt:
“Không có ba ngôi sao này, chúng ta có thể nhìn thấy bầu trời càng đẹp hơn.”
“Đi trách Lục Lai Sự đi.” Do dự một chút, Lục Thủy lại hỏi:
“Mộ Tiểu thư, nếu sau khi Lục Lai Sự sinh ra chưa được mấy ngày, ta đã lén lút đi đánh nàng một trận, thì nàng nói xem có thể xảy ra chuyện gì hay không?”
“Chuyện gì? Ví dụ như ta sẽ thủ tiết sao?” Mộ Tuyết tò mò hỏi một câu.
“Không nghiêm trọng như vậy chứ?” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, nói:
“Đến lúc đó, nàng yểm hộ cho ta.”
“Vợ chồng cùng nhau chết sao?” Mộ Tuyết nhìn chằm chằm Lục Thủy, hỏi ngược lại.
Lục Thủy: “...”
Không đến mức, không đến mức.
Đêm khuya, Mộ Tuyết lấy ra gối ôm đặt trên đùi Lục Thủy, sau đó vỗ vỗ gối ôm:
“Lục Thiếu gia, ta muốn đi ngủ, tiếp sau không chừng phải đi cùng Nhã Lâm Nhã Nguyệt thường xuyên, không cần Lục Thiếu gia nữa.”
Nói rồi, Mộ Tuyết liền nhìn Lục Thủy, tiếp tục:
“Vậy Lục Thiếu gia có muốn chiếm chút tiện nghi của ta hay không?”
Lục Thủy cúi đầu lại gần, cắn lấy bờ môi của Mộ Tuyết.
A!
Mộ Tuyết che đôi môi hơi đau nhìn Lục Thủy, phẫn nộ.
“Được rồi, đi ngủ thôi.” Lục Thủy tươi cười để Mộ Tuyết gối đầu lên đùi hắn.
Tiện nghi này hắn chiếm được.
“Sẽ có ngày Lục Thiếu gia phải khóc.” Nói rồi liền trực tiếp chôn mặt vào bụng Lục Thủy, bắt đầu đi ngủ.
Lục Thủy sờ lấy mái tóc dài của Mộ Tuyết.
Chờ đến khi Mộ Tuyết ngủ say rồi, hắn mới tiếp tục xem Thiên Địa Trận Văn.
Bên ngoài.
Chân Võ vốn định thừa lúc rảnh rỗi đi tìm Thiếu gia báo cáo tình huống.
Nhưng hắn phát hiện mình không tìm được Thiếu gia.
Giống như vị trí của Thiếu gia đã biến mất.
Chân Võ nhất thời có chút suy đoán, sau đó lập tức đi ra xa khỏi khu vực xung quanh chỗ Thiếu gia.
Tiếp tục trở về hỗ trợ.
Chờ ngày mai rồi nói.
Rất nhanh sau đó, hắn liền nghe thấy có người nói.
“Ai tới nghiên cứu cùng ta cách đánh lửa thế nào đi.”
“Dùng tu vi đi, ngươi không có à?”
“Sao ngươi không nói sớm, ta còn thực sự quên mất.”
“Ta cảm thấy công cụ đang ảnh hưởng tới tay nghề của mình.”
Chân Võ nhìn những người này, cuối cùng đi tới gia nhập, giúp bọn họ giải quyết tất cả các vấn đề.
Đây là rèn luyện.
Là cơ hội hiếm có.
Chân Linh không thể trở về vào lúc này, bỏ lỡ.
Có điều Chân Linh hẳn cũng sắp trở về.
Đồ vật hẳn cũng đã mua sắm gần đủ rồi.
…
Trời hửng sáng, Mộ Tuyết giơ tay vươn vai một cái.
Cốp!
Tay hình như đụng phải cái gì.
“Mộ Tiểu thư, sáng sớm đã muốn đánh mặt người khác sao?” Giọng nói của Lục Thủy vang lên.
Mộ Tuyết mở mắt ra nhìn vẻ mặt âm trầm của Lục Thủy, sau đó khóe miệng hơi hướng lên.
Nàng tươi cười đưa tay ôm lấy cổ Lục Thủy, sán tới gần, ngăn chặn miệng Lục Thủy.
Chỉ một lát sau liền vui vẻ nói:
“Lục Thiếu gia, ta rất thích chàng.”
Lục Thủy: “...”
“Thích ta thì có thể đánh ta sao? Ta thích nàng có phải cũng có thể đánh nàng hay không?” Lục Thủy hỏi.