Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1272 - Chương 1272: Vợ Chồng Cùng Nhau Vẫn Lạc? (2)

Chương 1272: Vợ chồng cùng nhau vẫn lạc? (2) Chương 1272: Vợ chồng cùng nhau vẫn lạc? (2)

Vợ chồng cùng nhau vẫn lạc? (2)

“Mời tiểu huynh đệ Cố Lý cứ nói, có thể giúp, ta đều sẽ giúp.” Đau Răng Tiên Nhân mở miệng nói.

Hắn đương nhiên sẽ giúp.

Cố Lý là người hắn quen biết thời Viễn Cổ.

Bọn hắn rất giống nhau, đều luyện thể.

Đều mạnh phi thường.

Trước kia Cố Lý từng hỏi hắn chuyện tu luyện.

Người trẻ tuổi thật tốt.

Bây giờ cũng đã vượt qua hắn.

“Ta có một hậu duệ, cách rất nhiều đời.

Đếm không hết.

Bây giờ nàng dường như không hiểu nhiều về Cửu Chuyển Bất Diệt Chân Kinh.

Nếu Bất Diệt tiền bối có rảnh rỗi, có thể giúp ta dạy bảo nàng một chút được hay không?” Cố Lý chân thành nói.

“Người thời đại này sao?” Đau Răng Tiên Nhân hỏi.

“Đúng vậy, nghe nói đang làm Chưởng môn của Thiên Nữ Tông.” Cố Lý gật gật đầu, sau đó bổ sung thêm:

“Gọi là Cố Vũ.”

Sau đó, Cố Lý nói với Đau Răng Tiên Nhân rất nhiều.

Tối hôm đó, Cố Lý cáo từ Đau Răng Tiên Nhân.

“Đành nhờ vào Bất Diệt tiền bối.” Trước khi chia tay, Cố Lý nói thêm.

“Được.” Đau Răng Tiên Nhân gật đầu.

Sau đó, Cố Lý và Chân Võ biến mất tại chỗ.

Bọn hắn đến nơi khác.

“Gâu gâu gâu!” Cẩu Tử cũng khôi phục tự do.

Nó cực kỳ phẫn nộ.

Nhàn Cẩm tiên tử rất bất ngờ.

Chỉ là Đại Đạo Thiên Thành?

Đây là nhân vật cấp bậc nào vậy?

Sau đó, nàng liếc qua con mèo trong tiệm, đời này nó đã xong rồi.

Con chó kia là Đại Đạo Thiên Thành.

Sống không quá, đánh không lại.

Không cứu nổi.

Mèo trụi lông đã tuyệt vọng, bây giờ nó đang nghĩ cách gia nhập cẩu đội của tiểu trấn.

Đánh không lại liền gia nhập, chắc chắn không sai.

— —

Nam Thành.

“Ngươi sao cứ ngồi xuống ghế sô pha là lại bắt đầu ôm gối ôm thế?” Trên ghế sa lon, Sơ Vũ nhìn Kiếm Lạc ở đối diện, hỏi.

Lúc này, hai người đang xem TV.

Đương nhiên, xem tivi chỉ là thuận tiện, chủ yếu là đang thảo luận một số việc.

Liên quan đến thành hôn của Lục Thủy.

“Một người chỉ trạch ở nhà như ngươi, ai biết con mắt sẽ nhìn tới cái gì.” Kiếm Lạc nhìn Sơ Vũ nói.

“Ngươi cũng không phải không mặc, có gì để mà nhìn chứ?” Sơ Vũ tò mò hỏi.

“Rất nhiều người đều như ngươi, mua figure thật ra đều là mua ngực… dù sao thì ngươi chắc chắn cũng không thích mua phẳng…” Kiếm Lạc quay đầu nói.

“Phòng ta có loại đồ này sao?”

“Đó là ngươi không có tiền mua.”

“...”

Sơ Vũ nhìn Kiếm Lạc, chăm chú quan sát.

“Ngươi nhìn cái gì?” Kiếm Lạc trốn vào một góc ghế sô pha, ôm chặt gối ôm, vẻ mặt cảnh giác.

“Nói thật, ngươi mặc dù không lộ đùi, nhưng nhìn bộ dáng này liền biết chắc chắn là một cái đùi thon dài trắng nõn hoàn mỹ, lúc bình thường cũng chỉ là một nữ nhân không có não.

Độ cong phần eo cũng hoàn mỹ.

Dáng dấp đẹp mắt, cộng thêm mái tóc dài.

Mỗi tội biết nói chuyện.

Nhưng mà…” Sơ Vũ vẻ mặt thành thật nói:

“Nhưng figure không biết nói chuyện.

Nếu như đem ngươi làm thành figure đem đi đâu đó bàn, không phải chúng ta sẽ phát tài sao?

A, là làm theo bộ dáng của ngươi.”

“Có bệnh.” Kiếm Lạc đỏ mặt nói.

Đinh đong!

Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.

Sơ Vũ và Kiếm Lạc đều có chút tò mò nhìn ra ngoài cửa.

“Người nào lại đến vào lúc này chứ?” Kiếm Lạc tò mò hỏi.

“Có thể là sư tỷ các nàng chăng?” Sơ Vũ cũng không biết.

“Ta đi mặc cái áo khoác.” Kiếm Lạc chạy vào phòng.

Sơ Vũ thì đi mở cửa.

Khi Kiếm Lạc mặc quần áo tử tế xong, lúc đi ra ngoài liền phát hiện trong phòng khách không có một ai.

Nàng hơi sửng sốt.

Sơ Vũ đâu?

Nàng lập tức lấy ra trường đao.

Chỉ là vừa mới định thử đi tìm kiếm Sơ Vũ thì điện thoại di động của nàng vang lên.

Giật nảy mình.

Là cuộc gọi của Sơ Vũ.

“Người đâu rồi?” Kiếm Lạc lập tức hỏi.

“Ở cửa trường học, bây giờ ta đang đi về.” Sơ Vũ trả lời một câu xong liền cúp điện thoại.

Kiếm Lạc cảm thấy không hiểu lắm.

Sao chưa gì đã ở cửa trường học rồi?

Chưa nói Sơ Vũ không biết ngự kiếm phi hành, dù có biết cũng sẽ không nhanh như vậy.

Nàng đợi một hồi lâu, Sơ Vũ mới mở cửa đi vào.

Chỉ có một mình.

“Người vừa rồi tới là ai đó?” Kiếm Lạc tò mò hỏi.

“Chân Võ mang theo một vị tiền bối kỳ quái, nói muốn đi gặp ông chú bảo vệ.

Ta liền dẫn đường cho họ.” Sơ Vũ trở về ngồi trên ghế sô pha, nói:

“Chúng ta tiếp tục chủ đề vừa rồi.”

“Có bệnh.” Kiếm Lạc cũng ngồi xuống ghế sô pha.

Nàng tiếp tục ôm gối ôm.

“Ta nói chuyện thiếp mời.” Sơ Vũ không thèm để ý tới lời nói của Kiếm Lạc, tiếp tục:

“Kiều Dã cũng có thể đi, chúng ta lại không nghĩ cách nữa, nhỡ đâu không đi được.

Ta đã hỏi Kiếm Khởi, Kiếm Nhất Phong cũng không có thiếp mời.”

“Nói với ta thì làm được cái gì?” Kiếm Lạc nhìn Sơ Vũ, nói:

“Trạch ở trong phòng thì đầu óc cũng trạch luôn, đóng cửa không nghĩ nữa sao?”

“Ngươi có thể hỏi thử Đông Phương tiên tử, nàng biết khá nhiều.” Sơ Vũ nói.

“Vừa rồi không phải ngươi có thể hỏi Chân Võ à?” Kiếm Lạc nói.

“Hỏi Chân Võ không phải là đang mở miệng đòi tới sao? Nhưng hỏi Đông Phương tiên tử thì khác.” Sơ Vũ nghĩ một chút, nói:

“Hỏi được, nếu có thiếp mời, cho ngươi 200, không có, cho ngươi 100.

Cuối tuần ta lại đưa ngươi đi mua quần áo.

Thực sự không được, ta còn có thể mua cho ngươi áo ngủ gấu trúc, ngươi cũng không cần phải lo lắng áo ngủ quá mỏng quá lộ, bị ta nhìn nữa.”

Kiếm Lạc ôm gối ôm, nói:

“Không có cũng 200.”

“Thành giao.” Sơ Vũ đồng ý tại chỗ.

Rốt cuộc cũng có thể biết có thiếp mời hay không, nếu như Đông Phương tiên tử biết.

“Ngươi đi mua quần áo cho ta, xác định không phải là để ta thay quần áo cho ngươi xem đấy chứ?” Kiếm Lạc hỏi.

“Ta muốn nhìn người thay đồ, không thể tự mình soi gương được sao?” Sơ Vũ hỏi.

“Ngày ngày đều trạch trong phòng viết tiểu thuyết, ngày nào suy nghĩ bị bóp méo cũng không biết.” KiếmLạc nói.

“Vậy ta tiếp tục trạch, ngày nào bị méo nhớ nói với ta.” Sơ Vũ tùy ý qua loa đáp lại câu, sau đó đi vào trong phòng.

“Có bệnh.” Kiếm Lạc bỏ gối ôm xuống, sau đó đi về phòng của mình.

Đọc sách.

Bình Luận (0)
Comment