Vợ chồng cùng nhau vẫn lạc? (1)
Vừa mới về Cổ thành Họa Loạn, Chân Võ còn chưa kịp mở miệng báo cáo công việc, một người đàn ông trung niên đã xuất hiện trước mặt hắn.
Thiếu gia liền bàn giao công việc cho hắn.
“Vậy làm phiền tiểu huynh đệ dẫn đường.” Cố Lý nói.
“Là vinh hạnh của tiểu bối.” Chân Võ cúi đầu cung kính nói.
Vị tiền bối này vô cùng cường đại, cũng đúng là vinh hạnh của hắn.
Có điều cũng đều là nhờ Thiếu gia, nếu như không phải có Thiếu gia, tồn tại cấp bậc này làm sao có thể biết hắn là ai.
“Đi đi.” Lục Thủy mở miệng nói.
Cố Lý ra ngoài một chuyến không mất đến mấy ngày.
Dù có đi hết tất cả các nơi cũng sẽ không khiến chậm trễ chuyện gì.
Muốn đi đâu, chỉ là chuyện một suy nghĩ trong đầu.
Cái thiếu chính là tọa độ.
Mà Chân Võ lại có thể cung cấp tọa độ.
Có thể mang bọn hắn chạy khắp nơi.
Chân Võ vừa báo cáo tọa độ xong, liền bị Cố Lý mang ra khỏi Cổ thành Họa Loạn.
Ngoại trừ Cố Lý có thể cất bước đi ra bên ngoài Cổ thành Họa Loạn, những người khác…
Đều không thể.
Bọn họ mặc dù cường đại, nhưng khác với Cố Lý.
Cố Lý là đầu nguồn của tộc Bất Tử.
Hắn mặc dù không phải thần quyến, nhưng lại được Chân Thần chiếu cố.
Thực lực cường đại không gì sánh được, dù là đã bỏ mình, dù là sắp biến mất, thiên địa cũng sẽ cho hắn thời gian.
Đây là mặt mũi thiên địa cho Cửu.
‘Đưa tiễn, như vậy nếu Mộ Tuyết có tới cũng ổn.’
Lục Thủy lắc đầu, sau đó tiếp tục đi bố trí.
Ban ngày cố gắng một chút, ban đêm ngồi xem sách.
Tránh cho Mộ Tuyết lại chạy tới nằm lên người hắn ngủ.
Hai người đúng là phiền phức, vẫn là một người…
Nghĩ tới đây, Lục Thủy nhìn bốn phía một chút, xác định không có cái gì xong, mới nghĩ nốt hai chữ cuối cùng “tốt hơn”.
Đi bố trí trước, đường hắn đi càng ngày càng ít người.
Mấy ngày nữa, từng người từng người sẽ đi ra từ cánh cửa lớn kia.
Cho đến lúc đó, bọn họ còn có thể sinh hoạt ở nơi này một đoạn thời gian, sống cuộc sống như người bình thường một hai ngày.
Chờ đến khi tế đàn hắn chuẩn bị hoàn thành, bên này bố trí xong.
Chính là khoảnh khắc cuối cùng của bọn họ trên đời này.
‘Có một loại cảm giác tự mình đưa bọn họ lên đường.’
Lục Thủy lắc đầu, tiếp tục đi bố trí.
Thêm hai ba ngày nữa là đủ rồi.
— —
Lục gia.
Tiểu trấn Thu Vân.
Chân Võ và Cố Lý xuất hiện trên đường phố.
“Tiền bối, nơi này là tiểu trấn Thu Vân.
Đau Răng Tiên Nhân và Cẩu Tử ở ngay tại tiểu trấn này.” Chân Võ lập tức giới thiệu.
“Ta phát giác được khí tức của bọn hắn.” Cố Lý gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lại, hơi kinh ngạc:
“Nơi đây lại có cường giả như vậy.
Kiếm ý này, ta nhất thời còn tưởng rằng Kiếm Nhất vẫn còn sống.”
Chân Võ ngẩng đầu nhìn theo, không thấy gì.
Hoặc là nói hắn không nhìn thấy được.
Có điều hắn hiểu rõ, người vị tiền bối này nói tới hẳn là Đại Trưởng lão.
“Hắn bề bộn nhiều việc, nếu không ta cũng muốn đi lên nói chuyện với nhau một phen.” Cố Lý lắc đầu thở dài.
Sức mạnh Tiên Mục của bọn hắn vô cùng cường đại, khiến vị kia phân tâm sẽ không tốt.
“Chúng ta trước tiên đi xem con chó kia đi.” Giọng nói của Cố Lý có chút bình tĩnh:
“Đã rất nhiều năm rồi không gặp nó.”
Nói rồi, hai người liền biến mất tại chỗ.
Lúc này, phía trên không trung vô tận có một bóng người cúi đầu nhìn xuống.
Thật mạnh, vô cùng cường đại.
Người này có thể chính diện đọ sức với hắn.
Nơi đây thế mà còn có loại người này, hắn cũng không biết gì.
Nhưng trạng thái của vị cường giả này không đúng.
Hắn muốn chia một sợi tinh thần xuống xem một chút, hỏi người này một chút xem vì sao lại tới đây.
“Là nhân công cho kế hoạch tiếp theo của Lưu Hỏa, tới để gặp cố nhân lần cuối.” Giọng nói của Nhị Trưởng lão vang lên.
Đại Trưởng lão: “...”
Nghe vậy, Đại Trưởng lão liền không có ý định chia sợi tinh thần ra nữa.
Ba ngôi sao đột nhiên mạnh lên nhiều, với hắn mà nói, áp lực rất lớn.
Chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nhị Trưởng lão nhìn về phía chân trời, nói:
“Đại Trưởng lão có chút tiếc nuối.”
“Đương nhiên là tiếc nuối, Cố Lý nằm trong danh sách giết thần, là người có thể mở nhiều lỗ nhất trên người Kiếm Nhất.
Nếu như hắn không chết, vậy chính là kình địch của Tiểu Tiểu Vi.
Một người như vậy lại sắp chết đi, đương nhiên là một loại tiếc nuối.” Cửu thở dài nói.
Dường như hiểu rất rõ cảm giác tịch mịch trong vô địch kia.
“Đúng rồi, còn có một phần là bởi vì ngươi lại nói trước kịch bản cho hắn.” Cửu bổ sung.
“...”
Nhị Trưởng lão không để ý đến Cửu, mà tiếp tục xem quyển sách chăm sóc thai phụ lần trước lấy được.
Quyển sách này có tác dụng không ít với tình huống của Lê Âm.
Bây giờ không biết rõ tình huống sau này sẽ thế nào, đương nhiên cần lấy Lê Âm làm chủ.
“Tế đàn ta đã xây dựng xong có được không?” Nhị Trưởng lão đột nhiên hỏi.
“Được, Nữ Vương Hải Yêu bây giờ đang nằm bên trên, người biết nàng đều rõ nàng rất lười động.
Người không biết còn tưởng nàng muốn tự hiến tế chính mình.” Cửu đi ra đằng sau Nhị Trưởng lão, dùng lược chải đầu cho Nhị Trưởng lão.
Đang suy nghĩ xem nên chải kiểu gì thì đẹp mắt.
Tiểu Tiểu Đình trời sinh đáng yêu, nên làm thế nào mới có thể càng đáng yêu hơn đây?
Chẳng lẽ Chân Thần.
…
Đau Răng Tiên Nhân đang đi làm răng, đột nhiên bảo Nhàn Cẩm tiên tử dừng lại.
“Sao vậy?” Nhàn Cẩm tiên tử lấy công cụ ra, tò mò hỏi.
“Cảm giác có cố nhân đến, tiên tử có thể chờ một lát được không?” Đau Răng Tiên Nhân hỏi.
“Gâu gâu, bản đại gia cũng cảm nhận được khí tức rất hung mãnh.” Cẩu Tử hướng ra bên ngoài sủa hai tiếng.
Nhàn Cẩm tiên tử hơi nghi hoặc, nàng cũng không cảm nhận được gì.
Con mèo trụi lông bị Cẩu Tử đặt dưới móng vuốt cũng một mặt hoang mang.
Cái gì mà khí tức hung mãnh?
Nó cái gì cũng không biết.
Chỉ biết con chó này chính là ác mộng của nó, quá kinh khủng.
Nó cũng không dám khôi phục, một khi khôi phục chính là Địa Ngục, đáng sợ khiến cho thân mèo run rẩy.
Không dám nghĩ, không dám nghĩ.
Lúc này, hai bóng người xuất hiện trước cửa.
Là Chân Võ và Cố Lý.
Cố Lý nhìn thấy Cẩu Tử, thấy Bất Diệt Tiên Nhân đang làm răng.
“Bất Diệt tiền bối, lại gặp mặt rồi.” Cố Lý nhìn Bất Diệt Tiên Nhân, mở miệng cười.
Bất Diệt Tiên Nhân, thành danh cực kỳ sớm.
Đứng ở đỉnh của Tiên cũng không phải nói giỡ.
Bởi vì Đau Răng Tiên Nhân là người đầu tiên dựa vào Tiên Đạo đi đến cuối của Đại Đạo, chỉ là về sau lại ngủ say, Tiên Mục mới tiến lên thêm một bước.
Vượt qua điểm cuối cùng đó.
Bên trong danh sách giết thần, người có thể so sánh với Bất Diệt Tiên Nhân khi đó, hẳn là chỉ có Kiếm Nhất.
Đau Răng Tiên Nhân đứng lên, nhìn Cố Lý, rơi vào trầm tư, sau một hồi mới mở miệng nói:
“Tiểu huynh đệ Cố Lý của tộc Bất Tử?”
“Ha ha ha, Bất Diệt tiền bối thế mà còn nhớ rõ ta.
Nghe nói tiền bối đã thức tỉnh, cái răng đau đã tốt hơn rồi sao?” Cố Lý đi đến, tiện chân đạp một cước lên Cẩu Tử bên cạnh.
“Gâu gâu.” Cẩu Tử sủa lớn:
“Nhân loại ngu xuẩn, ngươi dẫm lên bản đại gia rồi!”
“A.” Cố Lý cúi đầu nhìn Cẩu Tử một chút, ra vẻ bất ngờ nói:
“Chó hoang ở đâu ra đây?”
“Nhân loại, ngươi không chỉ mạo phạm bản đại gia, mà còn mạo phạm Cẩu gia của bản đại gia.” Cẩu Tử gầm lớn, sau đó gầm gừ một tiếng, tiếp đó, sức mạnh bắt đầu bắn ra.
Nhân loại ngu xuẩn, nó muốn khiến đối phương bỏ ra cái giá xứng đáng.
Sức mạnh kinh khủng này vừa xuất hiện, con mèo trụi lông ở gần đó cũng bị hù tới run lẩy bẩy.
Chỉ là còn chưa đợi được đến khi sức mạnh khuếch tán, một cỗ sức mạnh khác đã trực tiếp giáng lâm, tiếp đó trấn áp toàn bộ sức mạnh của Cẩu Tử trở về.
Ầm!
Cẩu Tử trực tiếp bị giẫm xuống đất.
“Chậc chậc, chỉ là một con chó hoang Đại Đạo Thiên Thành cũng có thể phách lối như vậy?” Cố Lý cúi đầu khinh thường nói.
“Bản đại gia… là chó nhà.” Cẩu Tử nằm rạp dưới đất, gian nan mở miệng.
Tu chân giới từ lúc nào có loại tồn tại kinh khủng như này?
“Chó nhà?” Cố Lý có chút bất ngờ.
“Lục chết rồi, Cửu chết rồi, Kiếm Nhất chết rồi, Cơ Tầm chết rồi.
Ngươi còn có thể gọi là chó nhà sao?”
“Gâu.” Cẩu Tử sủa một tiếng, lớn lối nói:
“Ta có Cẩu gia.”
“Cẩu gia?” Cố Lý hơi nghi hoặc.
Là nhân tài nào lại có thể khiến cho con chó này nhận làm chủ?
Lúc này, Chân Võ ở phía sau truyền âm giải thích cho Cố Lý.
Nghe được câu trả lời, Cố Lý mới bỏ chân ra, sau đó nói:
“Quả nhiên, lại là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.”
Sau đó hắn dùng sức mạnh buộc Cẩu Tử ở một bên, nói:
“Cẩu gia ngươi bây giờ không đến xỉa tới ngươi, ngươi gọi, ta liền đem ngươi đi nấu.
Ngươi nhìn xem ta có dám hay không.”
Cẩu Tử: “...”
Cố Lý thấy Cẩu Tử không dám lên tiếng liền lộ ra nụ cười hài lòng.
Cuộc đời hắn có một chuyện tiếc nuối lớn.
Thời kỳ Viễn Cổ cũng chỉ có Kiếm Nhất có loại bản lĩnh này.
Chó của Lục, lại quen với Chân Thần, ai dám hầm nó?
Chỉ có Kiếm Nhất.
“Bất Diệt tiền bối, có thể xin tiền bối giúp một chuyện được không?” Cố Lý nhìn Đau Răng Tiên Nhân, hỏi.