Người trước đây (3)
Trời sáng rõ.
Lục Thủy liền đứng dậy đi tới khu vực khác.
Đã sang ngày thứ hai.
Hắn cần bắt đầu bố trí, ban ngày bố trí, ban đêm tiếp tục xem sách.
Chủ yếu là lo Mộ Tuyết sẽ tới.
Nếu không hắn định sẽ không ngủ không nghỉ để bố trí.
Như vậy hẳn sẽ nhanh chóng xong xuôi.
Có điều nhiều thêm một hai ngày, vấn đề cũng không lớn.
Đến lúc đó đã gần 6.7, cũng là lúc biết rốt cuộc có nên tấn thăng hay không.
Qua khoảng hai ngày nữa, hắn liền có thể tấn thăng 6.6, cách tháng sau còn hơn mười ngày nữa.
Lục Thủy đi dọc theo biên giới Cổ thành Họa Loạn.
Bắt đầu từ chỗ cửa lớn.
Lúc này, đường đi vẫn còn một số người, cũng coi như phồn hoa.
Nhưng không khí có chút không bằng trước đó.
Vách tường cũng bắt đầu xuất hiện vết tích thời gian, giống như bị thời gian ăn mòn.
Lục Thủy chỉ liếc một cái, không để ý tới.
Sau đó, hắn bắt đầu khắc họa phù văn trên mặt đất, phù văn rất phức tạp, lại rất huyền diệu.
Khắc họa xong, phù văn liền sẽ ẩn vào trong mặt đất, giống như đang tích lũy sức mạnh.
Cảm giác thử, sau khi xác định không có vấn đề gì, Lục Thủy mới bước ra một bước.
Hắn trực tiếp biến mất tại chỗ, xuất hiện ở một nơi khá xa, sau đó lại tiếp tục ngồi xuống khắc họa phù văn.
Không nói gì, không suy nghĩ gì nhiều.
Cứ như vậy.
Chạng vạng tối.
Lục Thủy vốn định đi nghỉ ngơi, Mộ Tuyết có thể sẽ tới.
Chỉ là vừa mới đứng lên thì điện thoại kêu.
Mộ Tuyết gửi tin tới.
“Đêm nay đưa Nhã Lâm đi ngủ, Lục Thiếu gia đọc sách nhớ làm đèn bàn, nếu không sẽ dễ bị cận thị.”
“Không đọc sách, Mộ Tiểu thư tới thì lại đọc, không cần đèn, Mộ Tiểu thư chói mắt như vậy.”
Trả lời một câu, Lục Thủy cất điện thoại đi, sau đó tiếp tục khắc họa trận pháp.
Một đêm không ngừng nghỉ.
Nhưng Cổ thành Họa Loạn quá lớn, một ngày một đêm cũng vẫn chưa được một nửa.
Ầm!
Bất chợt, Lục Thủy cảm thấy có một cỗ sức mạnh cường đại.
Là truyền ra từ tầng lầu trung tâm.
‘Xem ra Cố Lý muốn đi ra rồi, trễ nhất là ngày mai.’
Cố Lý đi ra, trạng thái có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều, không biết có thể nói những cái khác hay không.
Đương nhiên, khả năng không cao.
Có điều cũng không quan trọng.
Bây giờ chỉ cần chờ tế đàn tụ tập, cộng thêm những người khác ở Cổ thành Họa Loạn khôi phục.
Lúc đó sẽ là lúc động thủ.
Đến lúc đó, hắn sẽ phá hủy ba ngôi sao.
Sức mạnh của ba ngôi sao đã mạnh hơn rất nhiều, cũng mà tế đàn của hắn đủ nhiều.
Một chỗ có tới hơn mấy triệu tế đàn.
Chỉ là thanh toán thù lao tương đối phiền phức, Chân Võ Chân Linh đang đi mua sắm và về trong tộc lấy linh thạch, hao phí không ít thời gian.
May mà tạm thời chưa xuất hiện vấn đề gì.
Tối hôm đó.
Tu vi của Lục Thủy tấn thăng 6.6.
Giờ phút này, hắn cảm thấy trực giác rõ hơn rất nhiều, thậm chí còn trực tiếp kéo dài về phía mệnh lý của Mộ Tuyết.
Không tấn thăng Thất giai cũng không thể khiến cho Mộ Tuyết mang thai, trực giác dường như đang rõ ràng nói với hắn rằng, tấn thăng Thất giai đi.
Được rồi.
Thực sự không có cách nào vả mặt trực giác, hắn sẽ quả quyết tấn thăng Thất giai.
Gần đây không có chuyện gì cần độ kiếp chúc mừng.
Cũng không thể độ kiếp lúc thành hôn đi?
Sẽ chết người đấy.
Hơn nữa, độ kiếp lúc đó là quá muộn, còn không bằng độ kiếp ngay bây giờ.
Ừm, không độ kiếp, trực tiếp tấn thăng.
Không có chủ đề, kéo thiên kiếp tới chúc mừng cũng không có tác dụng gì.
Nửa đêm.
Lục Thủy đi được một nửa Cổ thành Họa Loạn.
Hắn định nghỉ ngơi một chút, ngồi xem Thiên Địa Trận Văn.
Khi hắn xuất hiện ở nơi nghỉ ngơi lúc trước thì nhìn thấy có người đang nằm nhoài trên mặt bàn ngủ.
Lục Thủy hơi bất ngờ, sau đó đi tới, ngồi cạnh người này.
Vừa mới ngồi xuống, Mộ Tuyết liền bật dậy, sau đó lại nằm nhoài trên đùi Lục Thủy, chuẩn bị đi ngủ.
“Lục Thiếu gia không cảm nhận được chút khí tức nào của ta sao?”
Mộ Tuyết nằm trên đùi Lục Thủy, quay đầu nhìn Lục Thủy chất vấn.
“Mộ Tiểu thư không phải đã nói đang kể chuyện xưa cho Nhã Lâm sao?” Lục Thủy hỏi.
Nếu biết Mộ Tuyết sẽ tới, hắn đã kết thúc sớm rồi.
“Muốn cho Lục Thiếu gia một kinh hỉ.” Mộ Tuyết lườm Lục Thủy một cái nói:
“Hơn nữa kể chuyện xưa cho Nhã Lâm, kể một chút nàng liền ngủ mất.”
“Đúng rồi, Lục Thiếu gia nói ta rất lóa mắt, ta nằm ở chỗ này, có sáng tới mắt Lục Thiếu gia không?” Mộ Tuyết lại hỏi.
Lục Thủy lấy kính râm ra, đeo lên, nói:
“Không có việc gì, Chân Võ lần trước đã cho ta một cái kính râm.”
Mộ Tuyết: “...”
Đánh một trận đi, sau đó về nhà.
Mộ Tuyết hừ lạnh một tiếng, nằm nghiêng người quay mặt vào bụng Lục Thủy, bắt đầu ngủ.
Lục Thủy xem Thiên Địa Trận Văn, góp nhặt tới ngày mai là có đủ sức mạnh thiên địa.
Sáng sớm, một nguồn sức mạnh quét tới.
Mộ Tuyết trực tiếp mở mắt, lập tức ngồi dậy.
Cốp!
“Á~”
Mộ Tuyết ôm đầu, Lục Thủy ôm cằm, hai người đều cảm thấy đau đớn.
“Mộ Tiểu thư, cằm ta trật khớp rồi, nói đi, bồi thường thế nào đây?”
“Hắn tới, ta về trước.”
Mộ Tuyết ôm trán, lập tức biến mất, trước khi biến mất thì để lại cho Lục Thủy một câu.
“Lục Thiếu gia khiến trán vợ cả trọng thương, phải cho vào chảo rán.”
Là vợ trước.
Lục Thủy sửa lại trong lòng.
Đương nhiên không dám mở miệng.
Mở miệng, đại khái…
Lúc ăn cơm mở miệng là được.
Về phần vì sao Mộ Tuyết chạy nhanh như vậy, đó là vì Cố Lý đã thức tỉnh, đang hướng về phía bên này.
Cho nên nàng phải chạy về.
Nếu không bị bắt gặp, sẽ xấu hổ.
Đối phương có lẽ sẽ không rõ, nhưng đối phương không xấu hổ, sẽ đến phiên bọn hắn lúng túng.
Chờ một lát sau.
Một người đàn ông trung niên với thân hình to con đi về phía Lục Thủy.
Thoáng một cái đã tới, vừa tới liền cúi đầu nói tạ ơn với Lục Thủy:
“Đa tạ.”
Lục Thủy hơi sửng sốt, thật đúng là đơn giản.
Hắn cũng không có để ý, chỉ cười nói:
“Để hoàn thành hứa hẹn mà thôi, tiền bối không cần để ý.”
Sau đó, Cố Lý ngồi xuống ở đối diện Lục Thủy, nhìn Lục Thủy, hết sức chăm chú đánh giá.
“Tiền bối có nghi vấn gì sao?” Lục Thủy hỏi.
“Ngươi là thần quyến đệ nhất sao?” Cố Lý nói ra nghi ngờ trong lòng.
Hắn thế nào cũng không nhìn ra Lục Thủy lại là thần quyến đệ nhất.
“Không phải, chi ít thì ta cảm thấy không phải.” Lục Thủy lắc đầu nói:
“Thời đại ta sinh sống cách xa vạn dặm với thời đại của Chân Thần Cửu.
Chỉ là gia tộc chúng ta khá liên quan tới Chân Thần hoặc là Lục.
Chi ít thì ta hiểu là như vậy.”
Cố Lý gật đầu, không có hỏi nhiều những cái này, nhưng hắn cảm thấy Aiz nói đúng.
Aiz thân là thần quyến đệ nhị, sẽ không tùy ý chụp cái mũ thần quyến đệ nhất lên đầu người khác.
Hắn nhìn thoáng qua thôn trấn, nói:
“Bọn họ còn cần một chút thời gian mới có thể hoàn thành chuyện các hạ cần họ làm.”
“Ta có thời gian, không vội.” Lục Thủy nhìn Cố Lý, đáp.
“Muốn đi tu chân giới xem chút không?
Đi gặp một vài người trước đây.”
Cố Lý còn một ít thời gian.
Ra ngoài chút cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
“Người trước đây?” Cố Lý nhất thời hơi nghi hoặc.
Thời đại này còn có người trước đây sao?
Thiên Cơ, ma tu Huyết Trần, bọn hắn còn sống.
Cơ Tầm còn dư lại một sợi hồn.
Đau Răng Tiên Nhân, hoặc là chó của Lục.
Đều có thể gặp.” Lục Thủy nói.
“Chó của Lục?” Cố Lý có chút chấn kinh:
“Nó còn sống sao?
Đau Răng Tiên Nhân là ai?”
“Bất Diệt Tiên Thể, tiền bối có biết không?” Lục Thủy hỏi.
Đau Răng Tiên Nhân cuối cùng không đạt được thành tựu nào đến loại cấp bậc này như bọn hắn, nhưng đó là vì hắn rơi vào giấc ngủ say.
Nếu không, có khả năng rất lớn trong danh sách giết thần sẽ có tên của hắn.
“Bất Diệt Tiên Nhân thức tỉnh rồi?” Cố Lý hơi chấn kinh.
“Muốn ra ngoài dạo chơi không?” Lục Thủy lại hỏi.
“Làm phiền các hạ rồi.” Cố Lý nói.