Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1269 - Chương 1269: Người Trước Đây (2)

Chương 1269: Người trước đây (2) Chương 1269: Người trước đây (2)

Người trước đây (2)

“Chàng nói xem, ngày thành hôn của Mộ Tiểu thư ta có nên biến gầy hay không?”

Sau khi rời khỏi Kiều gia, Lâm Hoan Hoan vừa gặm bánh bao vừa hỏi Kiều Càn.

Kiều gia đã tiếp đãi bọn họ bằng bánh bao.

Hẹp hòi.

Nhưng ăn nhiều một chút không sai.

“Không cần.” Kiều Càn lập tức lắc đầu, hắn đã từng được chứng kiến một lần, quả thật rất xinh đẹp.

“Hôn lễ hẳn sẽ tổ chức rất lâu, thời gian biến gầy lại không dài.” Kiều Càn bổ sung một câu.

Hắn cảm thấy như vậy là tốt rồi.

Không cần xinh đẹp.

“Mẹ và cha cũng tới, có khả năng sẽ không nhận ra.” Kiều Càn lại nói.

Lâm Hoan Hoan cắn miếng bánh bao, nhìn Kiều Càn, nói:

“Như vậy sẽ không khiến ngươi mất mặt chứ?”

Kiều Càn nghiêng đầu nhìn cánh tay cụt của mình một chút, sau đó nói với Lâm Hoan Hoan:

“Như ta mới có thể khiến nàng mất mặt đi.”

“Sẽ không.” Lâm Hoan Hoan lắc đầu, duỗi ra hai tay:

“Ta có cả hai cánh tay, rất thuận tiện.”

“Ừm.” Kiều Càn gật đầu, nói khẽ:

“Ta sẽ không cảm thấy mất mặt, sẽ chỉ thấy tự hào.”

Lâm Hoan Hoan ăn bánh bao, gật đầu:

“Ừm.”

“Tiền lương tháng này của chúng ta, không có sao?” Đột nhiên, Kiều Càn hỏi.

“Đúng vậy!

Xong rồi, còn cần mua lễ vật cho Mộ Tiểu thư…” Lâm Hoan Hoan cảm thấy mình cần ăn ít bánh bao đi một chút.

— —

Lục Thủy ngồi ở một chỗ trống trong Cổ thành Họa Loạn, nơi này có thể nhìn ra được biển cả phía ngoài.

Có điều đối với hắn mà nói, những thế này đều không có bất kỳ chỗ dùng nào.

Ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng trên Thiên Địa Trận Văn.

Chỉ là không bao lâu sau, tiếng điện thoại vang lên.

Là tin nhắn của Mộ Tuyết…

“Lục Thiếu gia, mắt ta sắp có quầng thâm rồi.” Chỉ một câu như vậy.

“Mộ Tiểu thư có thể tự chụp một tấm cho ta xem thử không?” Lục Thủy nhìn điện thoại, trả lời.

Sau đó, hắn liền nhận được một tấm ảnh tự chụp của Mộ Tuyết.

Còn kèm theo một câu hỏi.

“Có nhìn rõ hay không?”

“Đề nghị Mộ Tiểu thư phối thêm cái kính mắt.”

Lúc này, Lục Thủy đang nhìn ảnh tự chụp của Mộ Tuyết, căn bản không có chút quầng thâm mắt nào.

Nàng ngồi trước bàn đá, đang đút nước cho Thủy Vân Thú và Hỏa Vân Thú.

“Lục Thiếu gia, vừa rồi tốc độ đường truyền của ta không được tốt, không nhìn thấy Lục Thiếu gia nhắn cái gì, có thể nhắn lại lần nữa được không?”

Rất nhanh sau đó, Lục Thủy nhận được tin nhắn trả lời của Mộ Tuyết.

Hắn bấm điện thoại di động, ánh mắt không vui không buồn, trả lời một câu:

“Mộ Tiểu thư có lẽ đang chất vấn mắt thẩm mỹ của ta, trong mắt ta, Mộ Tiểu thư không hề có quầng thâm mắt.

Thứ có là thiên sinh lệ chất, chim sa cá lặn.”

“Lục Thiếu gia chỉ trợn mắt nói lời bịa đặt.” Mộ Tuyết đáp lại.

“Ta đánh chữ.”

“..., ta ghi sổ lại, hy vọng Lục Thiếu gia sẽ có thời gian rảnh, thân thể khỏe mạnh.”

“...”

Nhìn điện thoại, Lục Thủy có cảm giác Mộ Tuyết lại trở nên nguy hiểm, điện thoại không có khả năng truyền đạt cảm xúc.

Rất dễ khiến Mộ Tuyết hiểu lầm.

Vẫn nên dùng ít đi thì tốt hơn.

Về phần cuốn sổ…

Thứ này thì làm được cái gì?

Tình cảm vợ chồng bọn hắn có thể bị một cuốn sổ phá vỡ sao?

‘Trước khi kết hôn phải đến Mộ gia một chuyến.’

Cha mẹ chỉ toàn làm chuyện xấu, đẩy nhanh hôn lễ không ngừng, khiến cho hắn bây giờ rất bị bị động.

Căn bản không có thời gian làm xong nhiều việc.

Sau khi cất điện thoại đi, Lục Thủy bắt đầu tiếp tục xem Thiên Địa Trận Văn.

Chân Võ Chân Linh hôm nay không ở đây, bọn hắn đang thu thập tọa độ tế đàn và các loại vật phẩm.

Cộng thêm việc về Lục gia lấy linh thạch.

Thời gian thanh toán thù lao đã tới gần, bọn hắn cần hoàn thành xong trong mấy ngày tới.

Cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ…

Quả nhiên vẫn nên thống nhất trả lời vấn đề, đơn giản nhất.

Việc trả lời vấn đề, hắn cũng cần chuẩn bị.

Chỉ là hắn không xác định được có nên tấn thăng Thất giai hay không, nếu như không tấn thăng thì hắn cũng có thể ở đây chuẩn bị.

Nhưng nếu như tấn thăng, vậy liền không cần chuẩn bị.

Hắn lên Thất giai sẽ có thể mở ra không gian mệnh lý bất kỳ lúc nào.

Thu nạp tất cả mọi người, thống nhất trả lời vấn đề.

Trong đêm.

Lục Thủy nhìn bầu trời, phát hiện trăng đêm nay sáng lạ thường.

“Hôm nay mặt trăng thật tròn.” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Lục Thủy.

Lục Thủy gật đầu, còn muốn phụ họa.

Nhưng vừa định mở miệng liền cảm thấy không thích hợp.

Chờ hắn quay đầu lại là hình ảnh Mộ Tuyết đang tươi cười nhìn hắn, an vị bên cạnh hắn.

Nàng mặc váy dài xếp ly màu trắng gạo.

Tóc được buộc lên đơn giản.

Dưới ánh trăng, rất lóa mắt.

“Lục Thiếu gia đọc sách một mình sao?” Mộ Tuyết nhẹ giọng hỏi.

Lục Thủy yên lặng khép sách lại.

“Mộ Tiểu thư, đêm đã khuya, không đi ngủ sẽ dễ có quầng thâm mắt.” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết ngồi bên cạnh, nói.

Mộ Tuyết tới tương đối đột ngột.

Sau đó, Mộ Tuyết lấy ra một cái gối ôm, tiếp đó đặt lên trên gối Lục Thủy, rồi nằm nhoài lên trên gối ôm, mặt xoay về phía bụng Lục Thủy:

“Đúng, ta nên đi ngủ, Lục Thiếu gia cứ xem sách tiếp đi.”

Ngủ như này không tê chân sao?

Rất nhanh sau đó, Mộ Tuyết đã ngủ say, bảy ngày không ngủ, đối với Mộ Tuyết mà nói quả thật không tốt lắm.

Dù sao cũng là thân thể người bình thường.

Cúi đầu nhìn Mộ Tuyết đang ngủ say một chút, Lục Thủy đưa tay gỡ dây buộc tóc của Mộ Tuyết xuống.

Sau đó tiếp tục mở Thiên Địa Trận Văn ra.

Còn tưởng rằng Mộ Tuyết tới ngắm trăng cùng hắn, hóa ra chỉ tới dùng hắn làm gối đầu.

Gió nhẹ thổi qua.

Lục Thủy lấy ra cái chăn lông trước đó, đắp lên người Mộ Tuyết.

May mà hắn có.

Ghế cũng có, có thể cho Mộ Tuyết ngồi.

Nếu như Chân Võ Chân Linh ở đây, có phải còn có thể lấy ra một cái giường hay không?

Nghĩ nghĩ, Lục Thủy cảm thấy hẳn là nên táo bạo hơn một chút.

Có lẽ còn có thể trực tiếp lấy ra một căn phòng.

Sáng sớm.

Trời hửng sáng.

Mộ Tuyết trở mình, nàng kéo chăn lông lên, xoa xoa mắt một chút, nói:

“Mấy giờ rồi?”

“Chưa đến sáu giờ.” Lục Thủy để sách xuống, dựa ra sau.

Nhìn Mộ Tuyết đã tỉnh lại.

“Lục Thiếu gia nói xem miệng ta có thối hay không?” Mộ Tuyết trợn tròn mắt nhìn Lục Thủy.

Nghe thấy câu này, Lục Thủy hơi run lên.

Sau đó, hắn hơi cúi người, chạm môi lên miệng Mộ Tuyết.

Rồi lắc đầu nói:

“Không có.”

“Hừ!” Mộ Tuyết hừ lạnh.

Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy bên cạnh Lục Thủy, nhìn ra phía biển nơi mặt trời dần mọc.

Gió biển thổi tới.

Mộ Tuyết quay đầu nhìn Lục Thủy, sau đó dựa lên trên người hắn, kéo chăn lông đắp cho cả hai người.

Như vậy, gió biển thổi tới sẽ thấy dễ chịu chứ không lạnh.

Một vài ngôi sao còn sót lại rơi xuống biển sau, một vòng lửa lớn cuối cùng cũng bắt đầu nhô ra phía chân trời.

Ánh sáng chiếu rọi mặt biển.

“Lục Thiếu gia, bình minh có đẹp không?” Mộ Tuyết dựa vào trong ngực Lục Thủy, hỏi.

“Đẹp.” Lục Thủy nhìn mặt trời mọc, trả lời.

Quả thực rất đẹp.

Chủ yếu là trong ngực hắn còn có người đi, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

“Lục Thiếu gia, chàng nói xem là ta xinh đẹp, hay bình minh đẹp hơn?” Mộ Tuyết quay đầu nhìn Lục Thủy, hỏi.

Lục Thủy cúi đầu, lúc này, hắn cảm thấy Mộ Tuyết đang hỏi rất nghiêm túc, sau đó, Lục Thủy chậm rãi mở miệng:

“Mộ Tiểu thư đây là đang tự coi nhẹ mình sao?”

Cốp!

Nhẹ nhàng gõ trán Mộ Tuyết một cái, tiếp tục nói:

“Tha cho bình minh đi.”

“Hừ!” Mộ Tuyết quay đầu đi, có điều lại lập tức quay trở về, tiếp đó tiến tới sát mặt Lục Thủy, nhẹ nhàng cắn bờ môi Lục Thủy một cái.

Sau đó, nàng trực tiếp nhảy dựng lên, nói:

“Về nhà, dì Đường phát hiện ta vụng trộm chạy ra ngoài mất.”

Sau đó, một quầng sáng màu tím hiện lên, Mộ Tuyết trực tiếp biến mất tại chỗ.

Lục Thuỷ còn chưa kịp phản ứng, tay Mộ Tuyết lại đột nhiên vươn ra từ hư vô, nắm lấy gối ôm kéo đi.

Lục Thủy: “...”

Bình Luận (0)
Comment