Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1277 - Chương 1277: Trăm Vạn Tế Đàn (1)

Chương 1277: Trăm vạn tế đàn (1) Chương 1277: Trăm vạn tế đàn (1)

Trăm vạn tế đàn (1)

“Lục thiếu gia, hôm nay ngươi không được chọc ta tức giận.

Nếu không thì ta sẽ thật sự đánh ngươi.”

Sau khi đi vào Họa Loạn Cổ Thành, Mộ Tuyết nhỏ giọng nói với Lục Thủy.

Nàng nói xong còn quơ quơ nắm tay nhỏ.

Lúc nãy Đông Phương Tra Tra đã đi trước mở đường rồi, cho nên những người sau chỉ cần đuổi kịp là được.

Trông vô cùng phô trương.

Hải Yêu Tiểu Đào cực kỳ chê trách vấn đề này, bật hack là điều đáng xấu hổ.

Đông Phương Tra Tra tỏ vẻ bản thân mình không có bật hack, mà là một tiểu nữ hài bật.

Nhưng mà Hải Yêu Tiểu Đào không tin.

Chân Thần Duy Nhất lớn tiếng nói rằng, ngươi bật hack chính là nàng.

Nhưng mà, những người khác không nghe thấy được.

Mộ Tuyết và Lục Thủy đương nhiên là không thèm quan tâm tới những người kia rồi, trực tiếp tiến vào trong Họa Loạn Cổ Thành.

Mấy người Nhã Lâm Nhã Nguyệt vô cùng tự giác trốn sang bên cạnh Đông Phương Tra Tra, để Tra Tra tỷ tỷ chăm lo cho mình.

Đông Phương Tra Tra gật đầu, biểu hiện mình là một người tỷ tỷ đủ tư cách.

Mộ Tuyết đương nhiên là không lo lắng, dù sao thì cũng có Đinh Lương và Hương Dụ ở đó.

Với lại, không lâu sau các nàng sẽ tụ họp với Chân Võ Chân Linh, cho nên càng không đáng để lo lắng.

Còn về những người khác, bọn họ đương nhiên là không quan tâm tới rồi.

Cũng chẳng phải là con nít.

Lục Thủy và Mộ Tuyết sánh vai đi với nhau.

Bọn họ không đi lên con đường kia, mà đi dạo một vòng ở phụ cận.

Đi chỗ đông người chẳng thú vị chút nào cả, vẫn là nơi ít người tốt hơn.

“Ý của Mộ tiểu thư là những lần đánh trước đó đều là giả sao?”

Lục Thủy hỏi Mộ Tuyết.

Việc hắn bị đả kích cũng là giả sao.

“Lục thiếu gia không biết à?”

Mộ Tuyết quay đầu sang nói:

“Trên người của ngươi, hoàn toàn không có miệng vết thương nào cả.”

Lục Thủy gật đầu, đúng thế, mặt đất cũng nứt ra luôn rồi.

Tội nghiệp cho nó vì đã phải nhận lấy sự tổn thương nặng tới như vậy.

“Nếu không phải do ta thấy Lục thiếu gia sắp phải thành thân, thì Lục thiếu gia đã xong đời rồi.”

Mộ Tuyết nhìn chằm chằm Lục Thủy, giọng nói có chút hung ác.

Có điều, Lục Thủy lại cảm thấy nó rất đẹp mắt.

“Vẻ hung dữ của Mộ tiểu thư thật là xinh đẹp, sinh động.”

Lục Thủy nói khẽ.

Mộ Tuyết cách không mà cắn một cái, sau đó nói:

“Cũng chẳng phải là chưa từng thấy qua.”

Lục Thủy thấy bộ dạng muốn cắn người của Mộ Tuyết, hắn đưa nắm tay qua:

“Mộ tiểu thư cắn mấy cái đi, ta còn thiếu mấy cái dấu răng nữa mới có thể triệu hồi được Răng Thần.”

Mộ Tuyết quay đầu hừ lạnh một tiếng, nói:

“Bụng của ta đói rồi.”

Sau đó, bọn họ đi tới một nơi khá cao, nhìn xuống con đường ở phía dưới.

Vô cùng náo nhiệt.

Tất cả mọi người đều bận rộn với công việc của mình, không ai cố tình đi quấy rầy Thiên Nữ Chưởng Môn cả.

Lục Thủy không để ý tới những việc đó, hắn chỉ quan sát Mộ Tuyết.

Hôm nay Mộ Tuyết mặc một cái tiên váy màu lam nhạt, đoan trạng ưu nhã.

Làm một kiểu tóc khá là thục nữ.

Trông rất ra dáng một thiếu nữ.

19 tuổi…

Vốn dĩ là một thiếu nữ.

“Đêm nay Mộ tiểu thư muốn ăn cái gì?”

Lục Thủy hỏi.

“Ừm.”

Mộ Tuyết ngẩng đầu suy tư một chút, sau đó quay sang nhìn Lục Thủy rồi nói:

“Nghe theo Lục thiếu gia.”

“Tới đây, cắn hai cái trước đã.”

Lục Thủy đưa nắm tay ra.

Mộ Tuyết:

“...”

Nàng thật sự rất muốn đánh người.

Sau đó, Mộ Tuyết cầm lấy tay của Lục Thủy, cắn hai cái.

Khuôn mặt của Lục Thủy co rút đau đớn, sau đó hắn nhìn xuống hai cái dấu răng ở trên cánh tay của mình, nhất thời cảm giác mình đã bỏ ra quá nhiều vì Răng Thần rồi.

Ai bảo nàng dễ không vui.

Cho nên, hắn chỉ có thể chịu đựng một xíu mà thôi.

“Lục thiếu gia muốn triệu hoán Răng Thần ra để cầu nguyện à?”

Mộ Tuyết hỏi Lục Thủy.

“Ừ, ta muốn ước một nguyện vọng vô cùng vĩ đại.”

Lục Thủy gật đầu nói.

Hắn kéo ống tay áo xuống, che dấu răng đi.

“Nguyện vọng gì?”

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, gương mặt vô cùng tò mò.

Lục Thủy nhìn qua Mộ Tuyết rồi nói:

“Hy vọng Răng Thần cho Mộ tiểu thư xuất hiện ở bên cạnh ta.”

“Cô nam quả nữ ở chung một phòng, Lục thiếu gia muốn làm cái gì?”

Mộ Tuyết hỏi.

“Ta đã suy nghĩ cả đêm hôm qua, cảm thấy qua một khoảng thời gian nữa, rất có thể sẽ có người nhân cơ hội này để hỏi ta câu hỏi liên quan tới toán học.

Vì thế, ta hy vọng Mộ tiểu thư có thể cùng ta làm đề.

Tránh việc ta không thể trả lời được câu hỏi.”

Lục Thủy nghiêm túc nói.

Mộ Tuyết:

“...”

“Thực ra toán học rất thú vị, giống như sự nhớ nhung mà ta dành cho Mộ tiểu thư vậy, cũng giống như dãy số Fibonacci vậy, giới hạn tính chất của nó tăng dần lên theo thời gian.”

Lục Thủy nói với Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết nghiêng đầu sang nhìn Lục Thủy nói:

“Nghe không hiểu.”

“Ở trong toán học, ta giống như là số 1, Mộ tiểu thư giống như là số 0. Nếu như không có Mộ tiểu thư, ta không còn ý nghĩa gì cả.”

Lục Thủy nói với Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết quay đầu lại, nói khẽ:

“Lục thiếu gia không biết nói tiếng người à?”

“Ta thích Mộ tiểu thư.”

Lục Thủy nói.

Gương mặt của Mộ Tuyết lập tức nở ra một nụ cười, vui vẻ nói:

“Được rồi, tha thứ cho ngươi.”

Lục Thủy:

“...”

Cứ như là ta đã mắc lỗi gì vậy.

Ban đêm.

Lục Thủy và Mộ Tuyết cùng nhau đi dạo trên đường phố.

Hải Yêu và Thiên Nữ Tông tới không ít người, cho nên trên con đường này đa phần đều là con gái.

Nam tính chỉ có mỗi Bất Tử Tộc và mấy người Nhạc Phong.

Nhưng mà, Hải Yêu có thể nữ cải nam trang.

Các nàng nhàm chán liền sẽ đổi quần áo.

Vô cùng hưng phấn.

Đối với phần lớn Hải Yêu mà nói, thì đây là lần đầu tiên trải qua loại chuyện như này.

Có một ít người cũng đang thảo luận về vấn đề này.

“Ta vừa mới nghe một số người nói rằng, không bao lâu nữa thì tòa thành này sẽ chìm, chúng ta đi kéo nó về, sau đó tự mình mở.”

“Ý kiến hay, nhưng mà tòa thành lớn tới mức này, chúng ta kéo không nổi.”

“Tiểu Đào không phải có phần mềm hack Nữ Vương sao? Chuyện này để cho phần mềm hack làm là được rồi.”

“Hay.”

Lục Thủy và Mộ Tuyết đi ngang qua chỗ của mấy người bọn họ, cả hai giả bộ như không nghe thấy gì cả.

“Lục thiếu gia, ở bên kia có bán điểm tâm.”

Mộ Tuyết kéo Lục Thủy, chỉ tay về một cửa tiệm ở đằng xa.

Lục Thủy nhìn, phát hiện đúng thật là đang có người bán bánh gato.

“...”

Tại sao những người này lại học được trong thời gian ngắn như thế?

Cái gì cũng có.

Đồ ăn vặt không hề ít hơn Thu Vân Trấn một chút nào.

Mà Mộ Tuyết lại thích ăn đồ ntoj.

Không thể ăn ít đi một chút được sao?

“Không thể.”

Sau khi Lục Thủy hỏi vấn đề này, thì Mộ Tuyết lập tức trả lời:

“Ở chung một chỗ với Lục thiếu gia thôi ta cũng đã thấy rất ngọt ngào rồi.”

Bình Luận (0)
Comment