Trăm vạn tế đàn (2)
Sau đó, hai người bọn họ đi xếp hàng, sinh ý ở đây khá tốt.
Bà chủ là một thiếu nữ, tiểu cô nương của Bất Tử Tộc.
Lục Thủy đợi một lúc, cuối cùng cũng đợi được tới lượt mình.
Đưa linh thạch, nhận được hai phần.
Ở phía sau còn có chỗ để ngồi.
“Ngon quá đi.”
Mộ Tuyết vừa ngồi xuống liền lập tức ăn, kinh ngạc nói.
Nàng cho rằng, với thời gian học tập ngắn như thế thì tay nghề chắc chắn sẽ có chút thiếu sót.
Nhưng mà…
Không hề kém Hoa Vũ Tuyết Quý một chút nào.
“Đương nhiên rồi, tỷ tỷ của ta là người thừa kế của Trù Thần thành ta đó, chỉ cần trưởng thành là có thể trở thành Trù Thần mới.
Đây chỉ mới là vật thí nghiệm mà thôi, sắp có thành phẩm chính thức rồi.
Chắc chắn sẽ ngon tới mức khiến cho các ngươi quên đường về luôn.
Đúng rồi, tỷ tỷ của ta cũng chính là Trù Thần trẻ tuổi nhất, Cố Thanh.
Nhớ kỹ đó.”
Một thiếu niên nói với hai người Mộ Tuyết.
Dáng vẻ vô cùng tự hào.
Dường như người đang được khen là bản thân hắn vậy.
“Nhớ kỹ rồi, Trù Thần Cố Thanh.”
Mộ Tuyết cười trả lời.
Thiếu niên cười lại với Lục Thủy và Mộ Tuyết, hắn vô cùng vui vẻ.
“Đúng rồi, tên của ngươi là gì?”
Mộ Tuyết lại hỏi.
Đây là một thiếu niên chỉ mới 8, 9 tuổi.
“Cố Lôi.”
Thiếu niên trả lời.
“Cố Lôi thích khen ngợi tỷ tỷ, ta nhớ rồi.”
Mộ Tuyết khẽ gật đầu.
Cố Lôi nhìn Mộ Tuyết và Lục Thủy rồi nói:
“Vợ chồng các ngươi tên là gì?”
“Lục Thủy.”
Lục Thủy nhẹ giọng trả lời.
“Mộ Tuyết.”
Mộ Tuyết cũng nói.
“Ta cũng đã nhớ kỹ các ngươi rồi.”
Sau đó, Cố Lôi tiếp tục làm việc.
Mộ Tuyết mỉm cười với Lục Thủy, sau đó nàng ăn vài miếng, rồi đẩy bánh gato tới trước mặt Luc Thủy, nói:
“Lục thiếu gia, ngươi ăn đi, ta để dành bụng để một chút nữa ăn món chính.”
Lục Thủy:
“...”
Hắn nhìn bụng của Mộ Tuyết, cảm thấy dù cho nàng ăn hết cả cái bánh gato nhỏ xíu này cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.
“Bụng ta rất nhỏ, ngoại trừ con của ngươi, thì nó không thể cất quá nhiều thứ, không thể ăn nhiều được.
Cho nên, Lục thiếu gia ăn đi.”
Mộ Tuyết nói.
“...”
Lục Thủy cạn lời, hắn ăn hết số còn lại.
Rất nhanh sau đó, món chính đã được bưng lên.
“Đây là phần đầu tiên, tỷ tỷ nói bưng lên trước cho các ngươi.”
Cố Lôi bưng điểm tâm tới trước mặt Lục Thủy rồi nói.
Bọn họ nhìn về phía Cố Thanh.
Đối phương cũng đang nhìn sang bên này cười.
Mộ Tuyết đương nhiên là cũng cười lại với nàng.
Mặt Lục Thủy không hề có biểu tình gì cả, hắn bắt đầu ăn.
Sau đó…
Có chút khiếp sợ.
Rõ ràng là nhìn qua chẳng khác gì mấy, vậy mà lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác.
Hoa Vũ Tuyết Quý hoàn toàn không thể nào đặt ngang hàng với nó được.
Có lẽ chỉ có mợ mới có thể địch lại nó.
Nhưng mà, cả hai lại không cùng một kiểu.
Sau đó, Lục Thủy lấy điện thoại ra tìm kiếm.
“Lục thiếu gia, ngươi đang làm cái gì thế?”
Mộ Tuyết có chút hiếu kỳ.
“Tìm từ hình dung.”
Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết:
“...”
Từ đầu tới cuối, nàng đều cảm thấy Tra Tra và Lục Thủy rất giống nhau.
Nàng không quan tâm tới hắn nữa, vẫn nên ăn thì hơn.
Vừa ăn vào miệng, Mộ Tuyết liền ngây ngẩn cả người, lập tức hiểu ra được tại sao Lục Thủy lại như vậy.
“Lục thiếu gia đã tìm ra được chưa?”
Mộ Tuyết thúc giục.
“Hương thơm béo ngậy, hậu vị ngọt ngào, ăn vào trong miệng liền tan ra, mang theo một mùi vị đặc biệt, khiến cho người ta nếm một miếng liền không thể quên được.”
“Quá giả, không phải ngươi nói rằng mình có đi học à?”
Mộ Tuyết vừa ăn điểm tâm ngọt vừa nói.
Lục Thủy:
“...Mộ tiểu thư, ăn nhiều sẽ mập.”
“Vậy thì lát nữa Lục thiếu gia ôm ta một cái thử xem ta có nặng lên hay không.”
Mộ Tuyết chu mỏ nói.
“Đúng rồi.”
Mộ Tuyết đột nhiên hiếu kỳ nói:
“Sau khi bọn họ rời đi, thì số linh thạch mà chúng ta sử dụng nãy giờ để lại cho ai?”
“Chân Võ và Chân Linh.
Nghe nói là do bọn họ đầu tư, lỗ lời gì đều là của bọn họ.”
Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết ngẫm lại một chút, cũng đúng.
“Quao.”
Một tiếng kêu đột nhiên truyền tới, Đông Phương Tra Tra ăn bánh gato xong hưng phấn nói:
“Hương Dụ, Hương Dụ, bánh gato này siêu ngon luôn, hình như còn ngon hơn cả đồ mà mẹ và tiểu di làm nữa.”
“Hu hu.”
Nhã Lâm chuyên tâm ăn, nói không nên lời.
Thủy Linh Thú ở chắc trên đầu nàng, nó sợ rơi xuống.
Hỏa Vân Thú đứng ở trên vai Nhã Lâm, nó nhìn xuống cái bánh gato.
Sau đó, Nhã Lâm đút cho Hỏa Vân Thú ăn một miếng.
Nhã Nguyệt ăn xong cũng cảm thấy rất kinh ngạc, thật sự rất ngon.
“có thể gói thêm hai phần không?”
Nhã Nguyệt hỏi quầy bán.
Nàng muốn đưa về cho mẹ và cha nàng nếm thử.
“Hai phần sao mà đủ, sáu phần.”
Đông Phương Tra Tra lập tức nói:
“Còn có đại bá và thẩm thẩm của ngươi nữa.
Nếu làm như này, sau này khi bọn họ trừng phạt ngươi, thì sẽ suy nghĩ lại một chút.
Ta có kinh nghiệm.”
Nhã Nguyệt kinh ngạc:
“Tra Tra tỷ tỷ rất hay bị trừng phạt sao?”
“Hì hì.”
Đông Phương Tra Tra gãi đầu cười nói:
“Không lợi hại tới như thế.”
“Ta cũng muốn có một phần.”
Thiên Nữ Chưởng Môn cũng xông tới.
Nàng đi qua từng quầy đồ ăn, từng quầy bán đồ, quầy nào nàng cũng đi qua để mua.
“Đây, cho ngươi.”
Gương mặt của Cố Thanh tràn đầy ý cười, nhìn Thiên Nữ Chưởng Môn.
Trong mắt nàng tràn đầy sự mừng rỡ.
…
Lục Thủy và Mộ Tuyết nhìn thấy nguyên một màn này, bọn họ không đi quấy rầy những người kia, những người kia cũng không hề tới quấy rầy bọn họ.
Chợ đêm sẽ kéo dài một đêm.
Dù sao thì ngoại trừ Nhã Lâm, thì ở đó chẳng có ai là người bình thường cả.
Đừng nói là cả đêm, dù cho có kéo dài cả mười ngày mười đêm, cũng chẳng thành vấn đề gì cả.
À, tu vi nhị hoặc tam giai thì sẽ bị ảnh hưởng một chút.
Đêm khuya.
Mộ Tuyết và Lục Thủy đã sớm rút lui.
Bọn họ đi tới vị trí trước đó, ở đây có thể nhìn thấy được con đường kia, cũng có thể nhìn thấy được biển cả ở bên ngoài, đương nhiên là cũng có thể thấy được cả ánh trăng ở trên bầu trời.
Còn có tam khỏa tinh đang tỏa sáng kia nữa, không ai muốn chào đón thứ này cả.
“Có phải hiện tại nên phóng pháo hoa hay không?”
Lục Thủy nhìn bầu trời đêm rồi nói.
“Chỉ có hai chúng ta ngồi ở đây, những người khác đều đang dạo phố, phóng cũng chẳng có ai xem.”
Mộ Tuyết ngồi ở sau lưng Lục Thủy, hai người dựa lưng vào nhau.
Gió biển thổi phần phật, còn mang theo cả hơi lạnh.
“Ngày mai Mộ tiểu thư phải quay về sao?”
Lục Thủy hỏi.
“Ừ.”
Mộ Tuyết gật đầu rồi nói khẽ:
“Quay về liền phải chờ lập gia đình, còn Lục thiếu gia thì sao?”
“Lúc ta quay về cũng phải cưới vợ, sau này chúng ta đường ai nấy đi rồi.”
Lục Thủy thở dài nói.
Bịch!
Lục Thủy dùng ót mình đập vào cái ót của Lục Thủy.
“Lục thiếu gia, ngươi có biết nói chuyện hay không vậy?
Đau quá à, đầu của Lục thiếu gia được làm bằng sắt hả?”
“Là do cơ thể của Mộ tiểu thư mềm mại.”
Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết nhìn lên bầu trời, nói:
“Lục thiếu gia, ta cảm thấy rất vui.”
“Vậy thì lúc lập gia đình nhớ phải cười nhiều lên một chút.”
Lục Thủy cũng nhìn lên bầu trời.
Hắn cảm thấy như thế này rất tốt.
Ngắm trăng dưới gió biển.
Mặt trăng thật là tròn.
“Vậy thì phải xem thử xem, Lục thiếu gia gần đây có làm ra chuyện gì, mà khiến cho người khác phải tức giận hay không đã.”
Mộ Tuyết đắc ý nói.
Bụp!
Đột nhiên, bầu trời vang lên một tiếng.
Bụp bụp!
Pháo hoa tỏa ra.
“Có thật kìa.”
Lục Thủy vô cùng ngạc nhiên.
Không nghĩ tới rằng Chân Võ và Chân Linh còn chuẩn bị cả cái này nữa.
“Rất đẹp.”
Gương mặt của Mộ Tuyết tràn đầy sự vui vẻ mà nhìn pháo hoa.
Chủ yếu là do cùng Lục Thủy xem nó.
“Lục thiếu gia có cảm thấy đẹp không?”
Mộ Tuyết hỏi.
“Đẹp.”
Lục Thủy trả lời:
“Ngay khi nó thoáng qua liền không khỏi khiến cho tim người ta loạn nhịp.”
Bọn họ nắm tay nhau, cùng xem pháo hoa ở trên bầu trời.
Đến khi nó kết thúc, Mộ Tuyết mới hiếu kỳ hỏi:
“Ở Họa Loạn Cổ Thành có chỗ để ngủ không?
Nhã Lâm cần phải ngủ.”
“Chân Võ và Chân Linh sẽ chuẩn bị.”
Lục Thủy nói.
Chân Võ và Chân Linh sẽ không đến mức không nghĩ ra được biện pháp gì cho chuyện này, nếu không thì làm sao có thể làm được việc xây dựng được con đường này trong một ngày, nói mở liền mở?
Mộ Tuyết lấy điện thoại ra hỏi, đúng thật là có nơi để ngủ.
Nếu vậy thì nàng không cần phải lo lắng nữa.
“Ta cũng muốn ngủ.”
Mộ Tuyết lấy gối ôm của nàng ra, sau đó đặt nó lên trên đùi của Lục thủy.
“Ngủ ngon nha Lục thiếu gia.”
Mộ Tuyết nói xong liền nhắm mặt lại, ôm lấy Lục Thủy.
Lục Thủy không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy chăn lông ra đắp lên trên người Mộ Tuyết, tránh việc nàng bị cảm lạnh.