Trăm vạn tế đàn (3)
Có điều, vừa mới đắp kín chăn thì Mộ Tuyết lại đột nhiên mở mắt ra nhìn Lục Thủy, nàng nói:
“Lục thiếu gia dùng mấy cái tay để đọc sách?”
“Một cái.”
Lục Thủy không hiểu gì cả.
Nhưng mà, hắn vừa nói dứt lời, thì Mộ Tuyết lập tức tóm lấy một cái tay khác, sau đó ôm nó vào trong ngực:
“Được rồi, ta ngủ đây.
Lục thiếu gia đọc sách đi.”
Lục Thủy:
“...”
Hắn dựa vào trên ghế, nhìn Mộ Tuyết.
Sau khi Mộ Tuyết ngủ rồi thì hắn bắt đầu xem Thiên Địa Trận Văn.
Ngày mai có thể động thủ được rồi.
Ngày mai, những người khác gần như đều phải rời đi cả.
Nơi này không thích hợp cho những người khác ở lại, sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn.
Cuối tháng, tất cả đều đã được chuẩn bị xong, nên giải quyết vấn đề của Lục Lai Sự thôi.
Hắn nghĩ xong thì mở sách ra, bắt đầu đọc.
Nhưng mà, khi Lục Thủy vừa mở sách ra, thì Mộ Tuyết lại đột nhiên giật mình tỉnh dậy, nàng ngồi dậy.
Hành động của nàng khiến cho Lục Thủy sợ hết hồn.
“Mộ tiểu thư, ngươi sao thế?”
Tự nhiên lại đứng lên, dọa chết người.
“Lục thiếu gia, ta đột nhiên nhớ tới một việc.
Nếu như hôm nay ta không về ngủ, thì chắc chắn mấy người Tra Tra sẽ suy diễn.”
Mộ Tuyết nói với Lục Thủy.
Lục Thủy:
“...”
Hắn cảm thấy nàng suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Hừ.”
Mộ Tuyết đứng lên rồi nói:
“Ta phải bồi mấy người Tra Tra đi dạo phố.
Lâu lâu mới có một dịp để đi ra ngoài, không thể bồi Lục thiếu gia mãi được.”
“...”
Cuối cùng thì Lục Thủy cũng dẫn Mộ Tuyết tới chỗ của Đông Phương Tra Tra.
Các nàng vậy mà lại không có ý định đi ngủ.
“...”
Tinh thần của ai cũng đều rất tốt.
Nhưng mà, Mộ Tuyết cảm thấy vui, cho nên Lục Thủy đương nhiên là sẽ không nói gì rồi.
Hắn quay lại vị trí lúc trước để tiếp tục đọc sách.
Hắn không đi cùng với các nàng, đi theo thì sẽ rất dễ bị để ý tới, ảnh hưởng tới việc dạo phố của bọn họ.
…
Sáng sớm.
Mộ Tuyết đi tới bên cạnh Lục Thủy.
Sau đó, nàng kéo tay Lục Thủy ra tự mình dựa vào.
"Lục thiếu gia, chúng ta xem mặt trời mọc.
Đám người Nhã Nguyệt không dậy nổi."
Mộ Tuyết ôm tay Lục Thủy nói.
Lục Thủy đang đọc sách, nhưng nếu như Mộ Tuyết đã muốn đi xem mặt trời mọc, thì hắn đương nhiên sẽ không có ý kiến gì rồi
Có điều…
Lúc mặt trời xuất hiện thì Mộ Tuyết lại thiếp đi ở trong ngực hắn.
Hắn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể đắp chăn lên người Mộ Tuyết rồi tiếp tục đọc sách.
"Sao cảm giác buồn ngủ lại đến trễ tới như thế?"
Lục Thủy lắc đầu thở dài.
Nhưng mà rất nhanh sau đó hắn đã nghĩ tới việc Mộ Tuyết đã làm tay chân cho mình 6 ngày, được rồi, việc đó khoa trương hơn.
Trời sáng hẳn rồi Mộ Tuyết mới xoay eo xoay cổ đứng dậy.
"Lục thiếu gia, mấy giờ rồi?"
Mộ Tuyết vẫn đang trong tình trạng nhắm mắt, trực tiếp ngồi lên trên đùi Lục Thủy.
"8:30"
Lục Thủy nhìn giờ rồi nói.
Mộ Tuyết kinh ngạc rồi lại nói tiếp:
"Lục thiếu gia, chúng ta đi ăn sáng thôi."
Lục Thủy vừa mới khép lại liền bị Mộ Tuyết kéo đi.
Ở đây còn có cả đại thần trù nghệ, hắn đương nhiên là phải tới đó nếm thử rồi.
…
Buổi chiều.
Nhóm người Hải Yêu cũng phải trở về, hoạt động kết thúc rồi, bọn họ phải rời đi.
Ngay cả người của Thiên Nữ Tông cũng phải trở về.
Mộ Tuyết đương nhiên là cũng phải dẫn nhóm người Đông Phương Tra Tra rời khỏi đây.
Khi Thiên Nữ Chưởng Môn rời đi tất cả mọi người trong Họa Loạn Cổ Thành đều quay sang nhìn nàng, nhìn nàng rời đi.
Ở cửa ra vào của Họa Loạn Cổ Thành.
Thiên Nữ Chưởng Môn đứng trên đầu của Côn, nàng vẫy tay với mọi người.
"Ta quay về đây."
Thiên Nữ Chưởng Môn hô to.
Lúc này, Đông Phương Tra Tra đã bay tới không trung.
Tách!
Nàng lấy điện thoại ra chụp lại một tấm.
Là hình ảnh Thiên Nữ Chưởng Môn vẫy tay chào Hoạ Loạn Cổ Thành.
Tất cả đều nằm gọn ở trong bức hình.
Sau khi rời khỏi Hoạ Loạn Cổ Thành, cảm xúc của Thiên Nữ Chưởng Môn liền hạ xuống.
Sau khi Đông Phương Tra Tra nhận được sự cho phép của chị dâu, thì nàng liền đi tới bên cạnh Thiên Nữ Chưởng Môn nói:
"Cho người xem cái này."
Thiên Nữ Chưởng Môn nhìn Đông Phương Tra Tra với vẻ mặt tràn đầy sự nghi hoặc, vị Tra Tra tiên nữ này cũng không phải là người bình thường.
Nhưng mà trong có vẻ hơi kỳ lạ.
Có điều, nàng ấy muốn cho nàng xem cái gì đó, nàng đương nhiên là sẽ không từ chối.
Sau đó, Đông Phương Tra Tra lấy điện thoại ra, đưa bức hình đó cho Thiên Nữ Chưởng Môn xem.
Thiên Nữ Chưởng Môn nhìn bức hình đó xong liền ngây ngẩn cả người.
“Có muốn ta gửi nó qua cho ngươi không? Nhưng mà, ngươi không được giống với Lục Thủy biểu đệ, xem nó xong liền xóa, ta vất vả lắm mới chụp được đó.”
Đông Phương Tra Tra nói.
Thiên Nữ Chưởng Môn có chút bất ngờ, nàng nhìn Đông Phương Tra Tra rồi gật đầu, cảm kích nói:
“Đa tạ Tra Tra tiên tử.”
“Khà khà.”
Đông Phương Tra Tra gãi đầu, có hơi xấu hổ.
Có điều, nàng không cẩn thận gãi trúng vào Đậu Nha, sợ hết cả hồn.
Suýt nữa là bị Đậu Nha cắn rồi.
Mộ Tuyết chỉ đứng quan sát, không nói gì cả.
Nàng quay đầu lại xem Họa Loạn Cổ Thành.
Có lẽ tối qua chính là buổi tối dài nhất ở Họa Loạn Cổ Thành.
Sau đó…
Có lẽ sẽ không có nữa.
Cửa hàng của Cố Thanh vào tối qua, bán đồ ăn thật sự rất là ngon.
“Tỷ tỷ, tỷ phu không rời đi sao?”
Nhã Lâm tò mò hỏi.
“Trời sắp tối hắn mới rời đi, đi tới một địa phương khác.”
Mộ Tuyết sờ đầu Nhã Lâm nói.
Nhã Lâm cái hiểu cái không mà gật đầu.
Nàng vẫn nên chơi cùng với Hỏa Vân Thú thì hơn.
…
Lục Thủy nhìn bọn họ rời đi, hắn không rời đi chung với bọn họ.
Hắn quay về vị trí trước đó.
Dường như người ở trong thành vẫn còn đang làm gì đó.
Ở phía xa, hắn không chú ý lắm.
Không lâu sau, Chân Võ đã đi tới bên này, việc đầu tiên mà họ làm là lấy pháp bảo địa đồ ra.
“Thiếu gia, tất cả tọa độ đều đã hoàn thành.”
Lục Thủy nhìn xuống mấy tọa độ rồi gật đầu, sáp nhập mấy tọa độ này vào trong phù văn trận pháp đã bố trí trước đó.
Sau đó, hắn lập tức cảm nhận được vị trí của tọa độ.
Đúng là đối ứng tế đàn.
Lúc này, trận pháp ở xung quanh Cổ Thành sáng lên, hắn thuận tay dẫn động tế đàn ở ba nơi.
Ngay giờ phút này, ở phía nơi chân trời xa xôi cùng bắt đầu xuất hiện ánh sáng.
Vị trí ở vô tận đại sơn là sáng nhất.
“Người ở trong thành đang làm cái gì?”
Lục Thủy hỏi.
“Bọn họ đang nặn tượng đất và khắc tranh, xem như là lưu luyến.”
Chân Võ trả lời.
Lục Thủy khẽ gật đầu, những người này có sự lưu luyến với thế giới này.
Phần cuối sẽ diễn ra vào ngày mai, bọn họ không muốn dừng lại nghỉ ngơi.
Bọn họ cực kỳ trân quý khoảng thời gian này.
Những người khác có thể không quan tâm tới ngày hôm nay, nhưng hôm nay là ngày cuối cùng mà bọn họ trân quý.
Lục Thủy không nói gì nữa, hắn định tiếp tục dẫn động tế đàn.
Hắn động thủ.
Muốn xem thử xem tam đại thế lực sẽ làm gì.
Cho nên, hắn chọn ba cái ở vị trí của thế lực đỉnh cấp.
…
Trong núi lớn vô tận.
Tất cả người ở Trùng Cốc đều vây xung quanh.
Bọn họ cảm thấy thời gian đã sắp tới rồi, nhưng mà tế đàn vẫn chưa xuất hiện tác dụng, không phải tới trễ chứ.
Bởi vì, một khi tế đàn không có tác dụng, thì sẽ không có linh thạch.
Sẽ uổng phí cả nửa tháng thời gian của bọn họ.
Trong lúc mọi người đang quan sát, thì trận pháp đột nhiên xuất hiện ánh sáng.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Bọn họ biết rằng, trận pháp đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi.
Oanh!
Ngay lúc này, trăm vạn tế đàn phát ra ánh sáng, cùng nhau phóng lên trời.
Dường như chúng đang hội tụ về một vị trí xa xôi nào đó.
“Bắt đầu.”
“Có lẽ là bắt đầu rồi, nơi khác cũng xuất hiện ánh sáng.”
Cao tầng của Trùng Cốc nhìn bốn phía.
Ở đây rất rõ ràng.
Không biết tam đại thế lực có ra tay hay không.
Nếu như có…
Bọn họ sẽ tổn thất rất nặng nề.
Với lại, cái này có được coi là có tác dụng hay không?
Tính chứ nhỉ?
Hắc Ám Nữ Thần, Chiến Thần, Diệu Tôn Cổ Phật, bọn họ đều nhìn vào tế đàn đang phát sáng của mình.
Bọn họ biết, mọi chuyện bắt đầu rồi.
Lúc này.
Đạo Tông và Kiếm Nhất Phong.
Tất cả mọi người đều phát hiện ra việc tế đàn bắt đầu xuất hiện ánh sáng.
Có ánh sáng phóng về phía chân trời.
Bọn họ biết, bắt đầu rồi.
Chiến dịch của Lưu Hỏa cứ thế mà mở ra.
Sau này, rốt cuộc sẽ như nào, Lưu Hỏa rốt cuộc sẽ thế nào, cũng triển lộ ra.
Thần Chung Băng Hải Nữ Thần, Quang Minh Thần nhìn không trung.
Tiên Đình Thái Nhất Tiên Quân, Tử Vi Tiên Quân.
Phật Môn Tâm Hỏa Cổ Phật, U La Cổ Phật.
Tất cả đều nhìn không trung.
Tia sáng xuất hiện, chiếu rọi cả thiên địa, dường như có ở tất cả mọi nơi.
Lục Thủy đứng ở trên tường thành của Họa Loạn Cổ Thành, hắn nhìn ba đạo tia sáng kia, hắn đang chờ đợi.
Chờ tam đại thế lực phản ứng.
“Muốn ta tay sao?”