Tấn thăng lên thất giai (3)
Lục Thủy cầm Thẩm Phán Thiên Kiếm rồi nhìn sang đám người Đế Tôn, nói:
“Như thế này, ta đã đủ lực lượng chưa?”
Hắn vừa dứt lời liền đâm kiếm vào sương mù vô tận.
Oanh!
Thiên địa bắt đầu xuất hiện vết rách, sức mạnh hủy diệt bắt đầu tàn phá bừa bãi trong Mê Vụ Chi Đô.
Lúc này, sức mạnh ngăn cản Lục Thủy trước đó bị tan rã từng chút từng chút một, nhưng mà quá chậm.
“Đến tiếp.”
Lục Thủy nói.
Vô tận thiên kiếp lấp lóe lôi đình, tiến tới gia tăng thêm sức mạnh cho Thẩm Phán Thiên Kiếm.
Oanh!
Rầm!
Lực lượng này trực tiếp phá vỡ trở ngại kia.
Tia sáng của Lục Thủy kéo dài tới khu vực không tồn tại.
Ngay khi tia sáng tiến vào, Lục Thủy liền thấy được một hòn đảo, thấy được một người, thấy hắn đang nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lục Thủy nở một nụ cười.
“Cuối cùng thì ngươi cũng bị ta tìm được rồi, Minh.”
Giọng nói của Lục Thủy truyền tới Mê Vụ Chi Đô, truyền tới Mê Đô, truyền tới trong tai của Minh.
Minh nhìn Lục Thủy, hơi kích động nói:
“Ta nghĩ tới.”
“Chờ ta đi tìm ngươi.”
Lục Thủy nói.
Sau đó hắn thả tay ra.
Sương mù bắt đầu biến mất, tia sáng cũng bắt đầu rút lui.
Còn Thẩm Phán Thiên Kiếm ở trong tay, Lục Thủy đưa nó về lại trong kiếp vân.
Kiếp vân xoay tròn trên không trung, bắt đầu tản đi.
Dường như nó đang vẫy tay tạm biệt, lần này ra sân khá là vội vàng, không chuẩn bị kịp.
Lần sau sẽ chuẩn bị tốt hơn.
Kiếp vân biến mất, sương mù tan đi, tất cả mọi người đều biết được mục đích của Lục Thủy.
“Ngươi vừa mới tấn thăng lên thất giai, ngươi là người của thời đại này? Rốt cuộc thì ngươi là ai?”
Chân Thần Ais khiếp sợ mà nhìn Lục Thủy.
Vừa mới thất giai, không, là vừa mới lục giai đã có thể trực tiếp rung chuyển bọn họ, có thể khiến cho thiên địa e sợ, thiên kiếp nghe theo hiệu lệnh của hắn.
Hắn là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa ư?
Không, Chân Thần không phải là như thế.
“Rất nhanh các ngươi sẽ biết, ta sẽ đi tìm các ngươi.
Ta nhìn thấy rằng các ngươi sẽ biết một số việc liên quan tới ta.
Còn bây giờ.
Các ngươi có thể coi là Thần Quyến thứ nhất của Cửu.”
Lục Thủy vừa nói xong liền vung tay lên.
Trực tiếp xóa đi vĩ lực còn sót lại cuối cùng của ba người Đế Tôn.
Khi hắn trở thành thất giai nhập đạo, thì uy năng cũng đã được khôi phục cực kỳ nhiều.
Sau đó, Lục Thủy nhìn toàn bộ Tu Chân Giới.
Giọng nói của hắn truyền đi khắp mọi nơi:
“Các ngươi có hai ngày để suy nghĩ, giữa trưa ngày mốt, nói câu hỏi, hoặc là đồ vật mà các ngươi muốn lấy cho bổn tọa.
Bổn tọa sẽ trả lời tất cả nghi vấn của các ngươi.
Tất cả những người mà có phù văn có hiệu lực, đều có tư cách để đặt câu hỏi.”
Hắn vừa dứt câu thì thân ảnh to lớn kia cũng bắt đầu biến mất.
Ngay khi Lục Thủy biến mất, toàn bộ người của Tu Chân Giới đều sửng sốt.
Lời nói vừa nãy của Lưu Hỏa có ý gì?
Tại sao bọn họ lại nghe không hiểu?
Còn người nghe hiểu thì vô cùng hưng phấn, hoan hô.
Sự cường đại của Lưu Hỏa đã rõ như ban ngày.
Người của Đạo Tông thở phào nhẹ nhõm, cược thắng rồi.
Người của Kiều gia cũng cực kỳ vui mừng, Lưu Hỏa quá đáng sợ, đáng sợ tới mức này thì hắn chắc chắn có thể trả lời được câu hỏi của bọn họ.
Kiều Thiến đang chờ, chờ để hỏi về chuyện liên quan tới ca ca của nàng.
Vợ chồng Kiều Ngọc nằm trong những người hỏi thăm về chuyện thương thế.
Bọn họ đã suy nghĩ kỹ về việc đặt câu hỏi rồi, chỉ chờ đến lúc có thể hỏi mà thôi.
Trùng Cốc reo hò.
Cuối cùng cũng có thể nhận được số lượng lớn linh thạch rồi.
Tịnh Thổ, Hải Yêu và Thâm Hải Thủy Long cũng rất hưng phấn.
Ngưng Hạ nhìn lên bầu trời, nàng cũng có một câu hỏi.
Nàng muốn hỏi chuyện liên quan tới Lưu Hỏa và Y Tử Thần Nữ.
Nhóm người Nhạc Phong cũng rất mong chờ việc này, cuối cùng thì bọn họ cũng có thể hỏi mình có được phát thiệp mời hay không rồi.
Kiếm Khởi, Kiếm Lạc, Sơ Vũ cũng rất chờ mong.
Có thể hỏi một câu hỏi là chuyện vô cùng khó khăn.
Vô số người không có tư cách để hỏi.
Thậm chí, bọn họ còn không biết đang xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Đông Phương Dạ Minh cười ha ha:
“Ta nói có đúng không?
Cược đúng rồi, không biết hai người chúng ta có phải sẽ được đặt hai câu hỏi hay không.”
“Thấy Tra Tra làm như thế, cho nên cũng tự mình đi tìm, lén xây một tòa ở gần nơi của người khác.”
Mộc Cận cũng có chút kinh ngạc mà nhìn về phía chân trời.
Lưu Hỏa thật là kinh khủng.
“Ta phải giúp Lê Âm hỏi về đứa bé trong bụng nàng, ngươi thì sao?”
Đông Phương Dạ Minh hỏi Mộc Cận.
“Không phải ngươi muốn ta sinh thêm cho ngươi một đứa sao, ta hỏi thử xem khi nào ta sẽ mang thai, để ngươi bớt lo.”
Mộc Cận thuận miệng nói.
“Tên Đản Đản hay là Diệp Diệp hay hơn?”
Đông Phương Dạ Minh hỏi.
“...”
…
“Tiểu Tiểu Đình, ngươi nhìn hắn kìa, hắn chắc chắn là cố ý.
Ta cho Cố Lý Thượng Thương Thiên Đạo, hắn liền làm ra cái Thẩm Phán Thiên Kiếm.
Rõ ràng là cố ý chèn ép ta.”
Cửu nhìn Nhị trưởng lão, tố cáo tội ác của Lục Thủy.
“Ngươi cũng không kém.”
Nhị trưởng lão tùy tiện nói:
“Với lại, Thẩm Phán Thiên Kiếm chỉ có lai lịch là lợi hại thôi, tên không hay bằng Thương Thương Thiên Đao.”
“Tiểu Tiểu Đình nói rất đúng, Thượng Thương Thiên Đạo của ta vẫn lợi hại hơn.”
Cửu tỏ vẻ Lưu Hỏa không thể nào chèn ép nàng được.
“Đến lúc đặt câu hỏi, ngươi cảm thấy ta sẽ hỏi cái gì?”
Nhị trưởng lão hỏi Cửu.
“Hỏi rằng bữa tối nên ăn cái gì?”
Cửu thử hỏi.
Nhị trưởng lão không thèm quan tâm tới Cửu, nàng hiếu kỳ hỏi:
“Trước đó Lưu Hỏa đang tìm cái gì?
Rất quan trọng với hắn sao?”
“Tìm Minh trong Minh Nguyệt, là Mê Đô.”
Cửu nhìn về phía chân trời rồi nói:
“Đó là một cái Mê Đô vô cùng quan trọng.
Cái này rất có thể là điểm cuối cùng để giúp cho thiên địa viên mãn.”
“Nếu vậy thì người mà Mê Đô chờ là Lục Thủy sao?”
Nhị trưởng lão hỏi.
“Không phải hắn đã nói rồi sao, nếu hắn đã tới, thì chính là hắn.”
Cửu vừa cười vừa nói.
Sau đó lại bổ sung thêm một câu:
“Tiểu Tiểu Vi cũng rất tò mò, ngươi đi nói với hắn đi.
Để hắn nếm thử tư vị đau đớn khi bị hậu bối thông báo tin tức.”
Nhị trưởng lão:
“...”
Thật là ác liệt.
Sau đó, Nhị trưởng lão bay về phía chân trời.