Tấn thăng lên thất giai (2)
Giọng của Lục Thủy truyền ra từ trong thiên địa, trong giọng nói còn mang theo ý cười, mang theo sự ngạo nghễ:
“Minh đúng thực là không phải đang chờ ta, nhưng mà nếu ta đã tới rồi, thì người mà hắn chờ chính là ta.
Không phải ta, thì cũng là ta.
Thiên địa này, ai dám phản bác?
Thiên địa dám sao?”
Thân ảnh kia nói xong thì ngẩng đầu lên, dường như đang hỏi thiên địa.
Cái nhìn này khiến cho thiên địa ảm đạm, khiến cho vạn vật e sợ, dường như đang đồng tình với đối phương.
“Thiên địa, không dám.”
Lục Thủy nhìn qua mấy người Đế Tôn rồi nói.
Ngay lúc này, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Mặc kệ là tu vi gì, thì khi chứng kiến một màn này đều cảm thấy vô cùng khó tin.
Thiên địa…không dám.
Bọn họ cũng cảm thấy như thế.
Đúng thật là không dám.
Đây là Lưu Hỏa ư?
Rốt cuộc thì hắn đáng sợ tới mức nào cơ chứ?
Đáng sợ tới mức mà thiên địa cũng không dám phản bác lại hắn, nhường đường cho hắn.
Lần đầu tiên những người của tam đại thế lực cảm thấy, Lưu Hỏa còn kinh khủng hơn, còn khó tin hơn rất nhiều so với sự hiểu biết của bọn họ.
Thế lực đỉnh cấp của Tu Chân Giới cũng vô cùng e sợ.
Trước kia, Lưu Hỏa cũng như thế này sao?
Đây đã không còn là vượt ra khỏi sự hiểu biết nữa rồi, nó chính là sự tồn tại vượt ra khỏi thiên địa.
Kiều Vô Tình nhìn Lưu Hỏa, hắn không khỏi cảm thấy may mắn.
Một khi trở thành kẻ địch của người này…
Kiều gia chẳng là gì cả.
Khó trách, khó trách người đã ẩn giấu lâu như thế như Kiều Càn, bất chấp việc bị trục xuất ra khỏi gia tộc để ngăn cản hắn.
Hắn càng ngày càng hiểu rõ hơn.
Một câu nói cũng đã đủ để cho gia tộc bọn họ diệt vong rồi, hoàn toàn không hề khoa trương chút nào cả.
Loại người này, còn là người sao?
Ba người Đế Tôn cũng có chút kinh ngạc, người này khá giống với Cửu, nhưng mà lại hoàn toàn khác biệt.
Thiên địa ủng hộ Cửu, còn người này là đe dọa thiên địa.
“Nhân loại, ngươi có quyền năng gì?”
Chân Thần Ais hỏi Lục Thủy.
“Quyền năng?”
Lục Thủy lắc đầu:
“Quyền năng nào ta cũng có cả, nhưng mà ta cũng không có quyền năng nào cả.
Được rồi, để ta thông qua các ngươi xem Mê Vụ Chi Đô, đi tìm chỗ của Minh.”
Lúc này, hai bàn tay to lớn kia dường như xuất hiện vô số tia sáng, những tia sáng đó liên tục tiến tới vĩ lực cuối cùng của ba vị kia.
Trên không bắt đầu xuất hiện sương mù vô tận, là Mê Vụ Chi Đô.
Một sợi chỉ nhỏ bắt đầu lượn quanh sương mù, xuyên qua khoảng cách vô tận.
Xuyên qua những nơi đã biết, đi tới nơi không biết, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, rất nhanh đã vượt qua nơi không thể biết, đi tới chỗ không tồn tại.
Ngay lúc này, có lực lượng vô hình bắt đầu ngăn cản sợi dây nhỏ.
Oanh!!!
Sức mạnh va chạm nhau ở trên không trung, sương mù vô tận khuếch tán ra rồi lại co lại.
Tất cả mọi người đều không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Mê Vụ xuất hiện, dường như có thể khiến cho bọn họ mất đi phương hướng.
Đại trưởng lão nhìn Mê Vụ, rồi lại nhìn sang Mê Vụ Chi Đô.
Hắn không biết rốt cuộc thì Lưu Hỏa đang tìm cái gì, nhưng mà hắn biết rằng, có thể là khu vực không tồn tại mà hắn cảm nhận được trước đó.
Bên trong đó có cái gì mà khiến cho Lưu Hỏa phải tốn công, tốn sức đi tìm như thế?
Lần trước hắn cũng thấy Lưu Hỏa đang tìm kiếm gì đó ở bên trong hòn đảo kia.
Đại trưởng lão nhìn về phía của Nhị trưởng lão, tuy hiện tại không còn thấy được thân ảnh của Cửu nữa, nhưng mà hắn biết rằng Cửu đã quay về chỗ của Nhị trưởng lão.
Có lẽ, hắn có thể nhận được đáp án ở chỗ đó.
Nhưng mà Đại trưởng lão cũng không vội vàng đi tìm kiếm đáp án, hắn tiếp tục quan sát.
Hắn cảm giác rằng Lưu Hỏa bị một cỗ lực lượng ngăn chặn lại.
Tuyệt đối không phải là sức mạnh tầm thường.
Đúng vậy, rất nhiều người cũng cảm giác được rằng Lưu Hỏa bị ngăn cản lại.
“Quyền năng của ngươi đúng là thừa sức, cũng thực sự có tư cách để tìm kiếm tất cả.
Nhưng mà…
Lực lượng của người quá yếu.
Không thể nào phá vỡ khóa của Mê Vụ Chi Đô được.
Không phá được, thì ngươi không thể nào biết được khu vực kia, không thể tìm được người kia.”
Giọng nói của Đế Tôn vang lên.
Hắn đồng ý rằng đối phương rất đáng sợ, nhưng mà thực lực của đối phương đúng thật là bị hạn chế vô cùng nghiêm trọng.
Khí thế mạnh, nhưng điều đó cũng không thể nào bù đắp được sự chênh lệch sức mạnh.
“Không đủ sức mạnh sao?
Vậy thì mượn một thanh kiếm đi.”
Lục Thủy chậm rãi nói.
Trong lúc những người khác đang nghi hoặc, rốt cuộc thì Lưu Hỏa muốn mượn thanh kiếm gì để tăng lên sức mạnh, thì giọng nói của Lưu Hỏa lại vang lên:
“Thiên kiếp, tới.”
Oanh!
Hắn vừa dứt lời liền có vô tận kiếp vân cuồn cuộn xuất hiện, uy áp của thiên địa, khí thể của thiên kiếp, tất cả đang ùn ùn kéo tới.
Ầm ầm!
Kiếp vân dày đặc.
Khí tức kinh khủng trực tiếp trấn áp đại địa, sau đó kiếp vân xuất hiện từng tầng từng tầng ở trên không, tổng cộng có tất cả chín tầng kiếp vân.
Mà trong kiếp vân còn kết nối với cả với lôi đình, bọn chúng tập trung lại ở trung tâm, tạo thành một tia chớp.
Những người khác chứng kiến một màn này đều không khỏi giật mình.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thiên kiếp, tại sao thiên kiếp lại đột nhiên xuất hiện?
Với lại, tại sao bọn họ lại cảm thấy một loại khí tức hủy diệt.
Thiên kiếp này tới cực kỳ nhanh, nhanh đến mức khiến cho bọn họ không kịp phản ứng.
Còn nữa, bọn họ còn cảm thấy giữa thiên địa xuất hiện một thanh kiếm, nó đang treo ở trên đầu bọn họ, dường như có thể chém giết bọn họ bất cứ lúc nào.
Chuyện này là như thế nào?
Bọn họ chưa bao giờ thấy loại thiên kiếp này cả.
Tất cả mọi người đều nhìn lên bầu trời, chờ đợi thiên kiếp.
…
“Chị dâu, Lưu Hỏa này thật lợi hại, trước kia ta giả dạng làm hắn, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Đông Phương Tra Tra nói với chị dâu của mình, lỡ như xảy ra chuyện xấu gì thì sao.
Chuyện này…
Thật là khủng khiếp.
Khi đi ra ngoài, tuyệt đối không được gây sự với người như này.
Hương Dụ vẫn luôn nhất mạnh chuyện đó.
Nàng cũng chưa từng trêu vào.
“Không sao đâu, dù thế nào thì cũng chỉ là giả trang thôi mà, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
Mộ Tuyết nói.
Đừng nói là Đông Phương Tra Tra, những người khác có giả trang cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần không phải dùng nó để đi làm hái hoa tặc thì sẽ không sao cả.
Vào lúc này, thiên kiếp bắt đầu hình thành: Thiên kiếp của thất giai, Thẩm Phán Thiên Kiếm.
Chín đạo kiếp vân bắt đầu khởi động.
Thiên kiếp từ từ hạ xuống, rơi xuống bên cạnh thân ảnh cực lớn kia.
Lôi đình sắc bén giống như một…thanh kiếm?
Thiên kiếp rơi xuống vô cùng nhanh.
Những người chứng kiến một màn này đều cực kỳ khiếp sợ, ngây ngẩn cả người.
“Sao có thể như thế được chứ?”
Thái Nhất Tiên Quân tỏ vẻ mình đã sống như thế vậy rồi, nhưng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng nào khủng khiếp như thế cả.
“Tại sao thiên kiếp lại như thế?”
Ngay cả người vẫn luôn bình tĩnh như Tâm Hỏa Cổ Phật cũng không khỏi chấn kinh.
Cho nên, những người khác đương nhiên là cũng sẽ như vậy.
Ngưng Hạ nhìn về phía chân trời, nàng thấy được truyền kỳ, thấy được truyền thuyết, thấy được cực hạn của thiên địa.
Đây chính là phế thiếu của Lục gia.
Ai mà tin cơ chứ?
Kiếm Nhất Phong, Đạo Tông, Trùng Cốc, tất cả cường giả chứng kiến một màn này, đều cảm thấy cực kỳ e sợ.
Bởi vì, bọn họ thấy phía chân trời rơi xuống một thanh kiếm, sau đó bên cạnh Lưu Hỏa xuất hiện một thanh kiếm.
Dường như nó đang chờ Lưu Hỏa cầm lấy.
Thẩm Phán Thiên Kiếm, căn bản là không dùng để thẩm phán Lưu Hỏa.
Nó lao về phía của Lưu Hỏa, để làm vũ khí cho Lưu Hỏa.
Chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như này.
Tại sao thiên kiếp lại như vậy?
Lúc này, tất cả mọi người đều bừng tỉnh, hiểu được câu nói kia của Lưu Hỏa, mượn một thanh kiếm là được rồi.
Kiếm mà hắn mượn không phải là một thanh kiếm bình thường, mà là kiếm của thiên kiếp
Là kiếm của thiên kiếp thất giai.
Lệ Thiên Xích quỳ ngay tại chỗ, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Đây là Thiếu tông chủ.
Uy năng thế này, thực lực như này, ai dám nói một chữ về việc Ẩn Thiên Tông đi lên thành thế lực đỉnh cấp cơ chứ?
“Trời ạ, tại sao Thiếu tông chủ lại đáng sợ tới như vậy?”
Hắn nhìn về phía chân trời, không hiểu sao lại cảm thấy rất tự hào.
Đây là Thiếu tông chủ.
Chân Võ và Chân Linh nhìn bộ dáng của thiếu gia, bọn họ cũng cực kỳ kích động.
Đây là lần thứ 4 bọn họ thấy thiếu gia độ kiếp, lần sau càng đáng sợ hơn lần trước.
Ngay phút giây này, bất kể là ai, đều không thể che giấu được sự rung động trong mắt của mình.
Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm nhìn về phía chân trời, khó mà tin được rằng ở giữa thiên địa lại có một sự tồn tại khủng bố tới mức này.
Tam trưởng lão nhìn về phía chân trời, vẻ mặt hắn vô cùng âm trầm, người này rất cao minh.
Đại trưởng lão nhìn thân ảnh của Lưu Hỏa, trầm mặc không nói gì.
“Cẩu gia, là cẩu gia.”
Cẩu Tử nhìn về phía chân trời, kích động nói.
Nha Đông tiên nhân cũng nhìn, đây chính là tiểu huynh đệ Lục Thủy.
Giữa thiên địa này, thật sự có người có thể sánh vai cùng với hắn sao?
Toàn bộ Tu Chân Giới đều nhìn người này, nhìn hắn cầm Thẩm Phán Thiên Kiếm.
Quả nhiên, quả nhiên là nó tới để làm vũ khí cho người này.