Tấn thăng lên thất giai (1)
Đối với mấy người Cố Lý mà nói, thì tất cả đều đã rất viên mãn rồi.
Gặp được hậu đại, thoát được ràng buộc, có thể thanh tỉnh.
Trải qua một khoảng thời gian bình thường, ngay thời khắc cuối cùng còn được gặp Cửu.
Bọn họ không còn mặt mũi gì để đối mặt với Chân Thần Độc Nhất cả.
Điều khiến cho bọn họ càng thêm xấu hổ chính là, Chân Thần vậy mà lại xin lỗi bọn họ, rõ ràng là do bộ tộc của bọn họ sai.
Cửu nhìn tất cả người của Bất Tử Tộc, nói khẽ:
“Các ngươi đã rất cố gắng rồi, chỉ là do kẻ địch quá mạnh và quá đông mà thôi.”
Bất Tử Tộc rất mạnh, thân là hộ vệ tộc của Chân Thần, bọn họ có năng lực mà những người khác không thể có được.
Đại Địa Chi Thuẫn, Thượng Thương Thiên Đao.
Tất cả đều là những thứ mà người khác không thể nào có được cả.
Đừng nói tới Cửu Chuyển Bất Tử Chân Kinh.
Trong thời kỳ Viễn Cổ, ai mà không e sợ Bất Tử Tộc cơ chứ?
Nhưng mà…
Bọn họ lại đi tới tình trạng suýt chút nữa đã diệt tộc như thế này.
Tất cả người của Bất Tử Tộc đều cúi đầu, không nói gì được cả.
Cửu đưa Thiên Đao tới vị trí của Thượng Thương, nói:
“Thiên Đao đặt ở trên đó, nếu như tâm của tộc nhân các ngươi đủ tịnh, thì sẽ có thể một lần nữa ngưng tụ ra Thiên Đao và Đại Địa Chi Thuẫn.
Đây là lễ vật mà ta để lại cho hậu nhân của các ngươi.”
Cho dù không có quyền năng độc nhất, thì nàng vẫn là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa.
Không ai có thể sánh vai với nàng, cũng không ai thay thế được nàng.
Chờ tới khi Thiên Đạo về tới vị trí Thượng Thương, Cửu đặt tay ra sau lưng, nhìn mấy người Cố Lý, trên gương mặt tràn đầy ý cưới:
“Gặp lại sau.”
Đám người Cố Lý nhìn Cửu rồi nói:
“Có thể đi theo ngài là vinh quang của bộ tộc chúng ta.
Vào thời khắc cuối cùng lại có thể gặp được ngài, đây chính là sự may mắn của bộ tộc chúng ta.”
Bất Tử Tộc cúi đầu cảm kích.
Sau đó bọn họ đứng lên, quay người đi về phía sau.
Bọn họ, lui.
Được Chân Thần đưa tiễn, ai có thể có được loại đãi ngộ này cơ chứ?
Lần rút lui này, bọn họ không oán giận cũng không hối hận, cũng không tiếc nuối.
Bất Tử Tộc Nhân rời đi, họ hóa thành ánh sáng biến mất ở cuối chân trời.
Thiên Nữ Chưởng Môn nhìn lên bầu trời, lắng nghe âm thanh ấy, hốc mắt của nàng dần ướt.
Lúc này, nàng lấy ra một tấm thiệp mời.
Là tiên tổ cho nàng.
Hắn nói mình không thể nào tham dự được, cho nên bảo nàng đi thay hắn.
Thiên Nữ Chưởng Môn mở thiệp mời ra, trên đó viết, người được mời: Bất Tử Tộc Cố Lý.
Là hôn lễ của Lục thiếu gia.
Đây là…
Hôn lễ của Thần Nữ đại nhân.
Thiên Nữ Chưởng Môn cất thiệp mời vào, nàng sẽ đi.
Nàng muốn các vị tổ tiên ở lại, dù mà ở lại Họa Loạn Cổ Thành cũng được.
Nhưng nàng biết rằng, ở lại trong đó sẽ phải nhận sự thống khổ và hối hận vô hạn.
Nàng lo rằng các vị tổ tiên sẽ không bỏ được, giống như lúc mà mẹ nàng ra đi trước đó vậy.
Khi đó nàng còn nhỏ, cứ khóc mãi, xin mẹ đừng đi.
Nàng biết, khi đó mẹ nàng mang theo sự không đành mà rời đi, mang theo sự lo lắng, tiếc nuối.
Lo lắng cho tương lai của nàng, tiếc nuối vì không thể nuôi dưỡng nàng cho tới lúc lớn.
Sau khi nàng lớn lên thì vô cùng hối hận.
Nàng nên vỗ ngực nói với mẹ rằng, mình đã trưởng thành rồi, mình có thể chăm sóc được cho bản thân, để mẹ an tâm mới phải.
Cho nên lần này, nàng làm như thế.
Nói với tất cả tiên tổ rằng, mình đã trưởng thành rồi, mình có thể sống thật tốt ở Tu Chân Giới này.
Để bọn họ có thể an tâm rời đi.
Bắc trưởng lão đứng ở bên cạnh Thiên Nữ Chưởng Môn, xoa xoa đầu của Chưởng Môn, nói:
“Chưởng Môn, cho ngươi mượn bả vai.”
Thiên Nữ Chưởng Môn nhìn Bắc trưởng lão, cuối cùng nàng ôm lấy Bắc trưởng lão rồi òa khóc.
Hiện tại, lại chỉ còn một mình nàng.
…
“Được rồi, ta cũng phải đi đây, các ngươi tiếp tục chờ đi, chân thân của ta sắp qua rồi.”
Cửu quay đầu lại nhìn ba người Đế Tôn, chân thành nói:
“Chân thân của ta là Thiếu Tông Chủ của Ẩn Thiên Tông - Lưu Hỏa, hắn sẽ đích thân tới đây.
Các ngươi có thắc mắc gì thì hỏi hắn đi.
Hắn biết tất cả mọi chuyện.
Tạm biệt.”
Vèo một tiếng.
Cửu biến mất ngay tại chỗ.
Ba người Đế Tôn nhìn Cửu biến mất, bọn họ không hề mở miệng nói chuyện.
Việc Cố Lý biến mất khiến cho bọn họ có chút xúc động.
Bởi vì, Cố Lý và bọn họ đều là cường giả của một thời đại.
Thiếu đi một người đều khiến cho bọn họ không khỏi xúc động.
Chỉ là ba người bọn họ đi xa hơn mà thôi.
Bọn họ không suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì lúc này Thiên Địa Trận Pháp đột nhiên lao thẳng tới một phương hướng.
Tất cả cam lộ dư trạch đều hội tụ tới phía bên đó.
Ngay lúc này, vạn vật hội tụ, một bóng người bắt đầu xuất hiện, đứng ở trên thiên địa, đỉnh thiên lập địa.
Ánh mắt của tất cả mọi người không tự chủ được mà nhìn qua bên đó, thiên địa e sợ, vạn vật cung kính.
Thân ảnh to lớn ấy bắt đầu ngưng tụ lại, tuy thân hắn ở thiên địa, nhưng lại giống như đã vượt ra khỏi thiên địa rồi vậy.
Điều khiến cho mọi người đều hoảng sợ chính là, hai tay của người này xuất hiện ở xung quanh ba vị Đế Tôn.
Dường như ba vị kia đã nằm ở trong tay của hắn vậy.
Mọi người thấy cảnh này xong đều âm thầm sợ hãi.
Dường như bóng người to lớn đột nhiên xuất hiện này, có thể khống chế hết thảy vận mệnh của con người trên thế giới.
Vạn Vật Chúa Tể.
“Người này, người này là ai?”
Đây là câu hỏi trong lòng của tất cả mọi người.
Sự sợ hãi khi bị chi phối từ từ xuất hiện trong tâm bọn họ.
Không thể nào phản kháng, không thể nào thoát khỏi.
Dù cho có lùi lại hay không, dù cho có nhìn thẳng hắn hay không, thì bọn họ đều sợ hãi.
Đều cảm thấy bị đôi bàn tay kia cầm lấy vận mệnh của mình.
Ngay cả ba người Đế Tôn đều không khỏi cảm thấy khiếp sợ trước sự xuất hiện đột ngột của thân ảnh này.
“Ngươi là ai?”
Đế Tôn hỏi.
Hắn không làm ra bất kỳ động tác dư thừa nào cả, cũng không thể làm được gì cả.
Đây là lực lượng cuối cùng còn sót lại của hắn, bọn họ tạm thời chưa thức tỉnh, không thể làm được quá nhiều thứ.
Mọi người nghe thấy giọng nói đó xong đều nhìn qua thiên địa.
Nhìn tồn tại dường như có thể khống chế vạn vật kia, muốn biết đối phương rốt cuộc là ai.
Tại sao lại khủng bố tới như thế.
Không để cho bọn họ thất vọng, rất nhanh sau đó bọn họ đã nghe thấy một giọng nói vang vọng trong đất trời:
“Thiếu tông chủ của Ẩn Thiên Tông, Lưu Hỏa.”
Oanh!
Giọng nói vừa dứt, thiên địa liền chấn động.
Thân ảnh này dường như được thiên địa tạo dựng nên, dường như là hạch tâm của tất cả mọi thứ.
Mà hai tay của hạch tâm này lại đang bắt lấy ba người Đế Tôn.
“Ngươi muốn làm gì?”
Chân Thần Ais nói.
Bọn họ cảm nhận được rất rõ ràng cấp độ của đối phương không hề thấp hơn bọn họ, nhưng lực lượng lại không đủ.
Dường như cũng giống với bọn họ, đang trong quá trình khôi phục?
Có thể…
Viễn Cổ không có loại người như này.
Lục Thủy nhìn ba vị kia, vô tận dư trạch đang hướng về phía của hắn.
Trước đó, hắn không thể nào rung chuyển ba vị kia được, nhưng hiện tại, ba vị này mặc hắn xử lý.
Hắn muốn dùng Thiên Địa Chi Lực để khống chế vùng trời này, mượn lực lượng dư trạch để tìm ra thứ mà hắn muốn tìm.
Bởi vì, trận pháp này là Thiên Địa Trận Pháp, cho nên…
Lực lượng lui bước, sinh linh e ngại, thiên địa yên tĩnh.
Phong minh cấm chỉ, lôi minh im ắng.
Đây chính là uy năng của hắn.
Đáng tiếc là lực lượng lại không đủ.
“Ba vị biết vị trí của Minh trong Minh Nguyệt không?”
Giọng nói của Lục Thủy vang lên.
“Thí chủ muốn cứu hắn? Nhưng hắn không cần cứu.”
Phật Đà nói.
Bọn họ nhìn Lục Thủy, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Người này thế mà lại muốn tìm chỗ của Minh.
“Đúng vậy, hắn không cần cứu, hắn đang chờ người.
Ba vị biết người mà hắn chờ là ai không?”
Lục Thủy lại đặt ra một câu hỏi nữa.
Lúc này, có vô số dư trạch lao tới từ phía của Tịnh Thổ.
Tất cả dư trạch còn lại đều tập trung lại đây.
Giúp cho thân ảnh này càng trở nên chân thực hơn.
“Các hạ cho rằng người mà hắn đang chờ là mình sao?”
Đế Tôn hỏi Lục Thủy.
Bọn họ không biết Minh đang đợi ai, nhưng bọn họ đều có suy đoán của mình, ít nhất thì không phải là người này.
Lục Thủy nhìn ba người kia, cười nói:
“Không phải ta.
Ít nhất thì trong sự hiểu biết của ta, thì người mà hắn chờ không phải là ta.”
“Nếu đã không phải, thì tại sao lại muốn đi quấy rầy hắn?
Các hạ nên biết rằng, chỉ cần không phải là người mà hắn đang chờ, thì có tìm tới hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Đế Tôn hỏi Lục Thủy.
Hắn thừa nhận thực lực của đối phương, nhưng mà chỉ cần không phải là người mà Minh đang chờ đợi, thì dù ai đi cũng đều sẽ vô dụng cả.
Lục không thể nào đột phá chướng ngại được.
“Không phải, thì không thể biến nó thành sự thật sao?”