Không sai, ta chính là Lưu Hỏa (3)
Chưởng môn Thiên Nữ cũng nhìn về phía chân trời.
Nàng không dám chớp mắt.
Nàng có Thần Nữ hỗ trợ, cho nên có thể nhìn.
Giờ phút này, Cố Lý nhìn Đế Tôn, cười khẽ:
“Tiên Mục, ngươi có lẽ đã quên một việc.
Trước kia ngươi cũng không có quyền năng thời gian.
Cũng tức là quyền năng của ngươi tới từ Chân Thần.
Mà bọn ta, là bộ tộc hộ vệ Chân Thần.
Đạo của ta đến từ Chân Thần, đao của ta là do Chân Thần ban tặng.
Tính mạng của ta là nhờ Chân Thần giao phó, chủng tộc của chúng ta là sáng tạo của Chân Thần.
Quyền năng thời gian của ngươi lấy được từ Chân Thần chỗ nào, làm sao có thể ngăn cản được chúng ta?”
Cố Lý nâng thanh đao lên, sau đó tiếp tục dùng sức.
Ầm!
Dòng sông thời gian bị phá vỡ.
Soạt.
Đao chém lên người Đế Tôn, không hề dừng lại, trực tiếp xẹt qua.
Keng!
Vừa chém xuống, Thiên Đao liền mất khống chế, rơi xuống giữa không trung.
Thân thể của Cố Lý cũng tan biến tại chỗ.
Đế Tôn nhìn Thiên Đao rơi xuống phía trước, trầm mặc không nói.
Lúc này chỉ còn hắn ở đây, đã không còn Cố Lý.
“Xem ra là ta thắng.” Đế Tôn nhìn Thiên Đao, thở dài:
“Đáng tiếc, ngươi cũng không có thua.”
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn lên bầu trời, nhìn tộc Bất Tử biến mất, nhìn Đế Tôn đứng thẳng giữa không trung.
Tộc Bất Tử không chém được vị cuối cùng này sao?
“Lão tổ?” Hồng Tố hỏi Ngưng Hạ.
“Không phải hắn đã nói tộc Bất Tử cũng không có thua sao?” Ngưng Hạ nhẹ nhàng nói ra.
Mấy người Tiên Quân Thái Nhất thở dài trong lòng, chỉ thiếu có chút xíu.
Chưởng môn Thiên Nữ nhìn về phía chân trời, nhìn Tiên tổ của mình hoàn toàn tiêu tán, nhìn Thiên Đao rơi xuống.
Nàng xem không hiểu, nhưng nàng biết, Tiên tổ của mình đã dốc hết toàn bộ sức lực.
Sẽ không không có bất kỳ hiệu quả gì.
Quả nhiên.
Răng rắc!
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Trên người Đế Tôn xuất hiện vết rách, bắt đầu nứt vỡ.
Hắn, cuối cùng vẫn bị Cố Lý một đao chém chết.
“Rất cố gắng, ngươi nói có đúng hay không, Tiểu Tiểu Đình?” Cửu nhìn Nhị Trưởng lão, cười nói.
Lúc này, trên đầu ngón tay Nhị Trưởng lão có một giọt máu tươi ngưng tụ.
Đang ngưng tụ, Nhị Trưởng lão đột nhiên thấy Cửu chui vào trong giọt máu tươi đó.
Chỉ một giây sau, giọt máu tươi liền biến thành một tiểu cô nương giống Cửu y như đúc.
Quần áo cũng là do máu tươi tạo thành.
Giờ phút này, Nhị Trưởng lão có thể cảm giác được tồn tại của Cửu rõ ràng.
Trên bầu trời Lục gia cũng nổi lên một trận gió.
Rơi xuống trước mặt Nhị Trưởng lão, Đại Trưởng lão đi tới.
Là bị người đột nhiên xuất hiện này dẫn tới.
“Chào, Tiểu Tiểu Vi.” Cửu cười cười chào hỏi Đại Trưởng lão.
“Tiền bối à?” Giọng nói thong thả của Đại Trưởng lão vang lên.
Hắn không thể nhìn thấu người này.
“Ta chính là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa, Cửu, ngươi chắc chắn đã từng nghe nói về ta rồi.” Cửu cực kỳ thích báo tên của mình.
“Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa, Cửu?” Đại Trưởng lão hơi bất ngờ.
“Đúng, đúng, là bằng hữu toàn trí toàn năng của Tiểu Tiểu Đình, ta bây giờ không rảnh, đi đây.” Cửu nói rồi nhảy lên không trung, biến mất tại chỗ.
Sau khi Cửu biến mất, xung quanh nổi lên một trận gió.
Nhị Trưởng lão tiếp tục nhìn về phía chân trời.
Đế Tôn nhìn Thiên Đao rơi xuống, lắc đầu thở dài.
Lúc này, ngôi sao phía sau hắn bắt đầu nhấp nháy.
Bản thân hắn cũng chỉ là di lưu.
Hắn cũng muốn biết người phía sau Cố Lý sẽ là ai.
Sau đó, hắn cầm Thiên Đao lên, trả lại Thượng Thương.
Chỉ là…
Ngay lúc hắn vừa đưa tay định Thiên Đao lên, một cánh tay đột nhiên bắt lấy chuôi của Thiên Đao.
Đao bị cầm lên.
“Rất cố gắng nha.” Giọng nói bình ổn rõ ràng, dễ nghe truyền tới tai tất cả mọi người.
Giờ phút này, thiên địa phát ra tán dương vô tận.
Dường như đang hoan nghênh giọng nói này, lại như vì giọng nói này mà nhảy cẫng lên.
Ánh sáng nhu hòa hiện ra, chiếu rọi bốn phía.
Trên đường chân trời, tất cả những chỗ bị sức mạnh phá hủy đều được hàn gắn trong nháy mắt.
Tất cả những người cúi đầu dưới mắt đất, lúc này đều có thể ngẩng đầu.
Giọng nói này…
Bất kể là Ngưng Hạ hay Đại Trưởng lão, hay là Tiên Quân Thái Nhất, Nữ Thần Băng Hải, Tâm Hỏa Cổ Phật.
Tất cả đều cảm thấy chấn kinh.
Thiên địa tán dương, vạn vật khôi phục.
“Là Cửu.” Nữ Thần Hắc Ám khó tin nhìn lên bầu trời.
Cửu rõ ràng đã chết, có thể khiến trời đất thừa nhận thần vị như Cửu trước đó.
Đây là điều tất cả các thần đều không thể làm được.
Đây mới là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa.
Đại Trưởng lão nhìn về phía chân trời, đây chính là người có loại tên giống như Thất, Cửu.
Thất và nàng hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.
Mà kinh hãi nhất là ba người Đế Tôn.
Ba người bọn hắn có chút khiếp sợ nhìn người đang cầm Thiên Đao lên.
Đây là một cô bé, trên người nàng có ánh sáng dìu dịu phát ra.
Thiên địa đang ủng hộ nàng, đang bảo vệ nàng.
“Thật, thật sự là ngài?”
Đế Tôn, Phật Đà, Chân Thần Aiz, tất cả đều khiếp sợ nhìn người bất thình lình xuất hiện này.
Cực kỳ chấn động.
Giọng nói chấn kinh này truyền tới phía dưới.
Ngay cả thế lực đỉnh cấp nhất hiện tại, kể cả thế lực Viễn Cổ, đều nhất thời không rõ đối phương là ai.
Còn nữa, có thể được ba vị này xưng là ngài, người này phải có thân phận kinh khủng thế nào?
Nhưng bọn hắn cũng chỉ nhìn thấy một bóng sáng nhu hòa, căn bản không thể nhìn thấy người cụ thể.
Nhưng rất nhanh sau đó bọn hắn liền nghe thấy giọng nói phát ra từ bóng sáng kia, giọng nói này truyền khắp thiên địa, lưu chuyển Chư Thiên.
Dường như vạn sự vạn vật đều đang thừa nhận đối phương:
“Không sai, chính là ta, Thiếu Tông chủ Ẩn Thiên Tông, Lưu Hỏa.”
Phụt!
Lục Thủy run lên, suýt chút nữa nôn ra một ngụm máu.
Mộ Tuyết đang nhìn về phía chân trời cũng há hốc mồm.
Giọng nói non nớt, hóa ra Lưu Hỏa là như vậy sao?
“Chị dâu, ta cảm thấy người này không phải là Lưu Hỏa, phải là Lưu Quang mới đúng.” Đông Phương Trà Trà mở miệng nói.
Toàn thân đều là ánh sáng.
Hơn nữa nhìn đặc biệt dễ chịu.
Nhị Trưởng lão nhìn về phía chân trời, nhất thời chấn kinh.
Cửu thật là cái gì cũng làm ra được.
Đại Trưởng lão: “...”
Ngưng Hạ nhất thời hoang mang, nàng không nghe lầm thì đấy hẳn là giọng nữ đi?
“Thiếu, Thiếu Tông chủ sao lại biến thành như vậy rồi?” Lệ Thiên Xích hơi chấn kinh.
Hòa Vũ Diệp nhất thời cũng không nói gì.
Là không dám nhiều lời.
Mà người không biết chuyện thì một trận xôn xao.
Bọn hắn ngược lại không để ý tại sao giọng nói của Lưu Hỏa lại có thể như vậy, mà là việc ngay cả loại tồn tại kinh khủng như vậy cũng chính miệng gọi hắn một tiếng ngài.
Lưu Hỏa rốt cuộc là khủng bố cỡ nào.
Đế Tôn nhìn Cửu, chấn kinh:
“Ngài tại sao lại xuất hiện ở đây?”
“Ngài còn sống sao?” Aiz trước tiên dò hỏi.
Thật sự không có chút lo lắng nào.
Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa khác, nàng sẽ không động thủ với bọn họ.
Chỉ là con đường mỗi người lựa chọn là khác nhau, sinh tử tự gánh vác.
Phật Đà cũng tuyên một câu phật hiệu.
Cửu khẽ cười nói:
“Chết rồi, lần này là tới vị bọn hắn.”
Thiên Đao bị Cửu cầm lấy, tiếp đó, nàng nhẹ nhàng vung lên.
Từ trong Thiên Đao, vô số ánh sáng phóng ra, tất cả rơi xuống phía trước nàng.
Chỉ trong một vài giây, những ánh sáng này đã ngưng tụ thành những người tộc Bất Tử tan biến trước đó.
Cố Lý cũng trong số đó.
“Lâu rồi không gặp nha, Cố Lý.”
Giọng nói của Chân Thần mang theo ý cười, truyền vào trong tai những người tộc Bất Tử.
Mà nhóm người Cố Lý chưa kịp lấy lại tinh thần, khiếp sợ nhìn cô bé trước mắt.
Bọn hắn không chút do dự, lập tức quỳ xuống.
Quỳ trước mặt Chân Thần.
“Thật xin lỗi, không thể bảo vệ tốt các ngươi.” Giọng nói của Cửu vang lên, mang theo sự áy náy.
“Là chúng ta cô phụ kỳ vọng của ngài.” Cả tộc Bất Tử đồng thanh nói.
Với sự áy náy, với những giọt nước mắt.
Giờ phút này, trong lòng bọn họ đã không còn tiếc nuối.
Tất cả đều đã viên mãn.