Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 129 - Chương 129: Thần Nữ Đại Nhân, Đồ Của Ngài Bị Cướp

Chương 129: Thần Nữ Đại Nhân, Đồ Của Ngài Bị Cướp Chương 129: Thần Nữ Đại Nhân, Đồ Của Ngài Bị Cướp

Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, hắn có chút hiếu kỳ với Lam Dạ Vương.

Đáng tiếc không gặp được người này.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt dường như xuyên qua không gian, xuyên qua thời gian.

Trong hắc ám lộ ra quang minh, trong quang minh cất giấu hắc ám.

Vạn sự vạn vật hỗn loạn đan xen.

Không cách nào nhìn trộm, không thể nhìn thẳng, không thể gọi tên.

Nếu như là người bình thường, chỉ cần nhìn nhiều một chút cũng đủ để điên mất.

Tu vi không đủ, không thể nào tiếp nhận được những thứ này.

Cấp độ không đến, sẽ là tự tìm đường chết.

Mà chỉ cần có một tầng bảo hộ, lại nhìn sẽ dễ dàng đạt được cơ duyên.

Cô ảnh lão nhân tất nhiên cũng phát hiện Lục Thủy đang nhìn lên không trung.

Kỳ thật có hắn ở đây, Lục Thủy nhìn một chút cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần kịp thời dời ánh mắt đi là đủ.

Thế nhưng nếu nhìn lâu chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Điên mất là nhẹ.

Nhưng làm cho hắn không thể nào hiểu được chính là, đối phương vẫn rất bình thường.

Tại sao lại thế?

Lục Thủy không để ý đến cô ảnh lão nhân ở bên cạnh, ánh mắt của hắn xuyên thấu biểu tượng, nhìn thẳng vào bản chất của tồn tại này.

Nhưng khi đã xuyên thấu qua, trực tiếp quan sát nơi quan trọng nhất.

Hắn phát hiện thứ này bị mê vụ bao vây lấy, mê vụ có quan hệ với thực lực, thực lực không đủ sẽ không thể nào nhìn thấu.

Mà mê vụ không phải điểm quan trọng, điểm quan trọng là mê vụ này chỉ là một phần nhỏ tràn ra của tồn tại nào đó.

Phảng phất phía sau còn ẩn giấu mất hình thái vị trí.

“Đúng là khiến người ta rất hiếu kỳ.” Lục Thủy cảm thán.

Hắn phát hiện, nơi này cũng chỉ là một góc của băng sơn.

Cô ảnh lão nhân cúi đầu, hắn đã hiểu, người đứng bên cạnh còn đặc thù hơn so với dự đoán của hắn.

Lúc này Lục Thủy thu hồi ánh mắt.

Mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng dù sao thực lực vẫn không đủ.

“Nơi này còn có vật gì khác không?” Lục Thủy hỏi cô ảnh lão nhân.

“Vương đã từng tiết lộ một chữ cho ta.” Cô ảnh lão nhân nói rõ chi tiết.

Lục Thủy nhìn về phía cô ảnh lão nhân, không nói gì, ra hiệu hắn tiếp tục nói tiếp.

“Lục.” Cô ảnh lão nhân nói:

“Đây là tin tức cuối cùng Vương lưu lại, ta không rõ nó có ý gì.”

“Lục?” Lục Thủy có chút ngoài ý muốn:

“Là một câu chưa nói xong, hay là chỉ có một chữ này?”

“Chỉ có một chữ này.” Cô ảnh lão nhân trả lời.

Lục Thủy không thể nào hiểu được, một chữ Lục có thể đại biểu cho cái gì?

Nhưng hắn nhớ kỹ trước khi chết Hoa Tiên cũng nói ra một chữ Lục, Lục Thủy không biết cả hai có quan hệ gì hay không.

Rất nhanh Lục Thủy từ bỏ chuyện này.

Không quan trọng, dù sao không có quan hệ gì với hắn.

Còn không bằng suy nghĩ xem sau đó nên làm sao để từ hôn.

“Rời đi thôi.” Lục Thủy nói.

Cô ảnh lão nhân có chút ngoài ý muốn:

“Ngài cứ đi như thế sao? Ngài còn chưa thu hoạch được bất cứ cơ duyên gì mà.”

Đúng vậy, hắn có thể thấy được, người trước mắt này còn chưa lấy được chút cơ duyên nào.

Căn cứ quy tắc, hắn phải thu hoạch được cơ duyên to lớn mới đúng.

Lục Thủy chỉ lên không trung rồi nói:

“Chắc hẳn ta sẽ thu hoạch được cơ duyên ở bên kia đúng không?”

Cô ảnh lão nhân gật đầu.

Lục Thủy cười cười, nói ra một câu làm cho cô ảnh lão nhân sửng sốt:

“Vị thần biển sâu này, không cho được ta cơ duyên.”

Nếu như vào lúc bình thường, cô ảnh lão nhân nhất định sẽ cảm thấy đối phương cuồng vọng vô tri.

Nhưng đã tận mắt thấy đối phương nhìn thẳng vào vị kia, hắn lại cảm thấy lời của đối phương là chuyện đương nhiên.

Rất nhanh cô ảnh lão nhân liền lấy lại tinh thần, nói:

“Xin hãy để cho ta làm chút gì cho ngài.”

“Nhất định phải thế sao?” Lục Thủy hỏi.

Cô ảnh lão nhân gật đầu:

“Xin ngài cứ nói.”

Lục Thủy suy tư, nói:

“Ngươi biết Hải Yêu sao?”

“Biết, ngay ở bên dưới hải vực Không Minh, thực lực rất mạnh.” Cô ảnh lão nhân nói.

“Vậy ngươi biết đặc sản của Hải Yêu không?”

“Hoa Loa?”

Lục Thủy gật đầu:

“Giúp ta lấy một chút.”

“Chỉ chuyện này?” Cô ảnh lão nhân có chút không dám tin.

Chuyện này quá đơn giản.

Lục Thủy gật đầu.

Sau đó hai người trở về hải vực Không Minh.

Lục Thủy đứng ở trên mặt biển, cô ảnh lão nhân cũng như vậy.

“Lúc cơ duyên mở ra ta không thể nào tiến vào đáy biển, chỉ có thể cảm giác chỗ nào bên dưới có nhiều Hoa Loa, thuận thế lấy tới một chút.” Cô ảnh lão nhân nói.

Lục Thủy gật đầu, nói thật thì hắn cũng không cần nhiều.

Một chút là đủ rồi.

Đến lúc đó lấy về cho mẹ hắn làm.

Khẳng định có thể ăn.

Chỉ cần ném vào trong nước nấu là được.

Dù mẹ hắn có thêm đường cũng có thể ăn.

Chủ yếu là Hoa Loa ở nơi này có hương vị rất tốt.

Ngọt bùi cay đắng mặn đồng đều có thể phối hợp.

Bên dưới hải vực Không Minh, đám người Chưởng môn Thiên Nữ kéo theo một đống Hoa Loa di chuyển dần lên.

Bởi vì dưới đáy Không Minh Hải tương đối đặc thù, pháp bảo trữ vật bình thường không mở được, cho nên bọn họ chỉ có thể chờ khi lên mặt biển lại bỏ vào trong.

Vừa rồi quỳ rất lâu với vị đại thủy sư kia.

Thật là nguy hiểm.

“Cảnh giác xung quanh, mặc dù Hải Yêu nói khu vực này không có bất cứ vấn đề gì, nhưng an toàn là trên hết.” Chưởng môn Thiên Nữ phân phó.

Trưởng lão Nam Bắc và đệ tử khác đều gật đầu.

Dù sao cũng là lần thứ nhất Thần Nữ an bài nhiệm vụ.

Thất bại sẽ không tốt.

Mà ngay khi các nàng cảnh giác, nước phía trên đột nhiên có một bàn tay duỗi đến, một bàn tay tương đối già nua.

Cái tay này mang theo uy áp vô biên, phảng phất có thể trực tiếp đè chết tứ giai.

Chưởng môn Thiên Nữ bị dọa ngây người.

Chờ khi các nàng lấy lại tinh thần, hải sản đã thiếu mất hơn phân nửa.

“Xong.” Chưởng môn Thiên Nữ tuyệt vọng, đã làm hỏng chuyện rồi.

Nàng rất muốn đi cầu người kia trả hải sản cho mình, nhưng lại không biết đối phương là ai.

Trưởng lão Nam Bắc và hai đệ tử kia cũng bị hù dọa, không chỉ là cái tay kia, mà còn có nhiệm vụ Thần Nữ bàn giao.

Thần Nữ vừa mới thượng vị, lần thứ nhất ra lệnh, mà các nàng lại làm hỏng việc, nghĩ thế nào cũng phải chết.

Mà lại hải sản có hạn, các nàng không thể mua được.

“Chưởng môn, làm sao bây giờ?” Nam Trưởng lão nhìn về phía Chưởng môn Thiên Nữ.

Lúc này hai vị đệ tử kia cũng nhìn về phía chưởng môn Thiên Nữ.

Đối mặt với Thần Nữ, các nàng không lên nổi chút dũng khí nào.

Chưởng môn Thiên Nữ mím môi, vỗ ngực một cái rồi nói:

"Không sao, ta sẽ gánh trách nhiệm, dù sao từ nhỏ đến lớn đều là như thế. Trở về ta sẽ dập đầu với Thần Nữ đại nhân, khẳng định có thể chịu được."

Chưởng môn nào có dễ làm như vậy.

—— ——

Lục gia.

“Bị cướp rồi?” Mộ Tuyết nhìn Chưởng môn Thiên Nữ đang quỳ gối, có chút ngoài ý muốn.

“Là ai cướp?” Mộ Tuyết tức giận nói.

“Nhìn qua bàn tay có chút già nua, có thể là một vị lão giả.” Chưởng môn Thiên Nữ sợ sệt nói. Thần Nữ đại nhân tức giận, hậu quả khẳng định rất nghiêm trọng.

“Lão giả?” Mộ Tuyết có chút ngoài ý muốn.

Hải vực Không Minh đúng là có một cường giả, nàng từng nghe Hải Yêu Nữ Vương nói qua.

Nhưng khi nàng và Lục Thủy đi qua, lại không có phát hiện gì.

Ừm, phải nói không hề tỉ mỉ quan sát.

"Chắc giống như Thiên Cơ Lâu Vũ, trốn đi.

Nếu như bị Lục Thủy phát hiện, thuận tiện làm hắn hào hứng lên, cường giả nào cũng sẽ xong đời.

Hôm sau không chừng sẽ nằm ở trên bàn thí nghiệm trong mật thất của hắn." Mộ Tuyết thầm nghĩ trong lòng.

Nàng còn nhớ, ở kiếp trước không biết Lục Thủy nghe được tin tức từ đâu.

Nói trong tinh không có một vị Thần Minh có năng lực sinh sản cực mạnh, ngay cả tảng đá cũng có thể sinh con cho hắn.

Nghe được tin tức này, Lục Thủy liền vô cùng hưng phấn vươn một bàn tay vào tinh không.

Chỉ trong chốc lát đã tìm được vị tự xưng là Thần Minh kia, kỳ thật chỉ là một linh vật có tu vi.

Sau khi xác định là đực, vị Thần Minh kia liền nằm trên bàn thí nghiệm của Lục Thủy.

Về sau nàng nghe được tiếng hét tuyệt vọng đến từ vị kia Thần Minh này, là phương thức truyền bá đặc thù.

Tất cả cường giả dưới trời sao chắc chắn đều nghe được, thê thảm, bất lực, tuyệt vọng và đáng thương.

Dọa cho những người tự xưng Thần Minh trong toàn bộ tinh không, không dám lên tiếng.

Mười năm sau, vị Thần Minh kia được thả đi.

Nghe nói hắn đổi nghề, không làm Thần Minh nữa.

Sau đó Mộ Tuyết lại nghe Lục Thủy nói có một người có lực sinh dục cực mạnh, nàng tên Vạn Vật Mẫu Thần, người này dường như là một nữ tiên.

Không bao lâu vị mẫu thần này đã bị bắt được, nhưng lại nằm ở trong mật thất của Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết còn nhớ Lục Thủy nói với nàng: Ta nói trình tự cho nàng, nàng xé ra, lấy một chút hàng mẫu, sau đó giúp nàng ta khôi phục lại, sau đó lại xé ra lấy một chút, ba năm năm là được, những thí nghiệm còn lại để ta.

Hồi ức những chuyện này, Mộ Tuyết thở dài một hơi, dùng lược chải đầu, khi đó nàng thật sự không tình nguyện.

Nàng cũng không hung tàn như Lục Thủy.

Cuối cùng nàng chỉ có thể thương lượng với Vạn Vật Mẫu Thần, để chính nàng ta đến, cho nàng ta thời gian năm mươi năm.

Vạn Vật Mẫu Thần đáp ứng, cảm động đến rơi nước mắt, thiên ân vạn tạ.

Lại về sau, bọn hắn đã rất ít nghe nói qua về tiên hoặc thần có quan hệ với loại chuyện này, dù là Phật môn cũng không có quả vị như thế.

Tà Thần Yêu thú cũng giống vậy.

Sinh dục và sinh sôi phảng phất trở thành cấm kỵ của Chư Thần Tiên Phật.

Cho nên, bị Lục Thủy phát hiện đồng thời khơi lên hào hứng là chuyện đáng sợ bực nào.

Khi đó hải vực Không Minh dù có cường giả, cũng không dám ngoi đầu lên.

“Chắc người Cố Vũ không phải vị cường giả kia. Thôi, dù có phải hay không ta cũng không tiện đi qua.”

“Nhưng chớ để ta gặp được, cướp đồ vật của ta thì phải trả giá thật lớn.”

-------

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment