Suy tư một lát, Mộ Tuyết nói với Chưởng môn Thiên Nữ:
“Tạm thời không cần để ý đến, mang những gì còn lại về. Các ngươi giữ một phần, còn lại đặt ở trên trận pháp ta để lại cho ngươi.”
Chưởng môn Thiên Nữ nghi hoặc nhìn về phía Mộ Tuyết, trên thực tế nàng không thấy được gì, chỉ có thể nhìn thấy một đoàn Hỗn Nguyên Tử Khí.
“Thần Nữ đại nhân không trừng phạt ta sao?” Chưởng môn Thiên Nữ nhỏ giọng hỏi.
Mộ Tuyết không trả lời, mà trực tiếp cắt đứt thông tin.
Cũng đã quỳ xuống rồi, nàng không tốt trừng phạt.
Nếu như là Lục Thủy quỳ xuống cũng vô dụng, nàng có thể cắn chết Lục Thủy.
Đương nhiên, nàng sẽ không thể để Lục Thủy quỳ, quá mất mặt.
Lục Thủy rất để ý uy nghiêm thiếu gia của mình.
“Ừm, đã nhiều ngày như vậy rồi, làm sao vẫn chưa trở lại?” Mộ Tuyết nâng má, có chút khó chịu.
Cảm giác tựa như oán phụ.
Không đúng, là thiếu nữ.
Quý nữ chưa đến hai mươi.
“Đều là do Lục Thủy sai, chờ hắn trở về rồi che mặt đi đánh hắn một trận.”
Trong lòng Mộ Tuyết đầy kích động.
—— ——
Hải vực Không Minh.
Lục Thủy nhìn một đống lớn Hoa Loa, có chút bất ngờ.
Hải sản Hải Yêu có nhiều như vậy sao? Lại còn là lấy ở cùng một chỗ.
Trước kia khi hắn và Mộ Tuyết tới đều có rất ít, rất nhiều năm mới có thể đến một lần.
Cô ảnh lão nhân cũng có chút ngoài ý muốn:
“Hình như hơi nhiều thì phải, nhưng không có vấn đề gì lớn.”
Tất nhiên Lục Thủy không hề quan tâm, dù Hải Yêu có muốn truy cứu, cũng không có quan hệ gì với hắn.
Động thủ là cô ảnh lão nhân mà.
Sau đó Lục Thủy lấy đi một phần nhỏ, nói:
“Chỗ còn lại, cho Lam Dạ Quốc đi.”
Cô ảnh lão nhân sững sờ, sau đó bái Lục Thủy một cái.
Lục Thủy không để ý, mà quay người rời đi.
Dù sao đã ăn đồ của những tiểu tử kia, giúp bọn hắn chỉ là tiện tay mà thôi, đáp lễ cũng nên làm.
—— ——
Lam Dạ Quốc.
Tiểu Điệp nhìn một đứa bé trai, nói:
“Hôm nay chúng ta ăn cái gì?”
“Ăn bánh bao.” Những đứa trẻ khác nói.
“Ăn vịt nướng.”
“Ăn thịt heo.”
Mấy đứa trẻ vây quanh một chỗ, chờ đợi bé trai này vẽ ra.
“Mẹ của ta nói, trẻ con không thể tham lam, chúng ta ăn bánh nướng đi.”
“Rõ ràng là do ngươi sẽ chỉ biết vẽ bánh nướng.”
“Đúng thế, đúng thế!”
“Bánh bao lớn cũng không biết vẽ.”
“Đúng thế, đúng thế!”
Gương mặt bé trai tức giận đỏ lên, sau đó ném cành cây cho đám Tiểu Điệp, nói:
“Ta muốn ăn hải sản, các ngươi mời ta ăn.”
Lập tức, tất cả mọi người đều im lặng.
Ngay cả bánh nướng bọn hắn cũng không vẽ được.
Nghĩ một chút, quả nhiên trẻ con không thể tham lam, vẫn là ăn bánh nướng thì hơn.
Bịch!
Bất chợt có đồ vật gì đó rơi xuống bên cạnh bọn hắn.
Ngay lập tức đã dọa cả đám giật mình.
Tiểu Điệp nhìn qua, sau đó kinh ngạc nói:
“Là ốc xoắn?”
“Là hải sản.” Bé trai vẽ bánh nói.
“Nhanh, nhanh gọi mấy người Di Di tới. Có đồ ăn rồi!” Có đứa trẻ lập tức kêu lên.
“Oa, có đồ ăn, là hải sản, là hải sản.”
Một đám trẻ con hưng phấn kêu to.
Còn có một số nhỏ thì hơi mê mang, hải sản là cái gì vậy?
—— ——
Chia tay cô ảnh lão nhân, Lục Thủy cất bước đi về phía Tiên Sơn.
"Không biết Thiên Cơ Lâu Vũ có đồng ý gặp ta hay không.
Ta yếu như vậy, chắc chắn hắn sẽ chướng mắt?
Hy vọng có thể gặp được."
Lục Thủy tháo mặt nạ xuống, trên mặt nở nụ cười.
Lần này hắn đã điều chỉnh tu vi xuống, không hề biểu hiện ra nhị giai, cũng không có biểu hiện tam giai, mà là trực tiếp che giấu đi.
Nhị giai không thể lại dùng, tam giai không mạnh, dễ dàng bị một số người bắt nạt, hắn cũng không muốn động thủ.
Cho nên ẩn giấu tu vi là thích hợp nhất.
Tiếp tục đeo mặt nạ sẽ quá chói mắt.
“Nhưng chắc sẽ không gặp được người nào.”
Nghĩ như vậy, Lục Thủy bước từng bước rời xa nơi này.
—— ——
Trên Tiên Sơn.
“Ngươi đã ẩn nấp Tiên Sơn rồi?” Thạch Quy mở mắt ra, có chút ngoài ý muốn.
Thiên Cơ Lâu Vũ gật gật đầu:
"Ta đã nói rồi mà, phiền phức sẽ tìm tới cửa, đây là thủ đoạn cần thiết. Như vậy thì chỉ cần chờ cơ duyên Tiên Sơn qua đi, tất nhiên sẽ không còn vấn đề gì."
“Thế nhưng bên ngoài chắc chắn có người đang chờ ngươi? Ngươi đã nói hắn cũng là phiền phức mà? Tránh cơ duyên Tiên Sơn mở ra, nhưng ngươi lại không thể tránh khỏi hắn.” Thạch Quy nói.
Thiên Cơ Lâu Vũ lắc đầu, nói khẽ:
"Ngươi sai rồi! Cơ duyên Tiên Sơn hạn chế Tiên Sơn, một khi cơ duyên Tiên Sơn kết thúc, như vậy sẽ không có gì là không tránh khỏi nữa.
Yên tâm chờ đợi cơ duyên Tiên Sơn kết thúc là được, trong lúc này sẽ không có bất luận kẻ nào leo lên Tiên Sơn."
“Nếu có thì sao?” Thạch quy hỏi.
“Trong thiên cơ không có cảnh này.” Vẻ mặt Thiên Cơ Lâu Vũ đầy thong dong.
Thạch Quy không nói gì nữa. Thiên Cơ Lâu Vũ là Các chủ của Thiên Cơ Các, hắn nói là cái gì thì cơ bản là như thế.
Đã nhiều năm như vậy, gần như chưa từng sai lầm.
Chẳng qua, khi Thạch Quy muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc, nó đột nhiên nhìn thấy cả người Thiên Cơ Lâu Vũ cứng đờ.
Sắc mặt vốn đầy ung dung bỗng ngưng kết lại.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Thạch Quy có chút ngoài ý muốn.
“Làm sao lại như vậy?” Thiên Cơ Lâu Vũ nói với vẻ khó có thể tin:
“Thiên cơ, loạn.”
“Loạn rồi?” Thạch Quy cũng không ngờ được, làm sao thiên cơ lại đột nhiên loạn rồi?
Thiên Cơ Lâu Vũ thở dài một tiếng, nói:
"Hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra, luôn cảm thấy xung quanh tràn đầy mê vụ. Nhưng ta có thể cảm giác được, phiền phức đang trên đường đến."
Lúc này Thạch Quy kinh ngạc nói:
“Có người leo lên Tiên Sơn, không thấy rõ tu vi.”
Thiên Cơ Lâu Vũ chau mày, hắn muốn tính toán một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
“Hắn muốn gặp ta?” Thiên Cơ Lâu Vũ ẩn ẩn đoán được gì đó.
“Có gặp không?” Thạch Quy hỏi.
Nếu như không muốn gặp, không nói đến việc ngăn đối phương lại, chỉ là việc chạy khỏi nơi này cũng rất dễ dàng.
Thiên Cơ Lâu Vũ im lặng, gặp sẽ không phải chuyện tốt, không gặp cũng như thế.
Cuối cùng Thiên Cơ Lâu Vũ hít sâu một hơi, hắn đã quyết định.
Thân là Các chủ Thiên Cơ Các, có một số việc sẽ không thể tránh khỏi, mà hắn cũng có niềm kiêu ngạo của mình.
—— ——
Lục Thủy đã bước lên Tiên Sơn.
Hắn nhìn về phía đỉnh núi nào đó, nói:
“Đúng là không sai, là tòa Tiên Sơn này.”
Vì lên đến đây hắn đã vòng vo nhiều lần, cái Tiên Sơn này thật sự khó vào.
Ở kiếp trước rõ ràng rất dễ đi vào.
Nhưng Lục Thủy cũng không thèm để ý, mà trực tiếp đi lên đỉnh núi.
Trên đường đi hắn cũng không thấy người nào, hoặc là nói tuyến đường hắn chọn tương đối vắng vẻ.
Về phần trận pháp cấm chế của Tiên Sơn, không hề có tác dụng gì với hắn cả.
Không bao lâu sau, Lục Thủy đã đến chân núi chỗ Thiên Cơ Lâu Vũ.
Nơi này không cần đi theo con đường vắng vẻ, bởi vì vốn không hề có người đến.
Lục Thủy lấy tay che ánh nắng, nhìn lên đỉnh núi nói:
“Một chút dị động cũng không có, xem ra mặt mũi của ta không có vấn đề gì. Không hề từ chối, đó chính là ngầm thừa nhận cho ta đi lên.”
Lục Thủy xuyên qua các loại trận pháp, một đường đi lên đỉnh núi.
Rất nhanh hắn đã đi tới đỉnh núi.
“Cuối cùng đã tới.” Lục Thủy thở ra một hơi.
Nhưng khi hắn bước một bước lên đỉnh núi, lông mày bỗng nhíu lại. Nơi này không hề có Thạch Quy, cũng không có Thiên Cơ Lâu Vũ.
Chỉ có một nữ hài, nàng đang ngồi ở trên một tảng đá.
Lúc này nữ hài cũng nhìn thấy Lục Thủy.
“Ngươi là Thiên Cơ Lâu Vũ?” Lục Thủy hỏi.
Bởi vì niên đại khác biệt, Lục Thủy không dám khẳng định trước kia Thiên Cơ Lâu Vũ có phải nữ hay không.
Nữ hài có chút sợ sệt nhìn Lục Thủy, sau đó nói:
“Không phải, Các chủ đã ra ngoài giải sầu, không biết lúc nào sẽ trở về.”
Lục Thủy: “...”
-----
Dịch: MB_Boss