Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 131 - Chương 131: Lục Thiếu Gia Thật Sự Có Ý Định Bạo Lực Gia Đình?

Chương 131: Lục Thiếu Gia Thật Sự Có Ý Định Bạo Lực Gia Đình? Chương 131: Lục Thiếu Gia Thật Sự Có Ý Định Bạo Lực Gia Đình?

Nghe thấy lời cô bé này nói xong, Lục Thủy cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Vậy là tay không rồi?

Không phải là Thiên Cơ Lâu Vũ rất ít khi rời khỏi Tiên Sơn sao?

Sao lại đột nhiên chạy đi giải sầu rồi?

Lục Thủy nhìn cô bé, nói:

“Các chủ của các ngươi có bàn giao cái gì khác không?”

Thiên Cơ Lâu Vũ tốt xấu gì cũng là Các chủ Thiên Cơ các, kiểu gì cũng sẽ để chút đồ vật gì đó lại.

Nếu như không có, vậy hắn cũng chỉ có thể theo đường cũ trở về mà thôi.

Cô bé nhìn Lục Thủy, cảm thấy người Các chủ nhắc tới hẳn là người trước mặt này, sau đó liền mở miệng nói:

“Có, Các chủ nói nếu có người lên núi hỏi thì đưa cho hắn một vật.”

“Là cái gì?” Lục Thủy hơi hào hứng hỏi.

Cô bé từ trên tảng đá đi xuống, sau đó đứng cạnh tảng đá cao gần bằng mình, nói:

“Chính là cái này.”

Lục Thủy nhìn sang, phát hiện đây chính là một khối Thiên Cơ Thạch.

Bên trong hẳn là có lực lượng của Thiên Cơ Lâu Vũ.

Lục Thủy gật gật đầu, may mà một chuyến này đi không uổng phí.

Hắn vẫn có thể dùng tảng đá kia tính một vài chuyện hắn muốn biết.

“Vậy nếu không có việc gì nữa thì ta trở về đây, cơm vẫn còn đang đợi ta đến ăn.” Cô bé leo lên trên thân một con chó lớn ở phía sau, định rời đi.

Lục Thủy không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu.

Không có ai cũng tốt, hắn muốn hỏi một chuyện có ảnh hưởng rất lớn tới hắn.

Nhìn cô bé rời đi xong, Lục Thủy liền đi tới gần tảng đá kia.

Hắn nắm tay đặt lên trên tảng đá, chờ thành lập liên hệ với Thiên Cơ Thạch xong, mới mở miệng hỏi:

“Ta muốn biết, nếu ta luyện thể thì có thể đánh thắng vị hôn thê Mộ Tuyết của ta hay không.”

Nói là vị hôn thê, sẽ có liên hệ trực tiếp với hắn, cho nên có thể trực tiếp đối ứng với Mộ Tuyết.

Phải nói rõ ràng như vậy mới được.

Nếu không thì ai mà biết liệu cái khối này có đi đối ứng với người trùng họ trùng tên nào khác hay không.

Cái tên Mộ Tuyết cũng không hiếm lạ gì.

Rất nhanh sau đó, Thiên Cơ Thạch bỗng lóe lên một vệt ánh sáng.

Tiếp đó, Lục Thủy bắt đầu nhìn thấy quang ảnh lưu chuyển.

Là cảnh hắn chăm chỉ luyện thể, có điều sao cứ phải là cảnh hắn chạy bộ lúc trước chứ?

Lục Thủy cũng không để ý nhiều, quan trọng không phải là hắn bên này, mà là Mộ Tuyết bên kia.

Sau đó Lục Thủy nhìn thấy quang ảnh của mình biến thành một quả cầu sáng, từ quả cầu sáng, một tia sáng nhỏ kéo dài ra như một sợi dây, giống như đang tìm kiếm cái gì.

Không bao lâu sau, đường sáng này nối liền với một quả cầu sáng khác.

Lục Thủy hơi phấn khích cùng hồi hộp, sắp có kết quả rồi.

Quả cầu sáng mới nối liền với đường sáng kia dần lớn lên, hình ảnh theo đó cũng xuất hiện.

Quang ảnh hiện lên khung cảnh một căn phòng, bên trong có một thiếu nữ đang ngồi, ngay khi Lục Thủy vừa nhìn thấy nàng, thiếu nữ đột nhiên quay đầu nhìn sang.

Hai người chạm mắt với nhau.

“...”

Lục Thủy nhìn thiếu nữ mỉm cười trong quang ảnh, trừng mắt, sau đó cũng mỉm cười lại, thu tay về.

Thu tay đồng nghĩa với kết thúc việc đoán mệnh.

Ngoài ý muốn, thật sự ngoài ý muốn.

Lục Thủy cảm thấy mình đã không trực tiếp làm rồi, ảnh hưởng đến mệnh lý của Mộ Tuyết hẳn phải là rất nhỏ mới đúng.

Mệnh lý dao động là một chuyện rất bình thường, giống như giữa biển rộng đột nhiên có một chiếc lá hoặc là một viên đá nhỏ rơi xuống, căn bản là không cần để ý.

Ai biết Mộ Tuyết đột nhiên phát rồ cái gì, chút dao động này mà cũng đi xem xét.

Chuyện như vậy đã xảy ra, hắn bắt đầu hơi không muốn trở về.

“Được rồi, rời khỏi nơi này trước rồi tính tiếp, hơn nữa ngươi coi là Thiên Cơ Lâu Vũ, có quan hệ gì với Lục Thủy ta đâu chứ?”

Tự an ủi mình trong lòng xong, Lục Thủy cảm thấy bản thân cứ giả vờ không biết là được.

Dù sao hắn cũng vô tội.

--- ---

Lục gia.

Mộ Tuyết hơi bất ngờ, mệnh lý dao động là chuyện rất bình thường, hơn nữa thông thường cũng không thể nào nhìn thấy nguyên nhân dao động.

Trừ khi có người cố ý liên kết, nàng mới có thể nhìn thấy.

Đương nhiên, chút dao động nhỏ như thế này, nàng cũng khinh thường đi thăm dò.

Dù sao cũng không có ai đi để ý một chiếc lá hay một viên đá nhỏ rơi xuống mặt biển làm gì.

Càng không có khả năng thăm dò đến nàng.

Nhưng viên đá nhỏ này nếu biến thành nhẫn cưới, thì không ai lại không để ý cả.

Mộ Tuyết trước tiên phát giác được mệnh lý của Lục Thủy bỗng liên kết với mệnh lý của nàng.

Lục Thủy đối với nàng mà nói thì giống như là mặt trời cỡ lớn trong đêm tối vậy, cho nên nàng đương nhiên sẽ đi thăm dò.

Sau đó trực tiếp thấy được Lục Thủy.

Thật sự khiến người ta kinh ngạc mà.

‘Cũng không biết Lục Thủy có cảm thấy bất ngờ hay không, có cảm thấy kinh hỉ hay không.’

Trên mặt Mộ Tuyết hiện lên ba phần ý cười.

‘Xem ra hắn đã gặp Thiên Cơ Lâu Vũ rồi, nếu không thì cũng là đã gặp được Thiên Cơ Thạch.’

‘Nếu như là Thiên Cơ Thạch, ta còn có thể đảo ngược quá trình một chút.’

‘Để xem xem Lục Đại Thiếu gia muốn tính toán cái gì.’

Sau đó Mộ Tuyết duỗi ra một ngón tay, nàng nhẹ nhàng vẽ lên trên mặt bàn mấy nét.

Tiếp đó, Hỗn Nguyên chi khí bắt đầu lưu động ở trên mặt bàn.

Một cỗ khí tức huyền ảo xuất hiện.

Bên trong cỗ khí tức đó là Hỗn Nguyên chi khí đang lưu chuyển, dường như đang tìm kiếm cái gì.

Rất nhanh sau đó, Hỗn Nguyên chi khí nàng ngừng lại.

Trên mặt Mộ Tuyết vẫn mang theo ý cười, sau đó nàng vung tay lên một cái.

Một giọng nói truyền ra từ trong Hỗn Nguyên chi khí:

“Ta muốn biết, nếu ta luyện thể thì có thể đánh thắng vị hôn thê Mộ Tuyết của ta hay không.”

Nghe thấy câu này, gương mặt Mộ Tuyết từ ba phần ý cười biến thành bảy phần ý cười.

Nàng nâng má nhìn Hỗn Nguyên chi khí trước mặt, giọng nói mang theo ý cười vang lên:

‘Xem ra Lục Đại Thiếu gia thật sự có ý định bạo lực gia đình nha.’

Sau đó Mộ Tuyết tán Hỗn Nguyên chi khí đi, nàng gọi Đinh Lương vào.

“Đại Tiểu thư.” Đinh Lương bước vào cửa, đồng thời nói.

“Đi lấy cho ta một bộ y phục dạ hành đi.” Mộ Tuyết nói.

Đinh Lương trừng mắt nhìn Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết thấy vậy, hiếu kỳ hỏi:

“Sao vậy?”

Đinh Lương nói:

“Đại Tiểu thư muốn mặc sao? Nếu vậy thì phải đo lại kích thước.

Kích thước đo năm ngoái không thể dùng nữa.”

Nói rồi, Đinh Lương còn làm động tác ôm ngực.

Mộ Tuyết cúi đầu nhìn ngực mình, nàng hình như vẫn còn lớn tiếp được thì phải?

Mặc dù sẽ không quá khoa trương, nhưng vẫn có thể.

‘Ta xinh đẹp như vậy, dáng người tốt như vậy, cuối cùng lại để cho cái tên tiện nghi Lục Thủy kia bạo lực gia đình sao?’

Mộ Tuyết trong lòng vui vẻ nghĩ.

Sau đó nàng đứng lên, muốn để Đinh Lương giúp nàng đo.

Có điều may y phục dạ hành thôi mà kích thước cũng phải tinh chuẩn như vậy sao?

--- ---

Tiên Sơn.

Trên tòa sơn phong nào đó, một đạo tử khí đang bao bọc một tảng đá.

Một lát sau, tảng đá kia hóa thành tro tàn.

“Phụt.”

Trên đại dương bao la, Thiên Cơ Lâu Vũ bỗng phun ra một ngụm máu tươi.

Rùa đá hơi lo ngại hỏi:

“Người kia đặc thù đến như vậy sao?”

Thiên Cơ Lâu Vũ lau đi máu tươi bên khóe miệng, lắc đầu nói:

“Không biết, nhưng không thấy, không biết, không tiếp xúc, là tốt nhất.

Tạm thời không trở về Tiên Sơn, ra ngoài du lịch mấy năm đi.

Thuận tiện giúp người đời tính mệnh.”

Rùa đá thở dài một tiếng:

“Tuổi đã cao, thế mà còn muốn bôn ba bốn phương, nhưng mà ta thật sự tò mò về thân phận người kia.”

Thiên Cơ Lâu Vũ hơi nhíu mày nhìn rùa đá, trầm mặc một lát, nói:

“Mệnh của ngươi có một kiếp nạn.”

Rùa đá: “...”

Thiên Cơ Lâu Vũ chính là không tốt ở điểm này, một câu nói thôi có thể khiến cho người ta chú ý thật lâu.

“Ta không thấy là được.” Rùa đá nói.

Nhưng Thiên Cơ Lâu Vũ lại lắc đầu, bình thản nói:

“Mệnh ngươi thật sự có một kiếp nạn.”

Rùa đá nhăn lại, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài:

“Tử kiếp?”

“Không thấy rõ, thì đi một bước nhìn một bước đi.” Thiên Cơ Lâu Vũ nói.

Rùa đá không nói gì thêm.

Nó đã sống rất lâu, an dật lâu như vậy, lúc này mới gặp tai kiếp, đã tính là rất may mắn rồi.

Chỉ là nó rất ngạc nhiên, cũng tò mò không biết một kiếp này sẽ như thế nào.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment