Hai người đó đang làm gì ở trong mật thất vậy? (1)
Lục Thủy cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Ngoài ý muốn về tiểu thuyết của Sơ Vũ, cũng ngoài ý muốn về việc Chân Võ xem tiểu thuyết của Sơ Vũ.
Nhưng mà, có một câu Chân Võ nói rất đúng, hắn không có hứng thú.
Dù sao thì hắn cũng không xem tiểu thuyết.
Làm người tu chân không tốt à, tại sao phải xem tiểu thuyết?
Xem Thiên Địa Trận Văn không tốt sao?
Có thể trở nên mạnh mẽ, cường đại tới mức có thể trấn áp được Răng Thần.
Không bao lâu sau.
Sơ Vũ đã chạy ra khỏi gian phòng kia.
“Đông Phương đạo hữu.”
Hắn có chút khẩn trương.
Nguyên nhân chủ yếu là do Kiếm Lạc đã hỏi Đông Phương tiên tử, nàng nói rằng bọn họ cũng có thiệp mời.
Bây giờ, Đông Phương đạo hữu tới đây, có phải là tới để phát thiệp mời hay không?
Thiệp mời của đùi to mà mình ôm, độc nhất vô nhị.
Sau này, có thể khoe với mấy sư tỷ và sư phụ.
Các nàng chắc chắn là không có.
Lục Thủy thấy Sơ Vũ đi ra, thì lấy thiệp mời mà mình đã chuẩn bị đưa qua cho hắn:
“Giữa tháng này các ngươi có tiết học không?”
Lục Thủy biết hai người họ vẫn còn đang đi học.
Nếu không phải do hắn phải làm đám cưới, còn có tên Lục Lai Sự rất hay gây chuyện kia, thì hắn cũng muốn đi học.
Dẫn Mộ Tuyết đi chung luôn.
Bạn học, yêu đương.
Mộ Tuyết không có học thức, ít đọc sách.
Hắn đọc sách rất nhiều.
Đáng tiếc, ở kiếp trước vẫn luôn bận rộn về chuyện của đứa con, cho nên không có thời gian để đi học.
Kiếp này, đợi tới khi có con.
Chờ nó lớn cỡ 6, 7 tuổi gì đó, thì hắn sẽ ném nó qua cho Tam trưởng lão dạy dỗ, sau đó bọn họ sẽ đi trải nghiệm thời học sinh.
Sau này sẽ làm học thần.
Sơ Vũ nhận lấy thiệp mời, cảm thấy có chút nghi hoặc.
Chỉ có một tấm?
Kiếm Lạc cũng hơi nghi hoặc, Tra Tra tiên tử nói rằng cả hai đều được mời.
Lúc này, Sơ Vũ mở thiệp mời ra, nhìn thấy tên của hắn và Kiếm Lạc ở chung một chỗ.
Kiếm Lạc đương nhiên cũng nhìn thấy, cảm thấy khá là ngạc nhiên.
Tại sao lại viết tên nàng cùng với Sơ Vũ?
“Các ngươi đang ở chung một chỗ, thuận tay viết chung luôn.”
Lục Thủy giải thích.
“Cũng chẳng sao cả.”
Sơ Vũ nói.
Hắn không quan tâm lắm.
Thiệp mời ở trên tay hắn là của hắn.
“Giữa tháng, chắc chắn chúng ta sẽ đi, còn đi sớm nữa.”
Sơ Vũ nói.
Lục Thủy khẽ gật đầu, lại nhiều người hơn rồi.
“Các ngươi có biết Thiên Cơ đang ở đâu không?”
Lục Thủy hỏi mục đích thứ hai của chuyến đi lần này.
“Thiên Cơ?”
Sơ Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:
“Chú bảo vệ kia hả?
Ở cửa chính của trường học, Đông Phương đạo hữu muốn gặp hắn sao?”
“Dẫn ta đi.”
Lục Thủy gật đầu nói.
Hắn đúng thực là cần có người dẫn đường.
Chân Võ không thể nào dẫn đường được, chỉ có thể nhờ Sơ Vũ.
Giữa Sơ Vũ và Thiên Cơ có nhiều nhân quả nhất, dù cho Thiên Cơ có sử dụng thủ đoạn, thì Lục Thủy cũng có thể tìm đường thoát ra được.
Với sự thông minh của Thiên Cơ, không đến mức không sợ giãy giụa.
Năng lực tìm người của Lục Thủy thất giai cũng không tệ lắm.
…
Một lúc sau.
Lục Thủy đi theo Sơ Vũ và Kiếm Lạc, cùng nhau đi tới cửa ra vào của đại học Nam Thành.
Lúc này, bọn họ đang đứng ở gần phòng an ninh.
“Chính là chỗ này, nhưng mà chúng ta không biết làm sao để đi vào được.”
Sơ Vũ chỉ vào phòng an ninh rồi nói:
“Những lần trước đều do bác bảo vệ dẫn chúng ta đi vào, chúng ta không tự mình vào được.”
Lục Thủy nhìn phòng an ninh rồi gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Hắn có thể dễ dàng đi vào trong đó.
“Đi thôi.”
Hắn cất bước đi tới phía cửa sổ của phòng an ninh.
Chân Võ và Chân Linh đi theo sau, Sơ Vũ và Kiếm Lạc cũng đi theo.
Bọn họ chưa bao giờ trực tiếp tiến vào cả.
Lần trước, hình như là trực tiếp tiến vào, nhưng mà cũng không giống với trực tiếp tiến vào cho lắm.
Tóm lại, trực tiếp tiến vào một cách rõ ràng như thế này, là lần đầu tiên.
Ngay lúc này, bọn họ cảm nhận được sự rung lắc của không gian.
Xung quanh dường như bị vặn vẹo.
Nhưng mà, sự vặn vẹo này xuất hiện vô cùng nhẹ nhõm, cũng rất nhanh đã biến mất.
Lúc nãy, bọn họ còn có thể nhìn thấy một số người ra ra vào vào từ cửa ra vào, bây giờ thì hoàn toàn không có ai cả.
Giống y hệt như lần đầu tiên bọn họ tiến vào trong phòng an ninh.
Cho nên, tiến vào trong rồi ư?
Sơ Vũ và Kiếm Lạc cùng nhau nhìn vào cửa sổ.
Quả nhiên là thấy được bác bảo vệ.
Nhưng điều khiến cho bọn họ bất ngờ chính là, lúc này bác bảo vệ đang cột một miếng vải đen, đeo kính đen.
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán.
Dường như vô cùng khó chịu, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Ăn nhiều mì tôm quá cho nên bệnh luôn rồi à?”
Kiếm Lạc có chút nghi hoặc.
“Bây giờ, ngươi phải nhớ kỹ rằng, ngươi là người câm điếc.
Quên đi thiết lập nhân vật, còn có thể gọi là nhân vật được thiết lập sao?”
Sơ Vũ nhẹ nói.
Kiếm Lạc quay đầu, không nói thêm gì nữa.
Lục Thủy đứng trước cửa sổ, hắn nhìn bộ dạng trung niên của bác bảo vệ.
Cảm thấy có hơi kinh ngạc.
Đặc biệt là khi ngửi thấy mùi mì tôm vô cùng dày đặc kia.
Có hơi khác so với dự đoán của hắn.
Dù thế nào đi chăng nữa, người này cũng nên giống với Thiên Cơ Lâu Vũ vậy, có phong phạm của cao nhân.
Nhưng mà, Thiên Cơ Lâu Vũ hoàn toàn không thể nào so sánh được với quanh thân của đối phương.
Ở kiếp trước, Thiên Cơ Lâu Vũ làm thế nào cũng không thể vượt qua được bác bảo vệ này.
“Mắt tiền bối bị thương sao?”
Lục Thủy tò mò hỏi.
“Khụ khụ, thực ra lỗ tai cũng có chút không rõ.”
Bác bảo vệ đứng ngồi không yên nói:
“Vị này…”
“Tiền bối có thể gọi ta…”
Lục Thủy còn chưa nói dứt lời, thì Thiên Cơ đã mở miệng nói:
“Ha ha, cái này, có thể không nói tên thật được không?”
Nói tên thật, sẽ gặp được chân thân ở Đại Đạo.
Đọa vào vực sâu vô tận, hôi phi yên diệt.
“Tiền bối đúng là cẩn thận từng li từng tí.”
Lục Thủy không nói nhiều, đặt thiệp mời lên trên bàn rồi nói:
“Đây là thiệp mời, tiền bối có thể cân nhắc xem có tới hay không.”
“Cố gắng, cố gắng.”
Bác bảo vệ nói nhỏ.
Hắn cầm thiệp mời lên, dường như đang muốn xem nội dung.
“Vậy ta không làm phiền tiền bối nữa.”
Lục Thủy nói xong liền rời đi.”
Hắn vốn dĩ còn định tâm sự chuyện khác nữa, nhưng mà hắn cảm giác mệnh lý ở xung quanh Thiên Cơ đang co rút lại.
Dường như nếu phải đợi thêm nữa, thì đối phương sẽ rơi vào tình trạng ngủ say luôn vậy.
Chỉ có thể coi như không có gì mà thôi.
Với lai, một khi Thiên Cơ thoát đi, thì muốn tìm hắn là một chuyện khá phiền phức.
Chờ tới khi nào đủ thực lực rồi lại nói sau.
Lục Thủy rời đi.
Bác bảo vệ ngồi tại chỗ một lúc lâu, cho tới tận khi cảm giác đại kiếp buông xuống kia hoàn toàn biến mất, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, tháo kính râm ra, bỏ miếng vải đen xuống.
Lúc này, không chỉ có người hắn là đổ mồ hôi lạnh, thậm chí trong mắt hắn còn xuất hiện cả huyết lệ.
“Nơi này vậy mà lại có người đáng sợ tới như thế, dường như vượt ra cả phạm vi dung nạp của thế giới.”
Hắn cúi đầu xuống nhìn thiệp mời, sau đó mở ngăn kéo ra, cất kỹ.
Tham gia?
Chắc chắn là không đi.
Hy vọng vị tồn tại này quên hắn đi.
Nghĩ xong, hắn lấy mì tôm ra, bên trong còn có cả trứng và lạp xưởng.
Sống sót sau tai nạn.
Nên chúc mừng một chút.