Hai người đó đang làm gì ở trong mật thất vậy? (2)
Mời Thiên Cơ xong thì Lục Thủy tạm biệt nhóm người Sơ Vũ, sau đó hắn biến mất trước mặt của Sơ Vũ và Kiếm Lạc.
“Cảm giác uy năng của đùi trở nên mạnh hơn.”
Sơ Vũ nhìn Lục Thủy mở cổng không gian, cảm thấy hắn vô cùng lợi hại.
“Trong lúc người khác thì tu luyện, còn ngươi thì đi viết tiểu thuyết, trong lúc người khác đang đọc thuật pháp, thì ngươi vẫn viết tiểu thuyết.
Mạnh hơn ngươi, lợi hại hơn ngươi, là chuyện đương nhiên rồi.”
Kiếm Lạc nói.
Sơ Vũ hoàn toàn không muốn phản bác lại lời của nàng, nói thẳng:
“Đi thôi, dẫn ngươi đi mua đồ.”
Kiếm Lạc đương nhiên là sẽ đi theo hắn.
“Đúng rồi, giá bình luận khen ngợi của ngươi quá cao.”
“Ta giúp ngươi chia sẻ một chút, cộng với sự cam đoan từ danh dự của ta, một bình luận một trăm đồng, không hề cao.”
“Nhưng mà, nhấn thích một cái giá mười đồng thì có hơi quá mức rồi.”
“Vậy thì ngươi tự làm đi.”
“Không mượn.”
…
Trên vô tận đại hải.
Thiên Cơ Lâu Vũ ngồi khoanh chân trên Thạch Quy, chau mày nhìn về phía trước.
Hắn luôn cảm giác rằng xung quanh có chút không đúng.
Rất nhanh, có một luồng nguy cơ không rõ buông xuống.
Hắn không hề suy nghĩ nhiều, lập tức nhắm mắt lại.
Ầm ầm!
Thạch Quy ngẩng đầu lên, cảm giác trong không trung lấp lóe lôi đình.
“Có cường giả xuất hiện.”
Thiên Cơ Lâu Vũ lập tức nói, giọng nói của hắn có chút run rẩy:
“Hắn tới.”
Ầm ầm!
Trong không gian truyền tới tiếng sấm sét.
Thạch Quy có hơi kinh ngạc, ai tới?
Tại sao nó cứ cảm thấy không gian ở xung quanh rất kỳ quái.
Xẹt!
Một tia chớp xé rách không gian.
Lúc này, một khe hở xuất hiện, có bóng người đi ra.
Trong lúc mơ hồ, nó cảm thấy thiên địa hình như đang rung lắc, giống như là đang run rẩy vậy.
Khi hắn nhìn về phía người kia, thì không khỏi thu hồi ánh mắt theo bản năng, theo bản năng mà cúi đầu xuống.
Giống như nó không có tư cách để nhìn người nọ vậy.
Người này…
Là ai?
Sau đó, bọn họ nghe thấy giọng nói của hắn:
“Không gian này còn có cả lôi đình và phong bạo nữa hả?”
Lục Thủy dẫn theo Chân Võ và Chân Linh đi ra khỏi không gian, cảm thấy có hơi ngoài ý muốn.
Thiên Cơ Lâu Vũ trốn kỹ quá.
Lúc này, ba người Lục Thủy đang đứng ở trước mặt Thạch Quy, lôi đình bị hắn giẫm ở dưới chân.
Thiên địa khôi phục lại bình thường, uy năng của Lục Thủy cũng được thu lại.
“Tiền bối, đã lâu không gặp.”
Lục Thủy nói với Thiên Cơ Lâu Vũ.
Lúc này, Chân Võ lấy ra một cái ghế đặt ở sau lưng của Lục Thủy, đối phương ngồi, thì đương nhiên là thiếu gia cũng phải ngồi, như thế mới thích hợp để nói chuyện với đối phương.
Lục Thủy nhìn hắn một cái.
“...”
Ngồi một chút cũng tốt.
Lục Thủy ngồi xuống, Chân Linh cầm ra một cái pháp bảo phi hành bằng phẳng đặt xuống dưới chân hắn, hình như dùng nó để chống đỡ cho cái ghế.
Để nó trông không quá khác thường.
Thạch Quy nhìn lên, nó thấy một gương mặt khá là quen thuộc.
Đây không phải là người mà Thiên Cơ Lâu Vũ vẫn luôn rất sợ hãi sao?
Người mà Thiên Cơ Lâu Vũ nói rằng đã làm cho thiên địa thay đổi, cầm lấy Thần Phạt Thiên Kiếm, chính là người này.
Nhưng mà, trước kia nó không cảm thấy quá đặc biệt, dù sao thì từ đầu tới cuối, nó đều chưa từng tận mắt chứng kiến sự kinh khủng của người này.
Hôm nay gặp mặt, nó mới biết rằng, bản thân mình chẳng khác gì sâu kiến cả.
Ngay cả tư cách để ngước nhìn cũng không có.
“Ha ha, lần này Lục thiếu gia tới là vì chuyện gì vậy?”
Thiên Cơ Lâu Vũ lập tức nói.
Lúc này hắn đang nhắm mắt lại, vốn dĩ định mở mắt ra, nhưng mà lại không mở.
Mở ra chắc chắn sẽ khá đau.
Nhưng mà, không có gì đáng ngại.
“Là vì cái này.”
Lục Thủy nói xong thì đưa thiệp mời ra, đưa nó tới trước mặt Thiên Cơ Lâu Vũ rồi nói:
“Tiền bối có thời gian không?”
Thiên Cơ Lâu Vũ nhận lấy thiệp mời, nhìn một cái.
Sau đó khép lại.
“Đại hôn của Lục thiếu gia, ta đương nhiên là rảnh.”
Thiên Cơ Lâu Vũ vừa cười vừa nói.
“Vậy ta không làm phiền tiền bối nữa.”
Lục Thủy nhìn Thiên Cơ Lâu Vũ nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Hắn không có đứng dậy.
Sau khi Thiên Cơ Lâu Vũ gật đầu, thì hắn vỗ tay một cái.
Bụp!
Âm thanh vang lên, một nhóm ba người của Lục Thủy, còn có cả chiếc ghế nữa, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Lúc này, Thiên Cơ Lâu Vũ mới cười tạm biệt, có điều, cười xong lại khóc.
“Trốn được mùng một, nhưng lại không thể trốn được mười lăm.”
Lần đầu tiên thì hắn còn có thể để cho Đại Bạch và Tiểu Bạch đi, nhưng mà lần này, không đi thì đúng thực là không thức thời.
Hai lần mời, đều là tồn tại cường đại mời.
Không đi cũng tránh không thoát, đây mới là điều phiền toái nhất.
“Ngươi muốn đi à?”
Thạch Quy hỏi.
Nó hiểu được cảm giác của Thiên Cơ Lâu Vũ, khi đối mặt với người này, tất cả đều phải thật cẩn thận.
Nếu như chọc cho hắn tức giận, đồng nghĩa với việc phải tiếp nhận sự phẫn nộ của thiên địa.
Kinh khủng.
“Không đi được sao?”
Thiên Cơ Lâu Vũ khổ tâm nói:
“Liên tục nhận được hai tấm thiệp mời, ai dám nói một tiếng không cơ chứ?”
“Lục gia rất quan tâm tới ngươi.”
Thạch Quy chân thành nói ra lời từ dưới tận đáy lòng mình.
Có thể làm cho Lục gia gửi hai tấm thiệp mời để đi tham gia hôn lễ, ngoại trừ Thiên Cơ Lâu Vũ còn có ai nữa?
Có lẽ là còn, nhưng mà chắc chắn là không nhiều.
Đúng vậy, đúng thật là chẳng có mấy người.
…
“Thiếu tông chủ, lần này có chuyện vui gì sao.”
Trong rừng cây.
Lệ Thiên Xích thấy Lục Tủy giáng lâm, lập tức nở một nụ cười.
Nhất định là thiệp mời.
Quả nhiên, Thiếu tông chủ không quên công lao của bọn họ.
“Cho các ngươi cái này.”
Lục Thủy lấy hai tấm thiệp mời ra.
Lệ Thiên Xích và Hòa Vũ Diệp thận trọng nhận lấy thiệp mềm.
Đúng là thiệp mời hôn lễ của Thiếu tông chủ.
“Chúng ta nhất định sẽ tới đúng giờ.”
Lệ Thiên Xích và Hòa Vũ Diệp nói.
Làm sao có thể không đi được chứ?
Thiếu tông chủ Lưu Hỏa, Thiên Nữ Tông Tử Y Thần, hôn lễ của hai tồn tại mạnh nhất của Tu Chân Giới.
Bọn họ có thể không tham dự sao?
Nhất là khi hai vị này còn tự mình phát thiệp mời cho bọn họ.
Vinh hạnh tới mức nào cơ chứ.
Lệ Thiên Xích cảm thấy chuyện này là do công lao của hắn.
Nếu hắn không tới để trêu chọc Thiếu tông chủ thì sẽ không có chuyện này, chẳng phải có câu không đánh thì không quen biết sao.
“Đúng rồi, Tông chủ cũng đã nhận nhiệm vụ của Thiếu tông chủ, Thiếu tông chủ có nhìn thấy Tông chủ không?”
Lệ Thiên Xicha đột nhiên tò mò hỏi.
Lục Thủy suy tư một chút.
Tông chủ, hắn đang nói tới Đại trưởng lão ấy hả?
Lục Thủy nghĩ tới đây liền cảm thấy khó chịu.
Ẩn Thiên Tông vậy mà lại là của Đại trưởng lão, hắn còn trùng hợp chạy tới đó để kế thừa.
Tam trưởng lão và lão cha đều cơ trí không đụng vào, hắn cứ nghĩ rằng mình là người cơ trí nhất, đội lên người một thân phận giả, thì người khác sẽ không tìm được hắn.
Kết quả thì sao?
Chẳng khác gì tự mình giả làm mình cả.
“Các ngươi cũng biết rằng ta là Thiếu tông chủ giả kia mà, cho nên không biết Tông chủ của các ngươi là ai cả.”
Lục Thủy không thèm suy nghĩ, lập tức nói.
Bụp!
Hắn dẫn theo Chân Võ và Chân Linh biến mất tại chỗ.
Lệ Thiên Xích và Hòa Vũ Diệp không quan tâm tới lời của Lục Thủy cho lắm.
Dù sao thì Thiếu tông chủ của Ẩn Thiên Tông - Lưu Hỏa, mặc kệ là thật hay giả, thì đối với Tu Chân Giới mà nói, chính là thật.
Danh chấn vạn cổ.
Nhưng mà bọn họ có hơi kinh ngạc về chữ viết ở trên thiệp mời, đẹp quá đi.
Còn có một loại sức mạnh đặc biệt nữa.
(Đông Phương Tra Tra giơ tay lên: Là ta viết, là ta viết, tất cả đều là ta viết.)
…
Lục Thủy xuất hiện trước Thần Vực của Cửu.
Hai vị ma tu kia vẫn còn đứng ở đây để làm thủ vệ.
Việc Lục Thủy tới cũng không làm kinh động tới bọn họ.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, hệ thống nghiệm chứng ở cổng lớn của Thần Vực đã làm kinh động tới bọn họ.
Cổng lớn của Thần Vực mở ra, mở ra nghi thức hoan nghênh cao nhất.
Tường cao được xây lên, đài cao hạ xuống.
Pháo hoa nở rộ, cung nghênh vô thượng khách quý.
Hai người canh giữ ở phía người cửa nhìn nhau.
Tồn tại kia tới?
Quả nhiên, bọn họ nhìn thấy được thân ảnh của người kia, thấy đối phương đi ở trên đài cao, thấy hệ thống nghiêm chứng cực kỳ sợ hãi.
Ngươi kia đứng ở nơi đó, giống như Chúa Tể Thần Vực vậy.
Lục Thủy nhìn hệ thống nghiệm chứng rồi thở dài một tiếng, đồ vật ở nơi này phong phú hơn nhiều so với những nơi khác.
Đồng tử của Thâm Hải Long Vương Ám lập tức xuất hiện trước mặt của Lục Thủy:
“Ngài…”
Lục Thủy không đợi hắn nói xong, lập tức đưa thiệp mời qua cho hắn:
“Đám cưới của ta tổ chức vào giữa tháng này, nếu như ngươi rảnh, thì có thể dẫn theo vài người đi ra ngoài dạo chơi.
Đi tới hôn lễ của ta, ta có thể bảo đảm cho sự an toàn của các ngươi.
Không cần phải lo lắng về những cường địch khác.
Thiên địa ở đó sẽ bảo vệ các ngươi.”
Thâm Hải Long Vương nhận lấy thiệp mời, lập tức cúi đầu đồng ý.
Đi, đương nhiên là phải đi rồi.