Hai người đó đang làm gì ở trong mật thất vậy? (3)
Lục Thủy rời khỏi Thâm Hải Thần Vực, đi tới phụ cận Thiên Nữ Tông.
Đi tới trước một gian mật thất.
Tuy mật thất bị phong bế lại, nhưng Lục Thủy cảm nhận được rằng, mấy người Nhạc Phong đang ở bên trong.
Lục Thủy nhìn mật thất, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
“Các ngươi nói thử xem, bọn họ làm gì ở trong đó?”
Lục Thủy hỏi Chân Võ và Chân Linh.
Chân Võ và Chân Linh lập tức run lên, ban đầu bọn họ cảm thấy mấy người đó chắc chắn là ở trong đó để tìm kiếm tư liệu, dù sao thì mấy người Nhạc Phong cũng hay lén chạy tới mật thất của người khác.
Nhưng mà khi bị thiếu gia hỏi như thế, thì cứ cảm thấy không đúng cho lắm.
“Ta gửi tin nhắn hỏi bọn họ.”
Chân Võ lập tức nói.
Lục Thủy gật đầu rồi quan sát mật thất.
Mật thất thì có thể làm gì?
Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, mật thất có lẽ là dùng để nghiên cứu.
Chân Võ gửi tin nhắn.
Bên trong.
Nhạc Phong đang đọc sách nghe thấy thông báo thì lấy điện thoại ra, gương mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
“Sao vậy?”
Nhiếp Hạo đang khôi phục lại sách tò mò hỏi.
Dù sao thì biểu cảm trên gương mặt của Nhạc Phong quá rõ ràng.
“Thiếu, Thiếu tông chủ đang ở ngoài cửa, Chân Võ hỏi chúng ta đang làm gì ở trong mật thất?”
Nhạc Phong cảm thấy có hơi hoang mang.
Nhiếp Hạo cũng có chút kinh ngạc, cứ cảm thấy lời này còn có nghĩa khác.
Sau đó, bọn họ rời khỏi mật thất.
Khi ra ngoài, bọn họ thấy được Thiếu tông chủ.
Lục Thủy nhìn hai người bọn họ, không suy nghĩ nhiều, lấy hai tấm thiệp mời ra nói:
“Giữa tháng, các ngươi có rảnh không?”
Lần trước hỏi bọn họ năm sau có rảnh không, bây giờ đã dời thời hạn lên, cho nên đương nhiên là phải hỏi lại một lần nữa.
“Rảnh.”
Nhạc Phong và Nhiếp Hạo lập tức nói.
Bọn họ nhận lấy thiệp mời, sau đó thấy được chữ viết ở trên đó.
Chữ viết không chỉ đẹp mà còn có một lực lượng kỳ lạ.
Không hổ danh là thiệp mời của Thiếu tông chủ.
“Đúng rồi.”
Nhạc Phong nhận lấy thiệp mời xong thì lập tức nói:
“Chúng ta có một chút suy đoán liên quan tới người mà Thiếu tông chủ muốn tìm.”
“Nói thử xem.”
Lục Thủy cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Tìm được manh mối rồi à?
Hắn cũng rất tò mò, không biết người này rốt cuộc là ai.
“Dựa theo lời mà Lục thiếu gia nói, thì người này chắc chắn là một nhân vật khó lường.
Sau lưng một nhân vật như thế này, có thể sẽ có một thế lực hoặc một gia tộc khổng lồ.”
Nhạc Phong suy tư một chút rồi nói:
“Đương nhiên là suy đoán này cũng có thể không đúng, nhưng mà nếu như theo giả thiết như thế, thì sẽ có mục tiêu để tìm kiếm.
Thế lực đỉnh cấp và thế lực nhất lưu.
Chỉ cần ngược dòng về cội nguồn của những thế lực này, thì có lẽ sẽ có thể tìm ra được tung tích của người đó.
Đạo Tông không có, thì có thể dựa vào tình báo của Kiếm Nhất Phong, có thể là bắt nguồn từ Đạo Tông.
Những thế lực đỉnh cấp khác thì dù cho có ngược dòng thời gian để tìm, cũng chẳng tìm ra được tin tức gì liên quan tới người đó cả.
Chúng ta đã điều tra thế lực nhất lưu và một vài thế lực nhị lưu nổi danh.
Mặc dù có hơi khó tìm hiểu một chút, nhưng mà nội tình của bọn họ đều không đủ căn cơ.
Cũng không có chuyện gì đáng giá để tranh luận cả.
Có điều, có một gia tộc, chúng ta hoàn toàn không thể nào xác định được cội nguồn, nhưng mà chúng ta cảm giác có lẽ nó tiếp cận tới thời kỳ Viễn Cổ.
Bởi vì không có tư liệu cụ thể như các đại thế lực, chỉ có thể suy đoán.
Mặc kệ là suy đoán như thế nào đi chăng nữa, từ đầu tới cuối cũng chỉ có một gia là có hiềm nghi lớn nhất.”
“Nhà nào?”
Lục Thủy hỏi.
Có khả năng rất cao đó chính là thế lực mà người kia để lại.
Nhưng mà, hậu bối bình thường, thì đương nhiên sẽ biến thành bình thường.
Có điều, giả thiết này rất khả thi.
“Sau lưng Lục thiếu gia, Lục gia.”
Lục Thủy nghe thấy lời này thì không khỏi sửng sốt.
Hắn đã nhìn qua sách trong tộc rồi, cội nguồn đúng thật là trống rỗng.
Nhưng mà…
Thư pháp của người này lợi hại như thế, nếu như là Lục gia, Lục gia không thể nào tới một người giỏi thư pháp cũng không có.
Còn chẳng bằng Đông Phương Tra Tra.
Hay là Đông Phương gia?
Nhưng mà, Đông Phương gia không lâu đời tới như vậy.
“Có căn cứ khác không?”
Lục Thủy hỏi.
“Thế năng kia có thể giết Đại Đạo ngay trong nháy mắt, trong Tu Chân Giới không thể nào không có ghi chép được.
Năng lực của Đại trưởng lão Lục gia gần như đè lên cả Tu Chân Giới, nhưng mà, trong Tu Chân Giới không có ai nói về truyền kỳ của hắn cả.
Lục thiếu gia đứng ở Tu Chân Giới, thiên địa không dám không theo.
Nhưng những người khác lại cho rằng Lục thiếu gia là phế thiếu.
Tóm lại, các ngươi là cùng một loại người.
Vô địch, điệu thấp.”
Nhạc Phong nói.
Lục Thủy:
“...”
Chân Võ và Chân Linh:
“...”
Dù không có bất kỳ căn cứ nào khác, nhưng chẳng hiểu tại sao lại khiến cho người ta vô cùng tin tưởng.
“Chân Võ, bảo người cẩn thận điều tra một chút.”
Lục Thủy nói.
Chân Võ đáp ứng.
Bọn họ đúng thực là chưa từng điều tra về Lục gia.
Nhưng mà, người thiếu gia nói thật là tiên tổ của Lục gia sao?
Cái kia?
Đúng là một tộc có vô số cường giả.
Nhưng mà, không có cảm giác di truyền một chút nào cả, mỗi người cường đại ở một phương diện khác nhau.
Hơn nữa, Thiếu nãi nãi cũng cực kỳ cường đại, Mộ gia cũng phải cũng có khả năng hay không?
Chân Võ cảm thấy có thể xem thử.
“Nếu như suy đoán là đúng, có thể thêm một yêu cầu.”
Lục Thủy nói.
Sau đó, hắn dẫn theo Chân Võ và Chân Linh rời đi, đi tới nhà tiếp theo.
Sau khi Lục Thủy rời đi, Nhạc Phong và Nhiếp Hạo liếc nhìn nhau.
Bọn họ thấy được sự vui sướng trong mắt của đối phương.
Quả nhiên là tới để phát thiệp mời.
Cấp bậc hôn lễ của Thiếu tông của, chỉ việc đơn giản như có thể nhận được thiệp mời thôi, đã đủ để khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi rồi.
Đừng tưởng rằng có nhiều người đi, thì sẽ được phát nhiều thiệp mời.
Dù là cả một thế lực, thì cũng chỉ có thể nhận được một thiệp mời mà thôi.
Mà bọn họ, lại là mỗi người một tấm.
…
Sau đó, Lục Thủy tìm được Diệp Tân ở Hải Ngạn kia.
“Bây giờ chúng ta sẽ đi qua ngay.”
Diệp Tân cảm thấy cần phải đi tới Thu Vân Trấn bán chút giả dược.
Nếu không thì không đủ tiền mua quà.
…
Kiếm Nhất Phong.
“Ta thương lượng với mấy người Sơ Vũ một chút rồi sẽ đi qua đó.”
Kiếm Khởi dẫn Tiểu Hầu Tử đi tản bộ ở trong rừng cây.
Nhóm người Lục Thủy đột nhiên xuất hiện không khỏi khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà ngẫm lại một chút, thì thấy nó vô cùng bình thường.
Còn hôn lễ, hắn đương nhiên là sẽ tham dự.
Kiếm Nhất Phong cũng không nhận được thiệp mời từ Lục gia.
Nếu như những lão tiền bối kia mà biết được rằng, Lưu Hỏa chính là thiếu gia của Lục gia, là nhân vật chính của hôn lễ lần này.
Thì dù có phải dẫm đạp lên đầu nhau, bọn họ cũng phải đi cho bằng được.
Không có thiệp mời thì mặt dày tới xin Lục gia một tấm.
Đáng tiếc.
Bọn họ không biết.
Chỉ biết Lục gia cao minh, Đại trưởng lão của Lục gia rất cường đại mà thôi.
À, còn việc thiếu gia Lục gia là phế thiếu nữa.
…
“Hả? Ta cũng đi sao?”
Thạch Minh nhận lấy thiệp mời.
“Yên tâm, sẽ không chết, hơn nữa, nghe bảo rằng, sư tỷ của ngươi cũng nhận được thiệp mời.”
Lục Thủy tốt bụng an ủi:
“Cùng làm tay chân có chút thiệt hại mà thôi.”
Thạch Minh:
“...”
Cách Đông Phương đạo hữu xa một chút là được đúng không?
Có lẽ là vậy đi.
“Có cần Chân Võ và Chân Linh đặt vé xe trước dùm các ngươi không?”
Lục Thủy hỏi.
Hai người kia có thể không hiểu quá rõ về thời đại này.
Mấy tháng trước bọn họ còn chẳng biết điện thoại di động là cái gì.
“Không cần, chúng ta biết làm.”
Thạch Minh vẫn nên nghiên cứu cùng với sư tỷ thì hơn, nhưng mà rất nhanh sau đó hắn liền nghĩ tới một sự kiện:
“Đúng rồi, Đông Phương đạo hữu có loại phù văn có thể chống vận xui không?
Sư tỷ nói…”
Sau đó, Thạch Minh nói lại chuyện sư tỷ có loại phù văn đó cho Lục Thủy nghe:
“Ban đầu ta cũng không tin đâu, nhưng mà sư tỷ đúng thật là không có gặp xui xẻo.”
“Có, khí vận của nàng rất tốt, gặp một người chỉ yếu hơn ta một chút mà thôi.
Người kia cho sư tỷ ngươi hai thứ.
Ngươi biết là cái gì không?”
Lục Thủy hỏi.
Thạch Minh lắc đầu, hắn chưa từng nghe sư tỷ nói cụ thể về chuyện này.
“Chỉ có thể chọn một trong hai thứ này.
Đầu tiên là thứ có thể chữa trị vết thương trên cơ thể nàng, đồng thời hỗ trợ nàng tiến giai.
Thứ hai là thứ có thể giúp nàng chống lại vận xui.
Cuối cùng thứ mà nàng chọn là gì, ngươi biết rồi chứ?”
Lục Thủy khẽ cười nói.